Bạn và tiền thưởng không thể được nhận cùng một lúc. Vào thời khắc cuối cùng, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn quyết định bỏ tiền thưởng mà chọn bạn. Nghê đại tiểu thư đang bộc phát tính tình, cô không thể nào để cho cô ấy ở nhà một mình mà đi ra ngoài được. Huống chi cô cũng không muốn đến nhà họ Tằng, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Tằng Hàm Vi hủy hẹn. Trong điện thoại, người bạn nhỏ Tằng Hàm Vi nghe được Mạnh Tĩnh Nghiên nói hôm nay không thể đi cùng cô nên vô cùng mất hứng, giọng nói có chút ủ rũ không vui, khiến cho Mạnh Tĩnh Nghiên vô cùng đau lòng. Mạnh Tĩnh Nghiên giao phó cho Tằng Hàm Vi những bài tập quan trọng không thể thiếu, sau đó còn nhắc nhở cho dù cô không đến, nhưng cô ấy cũng nhất định phải hoàn thành tốt bài tập. Chứng minh được bản thân là điều quan trọng nhất trong lòng bạn tốt, Nghê Thụy Tuyết lập tức vui vẻ ra mặt, lại một lần nữa thể hiện tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt của mình. Thật hiếm khi mới không phải đi học lớp bổ túc, lại có bạn tốt ở bên cạnh chơi cùng, Nghê Thụy Tuyết hưng phấn bừng bừng, không ngừng lôi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên đi Đông dạo Tây (ý nói đi khắp mọi nơi) không biết mệt mỏi, gần như sắp lật tung các ngõ ngách của thành phố A, nhất định là do Ultraman*nhập hồn! Thậm chí có khi còn có thể trực tiếp ra sân đánh bại quái thú nhỏ đấy!! *Ultraman: một nhân vật hoạt hình hư cấu của Nhật Bản, có sức mạnh lớn, là một siêu anh hùng. Để cô ấy mặc đồ lót màu hồng, mặc thêm quần dài bên ngoài, có khi cô ấy sẽ lập tức biến thành siêu nhân không biết chừng!* * Sở dĩ Mạnh Tĩnh Nghiên nói như vậy là do tạo hình của nhân vật Ultraman, nếu bạn nào muốn biết, chờ đến cuối chương ta sẽ có một vài hình ảnh cho các bạn tham khảo. Mạnh Tĩnh Nghiên không thể nào so sánh được với Nghê Thụy Tuyết, chân tay của cô đã sớm mỏi đến mức mềm nhũn, nhưng chỉ cần nhắc đến việc muốn nghỉ ngơi, Nghê Thụy Tuyết lập tức liền lấy lý do: “Đã rất lâu rồi cậu không để ý đến tớ.” làm cớ, khiến cho cô hết sức áy náy, không thể làm gì khác hơn việc cố lên tinh thần, tiếp tục điên cuồng với cô ấy. Đến lúc về đến nhà, Mạnh Tĩnh Nghiên mệt mỏi đến mức hơi sức để nấu cơm cũng không còn, đành gọi điện thoại đặt đồ ăn nhanh. Nhưng hết lần này đến lần khác Nghê đại tiểu thư lại không hề biết điều, cố tình la hét chê bai đồ ăn ở ngoài nấu không ngon, không hợp khẩu vị của cô ấy, khiến cho người nào đó tức đến mức không thở được, cô cũng không muốn đặt đồ ăn bị cho rất nhiều chất phụ gia không đảm bảo ở bên ngoài, nhưng nếu không phải nhờ vị đại tiểu thư này, liệu cô có thể mệt đến mức chỉ có thể ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi sao? Ngồi mát ăn bát vàng còn chọn ba lấy bốn (ý nói kén chọn), nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lại mệt đến mức tay chân không thể động đậy được, không thể làm gì khác ngoài việc dùng ánh mắt giết người lườn Nghê đại tiểu thư. Quen được tay nghề của con gái bảo bối phục vụ, cha mẹ Mạnh có chút không quen với những thức ăn được mua từ bên ngoài. Sau khi ăn xong, hai cô nàng Mạnh Tĩnh Nghiên và Nghê Thụy Tuyết đang chuẩn bị đi rửa bát thì cha Mạnh chợt tuyên bố: “Nghiên Nghiên, bắt đầu từ ngày mai con không cần đến nhà họ Tằng nữa. Vừa đúng lúc hai vợ chồng chú Nghê của con đi công tác, Thụy Tuyết sống ở nhà chúng