Mạnh Tĩnh Nghiên nhỏ giọng ‘ hừ ’ một tiếng, Lý Minh Trạch mời khách? Năm sáu nam sinh uống rượu thoải mái, chắc chắn sẽ tốn hơn 1000 tệ cho chầu này rồi. Hắn ta có thể có nhiều tiền như vậy sao? Tiền mỗi tháng cha Lý mẹ Lý cho hắn tiền cũng có hạn, cho dù bà nội Lý có cho hắn thêm một khoản đi nữa, đến nơi có phí cao như vậy, hắn cũng không phải người có thể mời được nha! Nói mạnh miệng, còn không phải là muốn cô đứng ra trả tiền mời khách sao? Còn nói mình là bạn gái của hắn! Thôi quên đi, coi như của đi thay người, nói là bạn gái có thể khiến cho cháu trai của ông Tường chuyển ánh mắt lên người mình hay sao, bạn gái thì bạn gái, dù sao cũng không mất miếng thịt nào. Thật sự đã bị rơi mất, còn chưa làm được cái gì, đã rơi mất hai ngàn tệ rồi. Không được không được, nếu đã ra vốn, thì phải đạt được kết quả gì mới được. Tối nay phải tìm được một người! Nếu không thì hai ngàn đồng sẽ mất trắng! Sau chín giờ, trong quán bar càng ngày càng náo nhiệt, ca sĩ của quán đổi từ những ca tình ca bi thương thành các ca khúc high. m thanh huyên náo cùng ánh đèn lập lèo làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy không thoải mái, có cảm giác như hít thở không thông. Vỗ bả vai Lý Minh Trạch, lớn tiếng nói với hắn đi ra ngoài hóng mát một chút. Hết cách rồi, trong quán rượu quá ồn, nói nhỏ hắn không thể nghe được. Một mình lại là buổi tối, lại ngoài trước quán bar, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không dám đi xa, đứng ở cửa ra vào hóng mát một chút. Nhưng cô cảm giác đối diện có một người con trai đang nhìn cô hoài, cũng không biết có phải do cô quá nhạy cảm hay không. Dù gì thì khi người đàn ông kia đi về hướng cô khi đi tới bên cạnh cô thì lập tức quay người đi vào bên trong quán bar. Nhưng cô cũng không trở về bên cạnh Lý Minh Trạch, tối hôm nay tới quán bả cũng không phải là đi chơi, mục đích cuối cùng của cô còn chưa thực hiện nha. Trẻ tuổi, độc thân, xinh đẹp, ba cái này đều tập trung trên người mình, làm sao không trở thành mục tiêu của những người đàn ông độc thân bên trong quán bar tối nay chứ? Khi Mạnh Tĩnh Nghiên đi xung quanh nhìn chọn lựa những người đàn ông thích hợp làm “Tiểu bạch kiểm” của cô thì cô cũng hấp dẫn không ít sắc lang. Trên người trang phục khêu gợi, cùng với ánh mắt mê mang của cô, làm cho người khác vào lại rất gợi cảm. Nếu là “Tiểu bạch kiểm”, điều kiện chủ yếu là lớn lên phải đẹp trai . Vì suy nghĩ cho đời sau, chiều cao phải hơn 1m8. Còn tuổi phải từ hai mươi tuổi trở lên, ba mươi tuổi trở xuống. Nếu không đến khi cô đủ tuổi, nam nhân sẽ không được, rất thê thảm. Thân thể khoẻ mạnh, không có đam mê bất lương những thứ này phải có thời gian dài tiếp xúc rồi mới có thể biết được. Nhưng theo điều kiện đầu tiên mà nói, cả quán bar cô hài lòng được một người nào. Bên cạnh trai đẹp đều có bạn gái, thỉnh thoảng có con cá lọt lưới, thì không phải tuổi tác quá lớn chính là tuổi quá nhỏ. Thất vọng a, quá thất vọng nha. Chẳng lẽ hôm nay ví tiền bị xẹp xuống như vậy lại là tốn công vô ít một chút thành quả cũng không đạt được hay sao? Mạnh Tĩnh Nghiên thật không cam lòng a, lại nghĩ có