Mặt trắng nhỏ thì làm sao mà tìm hoa được, vấn đề này làm phiền Mạnh Tĩnh Nghiên thật lâu. Loại đàn ông chỉ có khuôn mặt đẹp nhưng không có khí chất và nhân phẩm đương nhiên là có nhiều ở trong tiệm vịt rồi. Nhưng từ đầu tới cuối đã sống đến hai đời, dù là cửa tiệm vịt cô cũng chưa từng vào. Haiz, trước kia sống quá nghiêm túc, mỗi ngày đều học, ăn uống, ngủ nghỉ, cuộc sống chẳng có chút thú vị gì thì chẳng nói, cuối cùng chồng còn chạy theo người khác, chẳng có chút may mắn nào. Hơn nữa loại đàn ông này mỗi ngày đều lên giường với rất nhiều phụ nữ, không biết có phải là đồ sạch hay không, không biết chừng còn bị lây nhiễm… Chậc chậc chậc, ngẫm lại thấy phát sợ, đàn ông ở tiệm vịt chẳng đáng tin chút nào. Pass! Vậy giờ đi đâu tìm mặt trắng nhỏ đây? Mạnh Tĩnh Nghiên tìm nhìn qua Lý Minh Trạch… Đương nhiên không phải Lý Minh Trạch là mặt trắng nhỏ. Lý Minh Trạch là cậu nhỏ, từ nhỏ đến lớn ăn không ít cơm ở nhà cô, không nói tới chuyện chịu ân dù là một giọt nước thì cậu ta cũng phải đền đáp nhà cô chứ, nếu dám không chịu tiến lên làm mặt trắng nhỏ cầu xin người ta bao dưỡng, liền dùng nước miếng nhấn chìm cậu ta! Bản thân cậu ta thì không phải, nhưng cậu ta lại thường xuyên xuất hiện ở những chỗ có tương lai đó. Dựa vào lý trí của Lý Minh Trạch và sự cố gắng của Mạnh Tĩnh Nghiên, trong hai năm cậu ta đã có thể thoát khỏi sự phiền não của việc học tiến vào học viện thể dục, chuyên môn là bóng rổ. Thoát khỏi chín năm học tập giờ Lý Minh Trạch giống như con ngựa hoang, trong trường học kết bạn với một đống bạn bè không tốt suốt ngày chơi bóng rổ tới điên luôn. Phần lớn bạn bè của cậu ta Mạnh Tĩnh Nghiên đều có thể nhận biết được, cũng là do da mặt dày của cậu ta ban tặng. Vào chủ nhật hay là nghỉ đông nghỉ hè, nhà họ Mạnh không có người lớn ở nhà, sau khi đánh bóng xong liền dẫn bạn bè tới nhà cô ăn không uống không, bóc lột sức lao động của Mạnh Tĩnh Nghiên. Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi luôn thấy tò mò với thế giới của người lớn, hút thuốc, uống rượu, đều kiêu căng cho là mình đều có thể làm được. Mấy thằng nhóc đó thật sự rất ấu trĩ, hy vọng dùng cách này có thể chứng minh được mình đã trưởng thành. Mặc dù Lý Minh Trạch không nói, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng biết, cậu ta đi với mấy đứa bạn này vào quán bar vài lần. Từ tiểu học đã bắt đầu, hàng năm đều làm lớn chuyện cấm học sinh vào ba phòng một sảnh. Mặc dù tới bây giờ vẫn không biết ba phòng một sảnh đến cuối cùng là như thế nào, trong đó có phải bao gồm cả quán bar hay không. Nhưng vẫn biết quán bar không phải là nơi tốt đẹp gì, đối với con gái lại càng nguy hiểm hơn. Cho nên Mạnh Tĩnh Nghiên không dám hành động một mình, vạn nhất gặp con ma men hay là lưu manh gì đó, thì thật không biết phải làm sao. Đi theo Lý Minh Trạch lại không phải giống như thế, bọn họ nhiều người, có thể