Trở về lúc ba tuổi rưỡi
Chương 78
Ở nhà nghỉ ngơi khoảng một tuần lễ, cha mẹ Mạnh mới bằng lòng thả cô đến trường. Mạnh Tĩnh Nghiên tự nhận bản thân không phải nhiệt tình với học tập, nhưng vẫn muốn đi học vì ở nhà cũng chỉ ăn với ngủ, không thể làm cái gì, thật sự là rảnh rỗi đến mức mốc meo cả người rồi.
Người ta ngồi trong nhà giam mỗi ngày còn có thời gian ra ngoài hóng gió đấy, nhưng từ khi bị bệnh thì ngay cả phạm nhân cũng không bằng! Mặc dù ngày nào mẹ cô cũng đều đổi món nọ món kia cho con gái, nhưng tay nghề của bà quả thật còn không bằng cô. . . . . .
Ưmh, tuy nhiên vẫn phải cố mà nuốt thôi.
Cô nhóc Mạnh tuyệt không phủ nhận chuyện cha mẹ ngày ngày ở nhà chăm sóc khiến bản thân rất sảng khoái, dĩ nhiên, nếu như chưa được nửa tiếng đã lao đầu vào bàn chuyện công việc qua điện thoại thì càng hoàn mỹ hơn.
Thứ hai cô dậy thật sớm, trông hết sức có tinh thần. Sau nghi thức kéo cờ liền đạt được tự do ....! Có thể nào mà không quý trọng cho được? Đừng xem thường chuyện cảm sốt này, để hoàn toàn hồi phục giống như hiện tại toàn thân chẳng khác nào vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
Tối ngày hôm qua cô đã gọi điện cho Nghê Thụy Tuyết và Lý Minh Trạch thông báo mình đã từ nhà người thân trở lại, Thứ hai sẽ cùng nhau đi học, làm cho Nghê Thụy Tuyết ở đầu dây bên kia vui sướng đến phát điên. Hai cô nhóc bình thường vẫn dính lấy nhau, trừ nghỉ đông ra, thì thật không có một ngày nào mà không chạm mặt nhau cả.
Vậy mà mới vừa xuống lầu, liền nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng trước cửa.
Thành trạm Vũ, vì sao cậu ta lại tới đây?
"Hi."
Mạnh Tĩnh Nghiên nhiệt tình chào hỏi ân nhân cứu mạng, còn đối phương lại chỉ không lạnh không nóng gật đầu một cái.
Sau khi được bác sĩ Mạc khuyên, cậu liền lấy hết dũng khí muốn từ phía sau cánh gà đi ra trước đài, muốn đứng ở bên cạnh cô, để cô có thể nhìn thấy mình, cảm nhận được sự tồn tại của bản thân. Không thể chỉ đưa kẹo que, làm những chuyện mập mờ trong bóng tối mãi được!
Cha của Thành Trạm Vũ ở trong giới hắc đạo, không giống như phụ huynh ở những thường gia đình bình thường khác, suốt ngày phòng trước ngừa sau chỉ sợ con nhà mình yêu sớm, hay bỏ học đánh nhau. Ngược lại vẫn luôn ủng hộ con trai mình muốn làm gì thì làm! Thử hỏi, nếu không yêu sớm, không đánh nhau, không hút thuốc lá, không uống rượu, mà luôn là một học sinh ba tốt thì có thể lãnh đạo tốt một bang phái được sao? Cho nên đối với đứa con trai duy nhất này người làm cha như ông vẫn giữ thái độ nuông chiều phóng túng.
Mà đã gọi là phóng túng thì có khác gì với tiếp tay cho con mình làm chuyện xấu đâu, nếu không yêu sớm, hay đánh nhau, không hút thuốc, uống rượu thì trong mắt ông vẫn không gọi là chuyện xấu, đó là con đường mà bé trai phải đi qua. Nhưng nhìn con trai mình chỉ âm thầm ở sau lưng con gái nhà người ta, làm rất nhiều chuyện lại còn không dám để cho người ta biết, cha Thành Trạm Vũ không thích trò thâm tình này chút nào. Trong mắt ông, một khi đã muốn, thì phải giành cho bằng được!
Hổ phụ vô khuyển tử, không hiểu ông đã sinh ra cái quái gì thế này!