nên đến quán bar khác để tìm thử hay không đây? Lúc nãy đi ra hóng mát thì nhìn thấy, chung quanh đây rất nhiều quán bar, một con đường có đến ba bốn quán như thế này. Cũng không tin là lật tung các quán bar của cả con phố mà tìm không ra một người hài lòng? “Tiểu thư, đi một mình sao? Anh mời em uống ly được không?” Rốt cuộc có người không kềm chế được, cầm chai rượu tới bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên. Nhưng mà. . . . . . Tuổi có chút lớn, nhìn chắc khoản bốn mươi đi? Liền ngoắc tay về phía sau lưng hắn, “Ôi chao, chồng àh, thì ra là anh ở đây a, hại em tìm nửa ngày. Mau về nhà thay tả cho bảo bảo, đứa nhỏ ở nhà đang khóc đó.” Nói xong, liền đi vòng qua ông ta. Nam nhân lớn tuổi tốt hơn so với người trẻ tuổi một chút, đó là rất biết kiềm chế, không dễ xúc động. Người trẻ tuổi bị mất mặt mũi liền không quan tâm chuyện gì rất phiền toái, người có tuổi sẽ không như vậy, bọn họ chơi chính là ngươi tình ta nguyện. Đến tìm đến chồng, còn phải về nhà với con, chơi không có ý nghĩa. Mạnh Tĩnh Nghiên quay đầu lại thấy hắn lộ vẻ tức giận cầm chai rượu trở về chỗ ngồi của mình trước đó, trong lòng liền khẽ thở ra một hơi. Chợt cánh tay bị một người nắm lấy, “Mỹ nữ, chồng em đang ở đâu? Em còn trẻ như vậy, dáng người lại nóng bỏng, sao không nhìn ra đã có con chứ?” “Buông tôi ra, tôi đi cùng bạn bè.” “Được thôi, em uống ly rượu này tôi liền thả người.” gã ta liền tiện tay cầm một ly rượu tây trên bàn đưa cho Mạnh Tĩnh Nghiên, cười đễu nhìn cô. Tay của hắn nắm rất chặt nên Mạnh Tĩnh Nghiên có rút ra cũng không được, cho dù cô uống rượu thì những tên côn đồ này làm sao có thể thả người, mà cho dù có thả người cô cũng không thể uống. Trong lòng cô biết rõ một đều, khi uống xong một ly này bảo đảm sẽ hoàn toàn mất lý trí dù họ có làm cái gì cũng không biết. Thật đúng là chó gấp đụng phải tường, thỏ nóng nảy sẽ cắn người. Mạnh Tĩnh Nghiên quýnh lên thừa dịp gã ta không có phòng bị, giơ chân vào đá về phía dưới ngay vị trí yếu ớt của hắn. Khi bị đau nhức thì theo phản xạ có điều kiện liền buông cánh tay của Mạnh Tĩnh Nghiên ra lấy tay che bộ vị bị thương, Mạnh Tĩnh Nghiên nhân cơ hội này vội vàng chạy trốn. “Đuổi theo, mau đuổi theo, không thể tha cho cô ta. . . . . .” Gã đàng ông đùa giỡn với Mạnh Tĩnh Nghiên không để ý tới cơn đau phía dưới, kêu đồng bọn của hắn nhanh chống rượt theo bắt Mạnh Tĩnh Nghiên lại. Hai tay che phía dưới, mặt đầy khổ sở nhưng trong miệng vẫn không thành thật, hùng hùng hổ hổ: “Mẹ kiếp tiểu tiện nhân, để cho ta bắt được ngươi sẽ đánh chết ngươi!” Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không phải ngu, biết có người sau lưng đuổi theo vội vàng đi kêu cứu binh. Nhưng dưới chân mang giày cao gót làm cho cô không thể chạy nhanh được, nhất là do ánh đèn lờ mờ làm cho cô không thấy rõ dưới chân, không biết là bị người nào cố ý hay vô ý làm vấp một cái. Không bị ngã xuống, nhưng cổ chân rất đau rát, giống như bị trật khớp rồi. Cổ chân bị thương cũng phải nhịn, nếu để người bắt được thì cô thật sự sẽ xong đời. Trộm gà không được còn mất nắm gạo, đến tìm “Tiểu Bạch Kiểm “ để bao nuôi không