ta, hai đứa không có việc gì thì đi ra ngoài chơi một chút, cha cho hai đứa tiền tiêu vặt.” “Tốt quá! Cháu cảm ơn chú Mạnh!” Nghê Thụy Tuyết vui mừng vỗ tay, chú Mạnh ra tay thật hào phóng, không giống như cha mẹ của cô, đã lớn như vậy mà cô vẫn bị cha mẹ quản lí tiền tiêu vặt, nếu như cô cũng là con gái chú Mạnh thì thật tốt! Nghiên Nghiên có cha mẹ như vậy nhất định vô cùng hạnh phúc! Hu… Hu… Cầu được ước thấy. Nghê Thụy Tuyết tâm tình hết sức vui vẻ, lôi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên vào phòng bếp rửa bát, vừa rửa bát còn vừa luyên thuyên lên kế hoạch đi chỗ nào chơi với Mạnh Tĩnh Nghiên. Nhưng ngược lại với Nghê Thụy Tuyết, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên lại có chút buồn bực, vốn là cô đã đồng ý sẽ bổ túc cho Tằng Hàm Vi cho đến khi nhập học, hiện tại chỉ còn cách lúc tựu trường khoảng một tháng, như thế nào lại đột nhiên không đi nữa? Nhưng nhìn sắc mặt của cha cô có chút không bình thường, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không đây? Kế hoạch mở rộng quy mô kinh doanh được dự tính lâu như vậy của ông ấy như thế nào rồi? Ông ấy rất coi trọng kế hoạch lần này, nếu không cũng sẽ không để cô đến nhà sếp dạy bổ túc con gái của người ta. Thừa dịp Nghê Thụy Tuyết đi vệ sinh, Mạnh Tĩnh Nghiên đến phòng đọc sách tìm cha mình hỏi cho rõ rành. Nhưng cha cô lại chỉ nói sắp đến tết rồi, nhà họ Tằng muốn cho Tằng Hàm Vi được nghỉ ngơi, nhưng cô lại có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như vậy. Chỉ là cô lại không hề nhận được điện thoại của Tằng Hàm Vi thêm một lần nào nữa, có mấy lần cô gọi điện thoại đến nhà họ Tằng, nhưng đều là do bảo mẫu nhận điện thoại, lần nào cũng nói là Tằng Hàm Vi đi vắng. Không còn được thấy cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng cảm thấy có chút cô đơn. Không đến hai ngày sau, cha mẹ Nghê đi công tác trở về, liền đón Nghê Thụy Tuyết về nhà. Hiểu được con gái ở nhà họ Mạnh mấy ngày nay đã gây ra không ít phiền toái cho cha mẹ Mạnh và Mạnh Tĩnh Nghiên, cha Mạnh liền đặc biệt mời ba người nhà họ Mạnh đến nhà mình ăn một bữa cơm. Thật ra thì cả hai nhà cũng thường tụ tập với nhau ăn liên hoan, đây chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện kiếm một cái cớ mà thôi. Đêm 30 của năm này, nhà họ Mạnh lại xuất hiện thêm một người vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nói quen thuộc là bởi vì người đàn ông này là một trong những thầy giáo danh tiếng nhất, đã dạy ra không ít học trò thành đạt trên khắp cả nước, rất nhiều phụ huynh nghe được danh tiếng mà đến tìm gặp. Nhưng còn nói xa lạ là vì mặc dù Mạnh Tĩnh Nghiên đã gặp ông ấy mấy lần, nhưng không hề quen thân đến mức đêm 30 cũng mời người ta đến nhà dùng cơm. Cho nên, khi chuông cửa vang lên, Mạnh Tĩnh Nghiên vừa mở cửa liền nhìn thấy thầy giáo Vạn đang đứng ngoài cửa, trong tay còn ôm một đóng quà lớn quà nhỏ, khiến cho cô nhìn mà cảm thấy có chút đờ đẫn: “Thầy Vạn, đây là…?” “Con bé ngốc, không nhìn thấy thầy Vạn của con đang phải ôm nhiều đồ như vậy à, còn không mau giúp thầy mang vào?” Từ sau lưng thầy giáo Vạn truyền đến một giọng nữ đầy quen thuộc, thì ra là ông ấy đi cùng dì nhỏ. Chỉ là dì nhỏ lại thấp bé hơn thầy giáo Vạn rất nhiều, mới vừa rồi đứng ở phía sau, nên cô mới không thể nhìn thấy. Dì nhỏ cũng đã lên tiếng, cô cũng không còn do dự cái gì nữa, vội vàng nhận