truyền thêm can đảm cho nhau. Từng đi qua vài lần rồi nhưng quán bar này chưa từng xảy ra chuyện gì thì chắc là không nguy hiểm lắm. Cứ tính toán nhỏ nhặt ở trong lòng, chờ Lý Minh Trạch tới nhà ăn không uống không, cô đã đưa ra đề nghị này. “Cái gì? Cậu muốn tới quán bar?” “Này, nói nhỏ chút coi, lớn tiếng vậy làm gì? Làm cho tớ sợ tới mức nhảy dựng lên. Có cái gì mà chuyện bé xé ra to thế, không phải chỉ là quán bar thôi sao? Đừng có nói là cậu chưa từng đi tới nhé!” “Chỗ đó không phải là nơi mà con gái như cậu có thể tới.” “Tớ mặc kệ đấy, dù sao cậu nhất định phải dẫn tớ theo, tớ còn chưa từng đi tới quán bar, muốn thêm chút kiến thức mà thôi. Nếu giờ cậu không dẫn tớ theo, tớ nhất định sẽ nói với người lớn chuyện cậu ở bên ngoài kết bạn xấu, hồi nhỏ cậu còn ngồi xỗm như con gái để tiểu….A a a, buông tớ ra!” Lý Minh Trạch cáu tới mức đỏ bừng cả mặt, nam tử hán đại trượng phu, mấy chuyện đó mà bị bạn bè biết rõ, chắc chắn sẽ bị bọn họ cười nhạo cả đời, cậu còn mặt mũi nào sống nữa chứ? Chỉ chết thôi. “Bây giờ trong phòng chỉ có hai người chúng ta, tớ chỉ nói thế thôi, cậu cũng không cần bịt miệng tớ thế đâu, thiếu chút nữa làm tớ không thở được. Chỉ cần cậu dẫn tớ theo, tớ sẽ không nói cho người khác biết, như thế nào?” Cô còn dám hỏi như thế nào nữa? Lý Minh Trạch liếc mắt khinh thường nhìn cô, nói rõ ra là đang uy hiếp cậu, còn làm bộ như cô đang thương lượng với cậu, giờ không dẫn cô theo mà được sao? Quán bar là nơi những người sống về đêm yêu thích, ban ngày không mở cửa, muốn đi giải trí thì phải chờ tới buổi tối. Mạnh Tĩnh Nghiên bắt đầu bịa chuyện đi tới nhà Nghê Thụy Tuyết chơi, ban đêm ngủ ở nhà cô ấy luôn, ba mẹ Mạnh cũng chẳng nghi ngờ gì cho cô đi luôn. Trong tủ quần áo toàn là quần áo của thiếu nữ, nhìn chút là biết học sinh trẻ vị thành niên. Không biết có để cho cô vào hay không? Nếu muốn câu mặt trắng nhỏ, đương nhiên phải biến thành một người phụ nữ thành thục chứ. Ra khỏi nhà liền đi thẳng tới khu thương mại đi shopping, còn phải lo đi làm tóc rồi làm móng, nhân tiện phải hóa trang thành một mỹ nhân yêu mị nữa. Shopping, làm tóc, hóa trang là hoạt động cần rất nhiều thời gian, lúc ra khỏi nhà đã rất sớm, nhưng chờ tới khi cô làm xong thì trời cũng đã tối. Thấy thời gian đã sắp không kịp rồi, liền kêu xe tới chỗ đã hẹn trước với đám của Lý Minh Trạch. Vuốt bóp tiền lép xẹp của mình Mạnh Tĩnh Nghiên rất đau lòng, mới chỉ ngắn ngủi một ngày, liền xài hơn cả ngàn đồng. Mặc dù giờ hoàn cảnh gia đình cũng giàu có, cô cũng đã quen, nhưng cô vẫn luôn có tính rất tiết kiệm. Nhẹ nhàng vỗ về túi tiền nhỏ mà niệm thầm: Túi tiền nhỏ ơi túi tiền nhỏ, không phải chị cố ý bắt em giảm cân đâu, vì để câu được mặt trắng nhỏ, chị phải bỏ ra chút vốn ban đầu. Vài thằng nhóc đứng cùng một chỗ thật sự rất chói mắt, xuống xe liền nhìn thấy bọn họ. Sợ Lý Minh Trạch chờ tới sốt ruột, nên