thành, ngược lại còn bị người đùa giỡn còn bị thương nữa chứ. w7fu. May nhờ ông trời không có bởi vì lúc cô tức giận luôn mắng mình mà giận cô, trước khi bị bọn hắn bắt được, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của bọn người Lý Minh Trạch. Do cổ chân bị thương lại mang giày cao gót nên khi bước chạy không ổn định, cả người nhào lên trên người Lý Minh Trạch. “Chạy sao? Nhóc con, tại sao không chạy nữa?” Trong nháy mắt, những người phía sau đã đuổi tới. “Nghiên Nghiên, làm sao vậy?” “Bạn của hắn đùa giỡn ta, bị ta đá một cái.” Lý Minh Trạch trừng mắt nhìn cô, đúng là không nên dẫn cô theo, biết thế nào đến đây cũng gây chuyện mà. Oán trách thì oán trách, nhưng trước tiên liền kéo Mạnh Tĩnh Nghiên giấu ở phía sau hắn, dùng người mình bảo vệ cô. Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thì có thể như thế nào chứ ? Gây họa thì cho cô chùi đít! Đến lúc biết chữ như gà bới thì cô lại ghi giúp, giờ cô mới gây chuyện lần đầu tiên! Mạnh Tĩnh Nghiên chột dạ cúi đầu, đối phương ba người, còn một người ‘ người bị cô đánh bị thương’, nên hiện giờ chỉ còn hai người, bọn cô bên này năm nam sinh, hẳn không có vấn đề gì chứ? “Thế nào, có núi dựa? Tiểu tử, nhanh chóng giao cô bé đó ra đây. Huynh đệ của bọn ta sao có thể bị cô đá vậy chứ? Phải bắt cô ta xin lỗi người anh em của chúng ta mới bỏ qua được!” “Phải xin lỗi? Chớ nằm mơ giữa ban ngày đi. Đùa giỡn người ta trước, nên bị đá là đáng đời! Nếu còn không đi nữa thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát bắt ngươi, kiện ngươi phi lễ với ta!” “Ha ha, đúng là một đám con nít còn chưa dứt sữa! Báo cảnh sát? Ha ha ha ha! Đồn cảnh sát bên kia ngươi biết ai mở không? Lão tử cảnh cáo ngươi nhanh chống giao người ra đây, ngươi là ai mà dám ở nơi này xen vào việc của người khác?” “Ta là bạn trai cô ta! Muốn mang đi cô ta, hỏi một chút mấy anh em bọn ta có đồng ý không?” Chuyện đã tìm đến trước mắt không thể bỏ qua được, cũng sợ Lý Minh Trạch thua thiệt, mấy người bạn của hắn đều đứng lên đến bên cạnh hắn.Trong lúc nhất thời hai bên liền trầm mặt, hai đối với năm, mặc dù đối phương tuổi không lớn lắm, nhưng dù là mãnh hổ cũng không chịu nổi bầy sói, hai người kia không dám động thủ sợ thua thiệt. “Bạn trai? Mạnh Tĩnh Nghiên, em thật có bản lãnh nha, có bạn trai từ khi nào, mà tôi không biết vậy?” Hai nhóm người đều không nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên có người chen lời. m thanh trong quán rượu rất ồn ào, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lại nghe rất rõ lời nói này. Liền quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lập tức cả người cứng ngắc, giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm bị thầy giáo. 13850892 Tại sao Thành Trạm Vũ lại ở đây? “Tiêu ca, thật là trùng hợp a, mấy người chúng tôi cùng bạn bè tới đây chơi, bạn gái của Minh Trạch bị người ta chọc ghẹo, anh nhìn xem, chuyện này nên xử lý như thế nào?” Tôn Tường tinh mắt, nhìn thấy người quen liền vội vàng chào hỏi. Chuyện bị người ta chọc ghẹo như thế này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Ở quán bar mỗi ngày có rất nhiều