Trói buộc cả đời

Chương 24 : Trói buộc cả đời

Edit: Heulwen   Trước khi đến nhà hàng, Lâm Noãn đã gửi một tin nhắn cho Thẩm Hoán. Giải thích ngắn gọn, mình phải ra ngoài vào buổi tối để anh đỡ phải đợi cô ăn cơm.    Lần này tin nhắn được gửi đi, thật lâu sau anh mới trả lời: “Đi đường cẩn thận, buổi tối nhớ về trước 8 giờ.”   Khi Lâm Noãn đến nhà hàng, Lục Ôn Tri đã gọi một bàn đầy đủ các món ăn, nhưng trên bàn đã cạn một chai rượu.    Lục Ôn Chi mắt lờ đờ nhìn cô, “Nào, ngồi đi, hôm nay anh muốn thư giãn một chút.”    Anh rót thêm một ly rượu và thở dài: “Không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy. Anh và em đã bốn năm không gặp.”   “Hôm nay nhìn thấy cô ấy, vẫn xinh đẹp như xưa. Nhìn thấy tôi thì là một con người xa lạ khác xưa. Năm đó chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện, cô ấy lại làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có tôi.” Chỉ vào vị trí của trái tim anh, anh càng tức giận: “Chỉ có tôi, đáng chết, nhớ kỹ.”    “Cho đến khi tôi ấn cô ấy vào góc cầu thang, cô ấy mới chịu nhìn tôi.”    Cô còn ân cần gọi cái biệt danh mà cô đặt cho anh, nói thế nào?    “Muỗi, buông ra, những chuyện trước đây đều đã qua, em cũng quên rồi.”   “Muỗi, khi đó anh không sai, em cũng không, nhưng là chúng ta gặp nhau không đúng lúc.”    “Muỗi, anh không hiểu sao? Chúng ta không thể từ lâu rồi.”    Bằng một giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, anh nói những lời tàn nhẫn nhất, xé nát trái tim cô từng li từng tí.    Lâm Noãn đã yên lặng nghe lời nói lộn xộn của anh, Lục Ôn Tri với đàn chị Giang Cảnh oanh liệt một thời, náo động cả một tuổi xuân.   Sau khi hai người chia tay, Giang Cảnh sang Pháp, Lục Ôn Chi bắt đầu học cách dùng rượu để xoa dịu nỗi buồn, làm học trưởng nhưng anh bắt đầu chểnh mảng và giao hết công việc cho phó học trưởng- là cô.    Khi đó, cô đang học năm thứ 2, đây là thời điểm bận rộn nhất của khóa học, nhưng cô không phàn nàn về việc mình bị giao nhiều công việc khác nhau.    Tuy nhiên, nhìn anh ấy mỗi ngày sa sút dần, cộng với áp lực bài vở lẫn hội học sinh, cuối cùng cô cũng bùng nổ.   Ngày hôm đó, Lâm Noãn đã đập cuốn tài liệu cho cuộc họp trên bàn của mình và nói với anh ấy, “Có thực sự đáng để làm tổn thương bản thân mình như thế này đối vớingười bỏ đi?”    Lúc đó Lục Ôn Chi chỉ lắc đầu cười khổ: “Em chưa trải qua thì sẽ không biết rằng tình cảm sẽ khiến con người ta đánh mất chính mình, một khi sa ngã sẽ mất mạng.”    “Anh sai rồi.” Lâm Noãn ngắt lời, “Cảm xúc sẽ thôi thúc anh và khiến anh nỗ lực. “Anh làm điều này có xứng đáng với kỳ vọng của họ, xứng đáng với chính mình?”    Lục Ôn Chi nghiêm túc nhìn cô: “Nói vậy, nếu có một người làm động lực của mình thì có phải em thích anh ta không?”   “Đúng vậy,em thích anh ấy, em thích anh ấy, rất thích anh ấy.” Lâm Noãn sửng sốt, lần đầu tiên nhận ra mình đã nói cho người khác biết bí mật trong lòng.    Bằng cách này, mối liên kết giữa hai người được tăng lên, họ là bạn bè, người bạn tâm giao, đôi khi họ còn là bạn bầu rượu.    Lục Ôn Tri sẽ kể về câu chuyện của mình với Giang Cảnh, và Lâm Noãn cũng sẽ kể cho Lục Ôn Tri về mối tình thầm kín của cô, nhưng Lục Ôn Tri chưa bao giờ hỏi người đó là ai.    Cho đến hôm nay, việc Giang Cảnh trở về Trung Quốc đã làm gián đoạn cuộc sống của Lục Ôn Tri.    Lục Ôn Chi rót một ly rượu, hỏi Lâm Noãn, “Em bây giờ còn thích người đó như vậy sao?”    Trong khoảng thời gian này ở bên Thẩm Hoán, càng hiểu rõ anh cô lại càng không thể không có anh.    Lâm Noãn thẳng thắn nói: “Em yêu anh ấy còn hơn cả trước kia. Chỉ là đôi khi em không biết phải làm sao để anh ấy cảm nhận được trái tim của mình.”    Lục Ôn Chi bật cười: “Nhìn thấy em làm anh nhớ đến cô ấy. Khi đó cô ấy liều mạng như vậy, mù quáng theo đuổi tình yêu. Nhưng đàn ông...”    Anh lại tự giễu mình cười, “Đàn ông luôn là loại khi có không biết quý trọng. Là người từng trải, anh muốn nói với em rằng, đừng quá coi trọng tình cảm của mình, để rồi chuốc họa vào thân.”    Lâm Noãn không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm ly rượu lên. Đôi khi, chỉ một tình bạn đơn giản như vậy lại là chỗ dựa lớn nhất cho một người.    Mặc dù Lục Ôn Chi đã say nhưng đầu óc vẫn luôn tỉnh táo. Cô không biết ý kiến của anh có đúng không, nhưng cô không thể tìm ra lý do để bác bỏ anh.   Cuối cùng, Lâm Noãn cuối cùng cũng đỡ được Lục Ôn Chi lên taxi, đưa tiền cho tài xế rồi nhìn xe rời đi.    Lâm Noãn ngửi được mùi rượu trên người cô, tựa hồ nhớ tới Thẩm Hoán sẽ không để cô một mình uống rượu bên ngoài.    Đã hơn sáu giờ, cô không muốn quay lại bây giờ.    Không có vấn đề gì, chỉ cần đi hóng gió, cho bớt mùi rượu trên cơ thể trước khi trở lại.    Cô bước đi vô định trên con phố như thế này, cho đến khi nhìn thấy đồng hồ ở tòa nhà bên cạnh, cô chợt tỉnh giấc, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình, đã tám giờ mười lăm.