Thằng bé có thể đấu tay đôi với những kẻ thù hung ác, phế tay chân người khác mà không hề nháy mắt, nhưng lại bị một đứa con gái cầm tinh? Nếu kể ra, người ta không cười rơi răng mới là lạ? Không được, không được, kiên quyết không được! Mặc dù cô nhóc kia vẫn chưa trưởng thành, trước mắt mới chỉ là một thiếu nữ. . . . . .
Đã rất nhiều lần cha Thành Trạm Vũ muốn tìm đến nhà họ Mạnh, trực tiếp ngả bài với Mạnh Tĩnh Nghiên rằng hoặc là làm con dâu nhà họ Thành ông, hoặc tháo tay hay tháo chân thì tùy. Nhưng mỗi khi sắp sửa hành động thì thằng con trời đánh không biết làm sao lại nhìn ra được, lạnh lùng cảnh cáo ông không được phép động vào nhà họ Mạnh.
Ôi trời! Ông đây ở thành phố A này vài chục năm nay vẫn oai phong một cõi, lại bị thằng con lông cánh còn chưa đầy đủ mạnh mỏ uy hiếp cảnh cáo là sao?
Cũng chỉ có Thành Trạm Vũ dám làm vậy, hơn nữa cha của cậu còn đặc biệt nghe lời.
Bởi vì, khi ông còn trẻ trong lúc đánh nhau tranh địa bàn đã bị thương. Từ đó mặc dù tài giỏi hơn người, nhưng lại mất đi khả năng sinh đẻ. Nói một cách khác, nhà họ Thành chỉ còn lại Thành Trạm Vũ là người thừa kế duy nhất, không thể có người thứ hai. Những tình nhân của ông đều không biết chuyện này, ai cũng muốn mẫu bằng tử quý thăng cấp thành phu nhân chính thức, nhưng cứ mỗi lần mềm mại thông báo ‘ Anh yêu, em đang mang thai’, thì ngày hôm sau nhất định sẽ bị đá đít ra khỏi biệt thự, kèm theo đó là bị hành hung một trận.
Ngày ngày đều xưng “cha mày”, có thể thấy được tính khí của cha Thành Trạm Vũ không được tốt. Hơn nữa từ nhỏ đã được nuôi theo kiểu tự do, tình cảm giữa cha mẹ lại không tốt, động một chút là cãi vả, đối với cái chết của mẹ mình tuy tuyên bố với bên ngoài là bệnh tim phát, nhưng cậu lại nhìn thấy trên thi thể của bà có rất nhiều vết thương. Khúc mắc này trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Thành Trạm Vũ nên từ nhỏ đã luôn bất hòa với cha mình. Cha của cậu vì nghĩa có thể đương đầu, vì huynh đệ, địa bàn cái gì cũng dám làm, nhưng chỉ sợ là ngay cả sau khi chết muốn có nhặt xác cũng không được. Thành Trạm Vũ thân là con trai ruột nhưng lại luôn làm trái ý của cha mình!
Lớn lên trong tình cảnh như thế càng làm cho tính cách của Thành Trạm Vũ trở nên khác người. Một mặt ảnh hưởng tính nết của cha mình, âm hiểm độc ác, mặt khác lại chảy dòng máu nhu hòa từ mẹ, cho nên rất khát vọng tình thân ấm áp. Vì thế lúc đầu gặp Mạnh Tĩnh Nghiên khi được cô dịu dàng đưa bàn tay mềm mại nhỏ bé giúp mình thổi vết thương, lại còn tặng cho cậu một cây kẹo que mà bình thường cậu luôn không để vào mắt thì trái tim lập tức liền tan chảy.
Lần đó cậu bị kẻ thù của cha mình bắt cóc trở thành điều kiện trao đổi lợi ích địa bàn, trong khoảnh khắc bị đuổi giết đầy nguy hiểm, cậu đã vọt vào trong khu chợ đông đúc, đối phương lại không dám công khai cầm dao, cầm gậy tiến đến, liền giấu hung khí phân tán lực lượng ra tìm người, vì thế cậu cũng không dám ở lâu. Cho nên khi Mạnh Tĩnh Nghiên vừa quay người lại thì bóng dáng Thành Trạm Vũ đã mất hút không còn.
Một đứa trẻ mới bốn năm tuổi thì biết cái gì? Nhưng hoàn cảnh sinh hoạt đã tạo thành một Thành Trạm Vũ già trước tuổi với rất nhiều âm mưu quỷ kế trong đầu, không cần nhờ người khác cũng có thể tìm được cô nhóc nào đó!