tình huống tương tự như thế này xảy ra, bọn họ đã gặp rất nhiều trường hợp như thế này rồi. Thay vì đánh nhau sống chết với người ta vì một người không liên quan, không bằng giao cho quản lý quán bar. Tiêu ca là thuộc hạ của Lý Minh Trạch cũng là người quản lý an ninh ở đây, hiện giờ đang tự mình đến xem tình hình. Tôn Tưởng định chào hỏi thật tốt, thế nhưng Tiêu ca hôm nay có chút không đúng. Hắn vẫn đứng nguyên tại không nói gì, thái độ cũng không giống ngày thường khi gặp ai quen trên mặt liền tươi cười, nhưng hiện tại nhìn thái độ hắn đối với người thiếu niên trước mặt hắn, rất nghiêm túc, còn vô cùng. . . . . . cung kính. . . . . . Đối phương cũng là khách quen, cũng biết Tiêu ca, những người này liền biết không chiếm được tốt gì đi. Không biết có đánh được cô hay không, hay tự mình nhận xui xẻo. “Kéo ra ngoài mỗi người cắt một cánh tay.” “Vâng” Tiêu ca liền đáp lại, lập tức kéo hai người tìm Mạnh Tĩnh Nghiên gây phiền toái ra ngoài. Kéo ra ngoài cắt đứt cánh tay, hai người này cũng không phải là người chết nên khi bị kéo liền phản kháng rất mạnh, liền cao giọng khoe khoang hâm dọa rồi đến vùng vẫy phản kháng lại vang lên không ngừng, làm cho bàn ghế cùng các chai rượu bị đụng ngã rơi xuống đất bể lênh láng. Nhưng không lâu sau liền yên tĩnh trở lại, rất nhanh liền có phục vụ tới quét dọn vệ sinh. Sau đó bọn họ liền đưa rượu cùng mâm đựng trái cây để lên bàn y hệt như trước đó, không đến mười phút đồng hồ, hiện trường đã được xử lý không còn một chút dấu vết, gió êm biển lặng giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, có thể nhìn ra bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh và thành thạo Sau khi Thành Trạm Vũ nói xong câu nói cắt đứt cánh tay, đến tận bây giờ hắn không hề nói một câu nào, ánh mắt nhìn xuyên qua người Lý Minh Trạch chỉ chăm chú nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên. Nói đúng ra, hai người bọn họ hiện tại không có danh phận gì, vẫn giữ ở mối quan hệ bạn bè, Thành Trạm Vũ có tư cách gì quản chuyện của cô sao? Hoàn toàn không có. Nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lại đang chột dạ a! Mà ánh mắt của Thành Trạm Vũ như hiện tại thì càng không cách nào thản nhiên đối mặt với hắn rồi, đôi tay nắm chặc áo của Lý Minh Trạch, núp ở phía sau hắn, chính là không muốn mặt đối mặt với Thành Trạm Vũ. Lại không dám nói với hắn thật ra hắn đã trị tội sai người rồi, người trêu chọc mình là người khác, hai người này nhiều chất chỉ là tòng phạm đuổi theo mà thôi. Mấy người bạn của Lý Minh Trạch tuy tuổi còn trẻ, nhưng ít nhiều cũng có chút ánh mắt, trong lúc nhất thời cũng không có người nào nói chuyện, cứ như vậy mà nghi hoặc nhìn lẫn nhau, đại loại như đang nghĩ như thiếu niên rất lợi hại kia cùng ‘ bạn gái ’ của Lý Minh Trạch có quan hệ như thế nào. Tay của Thành Trạm Vũ nắm chặp đến gân xanh cũng nổi lên, nhưng vẫn đè nén hỏa khí của mình. Núp ở sau lưng một người, quan hệ lại rất thân mật. Đại biểu cho sự tin tưởng, cùng với cảm giác an toàn. Cô nghĩ Lý Minh Trạch có thể cho cô cảm giác an toàn sao? Còn nữa, cô đã gạt mình, lui tới với Lý Minh Trạch sao?