lo chạy nhanh qua. Ai ngờ cậu ta lại không nhận ra cô, trong lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên thấy không hợp, liền mở miệng nói, “Chờ lâu rồi à? Chúng ta mau vào đi?” Lý Minh Trạch đột nhiên quay đầu lại, dùng vẻ mặt như gặp quỷ nhìn cô chằm chằm. “Cậu, cậu, cậu là Mạnh Tĩnh Nghiên?” “Là tớ, mắt có cần trừng lớn thế không?” “Ôi má ơi, sao cậu lại biến thành bộ dáng như quỷ thế này!” Lý Minh Trạch mắng một tiếng. “Bộ dáng quỷ gì chứ, Minh Trạch cậu không hiểu cách thưởng thức thì đừng có mở miệng nói, không ai xem cậu là người câm đâu. Ha ha ha, người đẹp, anh tên là Tôn Tử Tường, là bạn học của Lý Minh Trạch. Em đừng nghe cậu ấy nói, ánh mắt cậu ấy không giống như người bình thường.” “Chào anh, anh cứ gọi Mạnh Tĩnh Nghiên là được.” Người tên là Tôn Tử Tường này, cô chưa từng gặp qua, xem ra còn lớn hơn cả Lý Minh Trạch, bình thường không thấy chơi cùng cậu ta. Không giống với những người cô đã từng gặp, bộ dáng thì ăn mặc như lưu manh, tóc lại nhuộm chỗ này một chút chỗ kia một chút, rất khó coi. Nhưng nhờ mặt mũi của Lý Minh Trạch, cũng nên chào hỏi anh ta một tiếng. Thật ra Mạnh Tĩnh Nghiên đối với tạo hình mới của cô cũng cảm thấy có chút không thể thích ứng, nhưng thợ trang điểm nói, đây chính là trào lưu mới nhất, vừa xinh đẹp lại quyến rũ, nhất định làm cho đàn ông nhìn cô. Ngẫm lại mục đích cô muốn tới quán bar, tẩy trang lại không kịp giờ, nên đành ngoan ngoãn ngồi đó nghe theo sự an bài của thợ trang điểm. Đúng như cô nói, “Mí mắt này như có miếng vả đen đậm, có khác gì con gấu mèo không? Mau đi tẩy đi.” “Này này, đừng có chạm vào tớ, cậu có biết tớ vẻ mắt này bao lâu không? Lau sẽ không kịp, chúng ta mau vào đi, tớ không quen đi giày cao gót, giờ chân đau quá trời.” “Cuối cùng lại thành bộ dáng yêu quái này!” Lý Minh Trạch mắng. Ở quán bar mặc còn phơi bày hơn Mạnh Tĩnh Nghiên nhiều, có nhiều người phụ nữ trang điểm còn diêm dúa hơn cô, lại chưa từng thấy cậu ta mắng câu nào. Nhưng cô không phải là từ nhỏ lớn lên với cậu sao, là người thường hay quản thúc cậu sao, giờ lại thay đổi thành hình tượng khác, cậu không nhận ra được. Nhất là Mạnh Tĩnh Nghiên lại không quen đi giày cao gót, cứ quay tới quay lui, bạn bè ở bên cạnh cứ dán mắt vào, làm cho cậu ta tức muốn chết! Người Lý Minh Trạch dẫn tới phần lớn đều là bạn từ học viện thể thao, bộ dáng cao lớn và trông có vẻ thành thục hơn các bạn đồng trang lứa, Mạnh Tĩnh Nghiên trang điểm vào cũng có vẻ như sinh viên đại học hơn hai mươi, vào quan bar cũng xem như suông sẻ. Phim truyền hình có diễn mấy cảnh vào quán bar bị kiểm tra chứng minh thư nên chuyện tuổi tác không giấu được, cũng làm cô lo lắng một hồi. Trái lại chưa kịp đề phòng, thì thiếu chút nữa đã bị khói lửa ở bên trong làm cho té ngã. Giờ mới qua tám giờ, người ở trong quán bar cũng chưa còn nhiều, ca sĩ trên vũ đài còn đang ôm đàn ghi ta