Kể từ khi đó, cậu liền bám trụ ở chợ, ôm cây đợi thỏ. Không bắt được con thỏ nhỏ Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng cậu lại túm được một con thỏ già, à không, không phải là thỏ già mà là bà ngoại của Mạnh Tĩnh Nghiên! Bà lão đi chợ mua thức ăn, liền bị cậu nhóc chú ý. Thành Trạm Vũ lập tức chuyển địa điểm, từ chợ biến thành dưới lầu nhà bà ngoại Mạnh, quả thật so với mấy tên ăn trộm thủ hạ của cha mình, cậu nhóc nghiên địa hình còn chuyên nghiệp hơn nhiều!
Cuộc sống của bà lão rất đơn điệu, không bao lâu liền bị Thành Trạm Vũ theo tới nhà trẻ ! Tìm được nhà trẻ, còn sợ không bắt được con thỏ nhỏ mềm mại non tơ kia sao? Dĩ nhiên, cậu nhóc không thể ăn tươi nuốt sống co nhóc mà chỉ dám nhìn xa xa. . . . . . cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Bị người bám theo đến nhà trẻ thật sự không thể trách bà ngoại Mạnh được, ai thèm đề phòng một đứa con nít đi theo phía sau mình làm gì chứ? Người ta ăn mặc chỉnh tề, dáng dấp cũng sáng sủa trông chẳng khác nào một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện nhà bên. Ai biết trong bụng cậu nhóc chứa nhiều cong cong quẹo quẹo như vậy, đừng nói bà ngoại Mạnh không phát hiện ra Thành Trạm Vũ, chỉ sợ phát hiện ra cũng không nghi ngờ gì mà ngược lại còn âm thầm lo lắng, đứa nhỏ này mới có tí tuổi, sao cha mẹ lại để cho cậu nhóc ra ngoài một mình, không sợ bị lừa bán đi hay sao?!
Thỏ khôn có ba hang, Thành Trạm Vũ cũng đã mò tới được nhà trẻ, chưa đến mấy ngày liền thuộc tất cả những nơi mà Mạnh Tĩnh Nghiên thường xuyên lui tới.
Nói thật ra, cho dù là cha Mạnh hay là mẹ Mạnh gây dựng sự nghiệp, Thành Trạm Vũ ở sau lưng đã bỏ ra không ít công sức. Người bình thường kinh doanh bản thân phải liều mạng ra sao, những nhân viên công vụ kia vừa đòi ăn đòi uống lại còn lần lữa không chịu xử lý, nhưng muốn được việc lại không thể cúi đầu nhún nhường. Thành Trạm Vũ tìm người hù dọa một chút, thêm vào nữa còn nhét tiền vào tay an ủi, dẫn đến những vấn đề của cha mẹ Mạnh ngay sau đó được ký duyệt rất nhanh.
Lúc đầu cha Thành Trạm Vũ thấy con trai muốn đưa tiền cho những nhân vật quan trọng còn rất vui mừng, mặc kệ cậu nhóc làm cái gì thì cả giang sơn mà ông cực khổ giành lấy tương lai đều giao lại cho nó. Thời gian dài, ông cũng nghe ngóng được lý do vì sao con trai lại muốn đút lót tiền cho những nhân vật quan trọng kia, trong thâm tâm thực sự rất vui mừng —— thằng nhóc này cũng không tệ lắm, nhỏ như vậy đã biết theo đuối bạn gái, so với cha của nó còn sớm hơn rất nhiều! Quả nhiên là cha truyền con nối!
Nhưng thấy con trai mười năm như một chỉ có đưa kẹo que, ở sau lưng chơi trò theo dõi thì trong lòng cha Thành Trạm Vũ cảm thấy thật uất ức, nhưng. . . . . . Chỉ có một đứa con trai là nó, ông có thể làm thế nào? Dưỡng lão không trông cậy được, còn trông cậy nó nhặt xác cho chắc! Định bỏ mặc không quan tâm, mắt không thấy, tâm không phiền, thỉnh thoảng nhớ tới đứa con trai si tình, nhát gan đến mức mười năm nay không dám đối mặt nói một câu với con gái nhà người ta, tâm tư lệ rơi đều đã có.
Nhìn lại thử xem, Thành Trạm Vũ đã ép buộc bao nhiêu tay sai của lão đại hắc bang, ngay cả người đến hơn bốn mươi mấy tuổi thành cái dạng gì. Nhưng cậu là một người có chủ ý, nên như thế nào thì cứ như thế ấy, tôi không sợ người khác chê cười thì đừng làm ảnh hưởng đến tôi.
Nhưng những người khác kia . . . . . . Hiển nhiên không bao gồm Mạnh Tĩnh Nghiên.
Bác sĩ Mạc khích lệ cậu nhóc dũng cảm theo đuổi cũng xuất phát từ ý tốt, ông nhìn Thành Trạm Vũ lớn lên, thậm chí so với cha của cậu còn thân hơn một chút. Ngoài mặt Thành Trạm Vũ không nhịn được, nghe ông nói nhiều hơn một câu cũng ngại phiền, nhưng khi nói về Mạnh Tĩnh Nghiên lại nghe không sót một chữ.
Gặp mặt thì cũng đã gặp rồi, nói chuyện trong khoảng cách gần cũng nói rồi, muốn cho cậu lui về phía sau màn tiếp tục làm kẻ theo đuổi không thấy được ánh sáng như trước đây là điều không thể! Lấy dũng khí đến đón Mạnh Tĩnh Nghiên đi học, nhưng dường như mọi dũng khí trong khoảnh khắc nhìn thấy cô lập tức liền bay biến không còn một mống. . . . .
Cha cậu đối xử với mẹ cậu không tốt, trên người của bà hàng năm đều chồng chất vết thương. Cậu cũng thế, nhẹ nhàng vẩy tay một cái, thì cánh tay của những tên côn đồ kia đều rụng hết cả khớp. Trước kia không cảm nhận rõ ràng, nhưng hiện tại cậu lại không dám động vào Mạnh Tĩnh Nghiên, chỉ sợ vừa chạm vào cô gái trước mặt liền vỡ tan giống hệt như mẹ của cậu vậy.
Không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ dọa cô sợ. Thậm chí, còn không dám mở miệng.
Trước là do Mạnh Tĩnh Nghiên bị bệnh, dưới tâm trạng kích động nên dũng khí tăng lên gấp bội, ngay cả cửa nhà người ta cũng dám phá, huống chi là nói chuyện. Nhưng bây giờ. . . . . . Người đã khỏe lại, tinh thần tốt vô cùng, giống y như trước kia mắt long lanh ánh nước, đôi môi hồng nhuận,… kết quả là Thành Trạm Vũ lại bị tắt lửa rồi. . . . . .
Tuy muốn nói lời nhiệt tình, nhưng lại không biết biểu đạt ra làm sao! Kìm nén đến phát sợ!
Mạnh Tĩnh Nghiên lại hỏi mấy câu, Thành Trạm Vũ cũng không lên tiếng ( thực tế là cậu nhóc không biết trả lời thế nào). Vậy thì không hỏi nữa, vẻ ngoài thật đẹp trai tức, không nói lời nào ở bên cạnh làm bình hoa để ngắm cũng rất tốt. Có điều tính tình quá lạnh lùng, hơn nữa thế lực trong nhà quá lớn, tiền lại nhiều vô kể, nếu không cũng rất phù hợp với kế hoạch bao nuôi mặt trắng nhỏ của cô.
Trong lúc cô đang chăm chú quan sát mổ xẻ người trước mặt bất chợt hành động.
Cậu ngại ngùng móc từ trong túi quần ra thứ gì đó dúi vào tay Mạnh Tĩnh Nghiên, rồi cất giọng như muỗi kêu: "Cho này!"
Mạnh Tĩnh Nghiên định thần nhìn lại, ơ, thì ra là ba cái kẹo que? Ngẩng đầu nhìn Thành Trạm Vũ một chút, ngay cả nhìn thẳng vào mắt cô cũng không chịu. Cậu ta thật sự đến phòng làm việc của cô Tống trộm đồ sao?
Ưmh, nghĩ đi nghĩ lại ngay cả vỏ kẹo trong tay Tiểu Lượng Lượng cậu ta cũng có thể giành, đến phòng giáo vụ trộm kẹo que, hình như là chuyện dễ như trở bàn tay ha ha...!
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
64 chương
94 chương
54 chương
108 chương
107 chương
5 chương