hát bài tình ca, đoàn người tìm một chỗ ngồi tốt đối diện vũ đài ngồi xuống, kêu một mâm trái cây và rượu. Mạnh Tĩnh Nghiên không uống rượu, nên kêu một ly nước chanh. Nhìn bảng giá, 78 đồng, 78 đồng một ly nước chanh thật là mắc, còn không bằng về nhà làm một ly nước chanh, thật là. Trách không được Lý Minh Trạch chỉ thỉnh thoảng tới đây thôi, loại tiêu tiền này không phải người bình thường có thể gánh được. Nhưng khi nghĩ đến mục đích ngày hôm nay, vẫn là kiềm lại, quét mắt nhìn qua đàn ông ở trong quán bar, muốn tìm một mục tiêu nhìn hợp mắt. Nhưng ánh đèn mờ quá, tầm mắt cũng tương đối thấp! Chỉ có thể nhìn thấy người ở trong vòng năm thước mà thôi, xa hơn thì không thấy rõ. Người phục vụ cũng làm việc rất nhanh, không tới mười phút đã bưng lên chút giờ đó rồi. Hai tờ tiền lẻ thì giữ lại, cầm lấy một đống giấy ăn như giấy nợ. Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thán uống nước trái cây, thật là biết kiếm tiền nha, một chút tiền nhỏ cũng không bỏ qua. Nhà tư bản thật đáng giận! “Nghiên Nghiên, tới quán bar còn uống nước trái cây không thấy quá cụt hứng sao? Đến đây, chai bia này của em.” Tôn Tử Tường cầm lấy ly nước chanh cô, đưa cho cô một chai bia. “Ách, xin lỗi, em không uống đâu, em tới chỗ này chỉ muốn học hỏi thêm kiến thức thôi, các người muốn uống gì thì uống đi, không cần quan tâm tới em đâu.” “Như vậy sao được! Đến đây đến đây, em là bạn của Lý Minh Trạch, thì cũng là bạn của anh, anh kính em một ly!” Tôn Tử Tường quơ ly rượu trong tay, ý muốn Mạnh Tĩnh Nghiên giơ ly lên, “Không phải là em không nể mặt đó chứ?” “Anh Tôn, Nghiên Nghiên không biết uống đâu, anh cũng đừng làm khó cậu ấy.” “Vậy một ly thôi, uống xong ly này anh Tôn Tử Tường sẽ không làm khó em ấy nữa, thế nào?” Nói gần nói xa nếu không uống ly này sẽ không xem anh ấy là bạn, anh ấy so với Lý Minh Trạch vị trí là cao nhất, bình thường dẫn bọn họ đi chơi, trò chơi cũng nhiều, bi da cũng có, quen biết nhiều người ở trong xã hội. Lý Minh Trạch tới quán bar cũng là do anh ấy dẫn tới, trong quán bar cũng có người quen của anh ấy, xảy ra chuyện cũng được chăm sóc một chút, nếu không cậu cũng không dám liều dẫn Mạnh Tĩnh Nghiên tới. Ai muốn làm bạn với anh ta chứ? Mạnh Tĩnh Nghiên không thích Tôn Tử Tường, nhưng ngại mặt mũi của Lý Minh Trạch nên cũng không muốn cự tuyệt anh ta ra mặt, cô cũng không muốn có nhiều liên quan tới anh ta. Giờ rất khó xử, không biết phải làm sao. Lý Minh Trạch lấy ly rượu ở trước mặt của Mạnh Tĩnh Nghiên, “Anh Tôn, bạn gái em thật sự không biết uống rượu, hay là ly này để em uống thay cho. Hôm nay em mời khách, em kính anh, đến đây!” Nghe thấy từ ‘bạn gái’, mặt của Tôn Tử Tưởng hơn đổi, ỉu xìu va vào ly rượu để Lý Minh Trạch uống sạch. Một ly rượu vào, không khí cũng náo nhiệt hẳn lên, vài người còn ồn ào kêu người phục vụ, “Có người mời khách, đem tới đây một tá bia đi!”