lấy quà, giúp thầy giáo Vạn thay dép, mời ông ấy vào nhà. “Mẹ con không có ở nhà à?” “Bà ấy có chút việc ra ngoài còn chưa về, dì nhỏ, người…” “Ha ha… dì và thầy giáo Vạn của con chuẩn bị kết hôn, về sau con sẽ phải gọi anh ấy là chú nhỏ rồi…!” Lý Vân Khinh vừa nói chuyện lại còn vừa đỏ mặt, giống như thiếu nữ đang ngượng ngùng, còn tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Thầy giáo Vạn khẽ nắm lấy tay cô ấy, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau cười một tiếng. Mạnh Tĩnh Nghiên trợn tròn mắt. A….!!!! Rốt cuộc chuyện này có từ bao giờ vậy!! Lần trước dì nhỏ dẫn người yêu về ra mắt là lúc nào nhỉ? Hình như lúc đó cô vẫn còn đi nhà trẻ đúng không? Chính là đêm 30 năm đó, dì nhỏ mang ông dượng bại hoại của kiếp trước về ra mắt gia đình, kết quả bị cô phá ngang? Sau đó, cô không hề còn thấy dì nhỏ qua lại với người đàn ông nào nữa, mấy năm nay dì nhỏ một lòng chuyên tâm theo đuổi sự nghiệp. Bà ngoại cùng mẹ cô vì chuyện của dì nhỏ mà gấp gáp đến mức muốn bốc lửa, mấy lần sắp xếp cho dì nhỏ đi xem mắt, nhưng dì nhỏ một là không đi, hai là dọa cho nhà trai sợ đến mức chạy xa cả trăm dặm. Cô còn chỉ sợ từ đó dì nhỏ không còn hứng thú với đàn ông, không tìm được bạn trai, sẽ gia nhập đại quân gái ế, nhưng tại sao lại đột nhiên nói muốn kết hôn? Thật sự là quá mức kích thích rồi! Nhắc đến thầy giáo Vạn, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng có chút hiểu biết. Đầu tiên nhìn từ bên ngoài, ông ấy cao gần 1m8, diện mạo mặc dù không thể nói là rất đẹp trai, nhưng vừa nhìn là biết đây chắc chắn là một người thật thà. Sống trong một khu trung tâm dạy học, còn là một giáo viên đặc cấp, rất có lòng tiến thủ. Tiền lương mỗi tháng đều cao hơn rất nhiều với những thành phần tri thức bình thường khác, hoàn toàn có thể đáp ứng cuộc sống thoải mái cho dì nhỏ. Mà quan trọng nhất là, cô chưa từng nghe đến việc ông ấy có ham mê gì không tốt, cũng không hút thuốc lá, không uống rượu, lại là người cực kỳ hiền hòa, có thể nói là tiêu chuẩn của hình tượng người đàn ông tốt, so với kẻ là dượng trước bại hoại kia, quả thật khác xa một trời một vực. Dì nhỏ và ông ấy ở cạnh nha, chính là một đôi trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, hết sức xứng đôi. Nhưng vấn đề mấu chốt là, tại sao bọn họ lại có thể lừa gạt được đôi mắt cú vọ của cô mà đến với nhau chứ? Cô đã bỏ lỡ điều gì đó rồi sao? "Ôi chao? Thầy giáo Vạn tới à? Thầy giáo Vạn, chúc thầy năm mới tốt đẹp! Nghiên Nghiên, còn ngây ngẩn cái gì đó, mau đi rót nước mời thầy giáo Vạn!” Không đợi dì nhỏ nói tiếp, cha mẹ Mạnh đồng thời trở về. Mạnh Tĩnh Nghiên dám đánh cuộc, chỉ với giọng điệu vừa rồi của mẹ cô, cô đã có thể khẳng định nhất định mẹ cô không hề biết chuyện dì nhỏ và thầy giáo Vạn là một đôi, hơn nữa còn phát triển đến trình độ muốn kết hôn rồi! Quả nhiên, sau khi rót nước rồi rời đi, Mạnh tĩnh nghiên liền thấy vẻ mặt khinh ngạc của cha mẹ cô: "Tiểu Khinh, em suy nghĩ kỹ chưa?" "Ừ, chị, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em và Thanh Tùng cũng đã qua lại được một thời gian rồi. Chúng em đều cảm thấy người kia chính là một nửa của mình, vì vậy mới muốn cùng nhau xây dựng một gia đình." Ngọn lửa bát quái (tính tò mò) cháy hừng hực trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên. Cô trốn ở một góc mà chắc chắn rằng mình không thể bị cha mẹ phát hiện, cũng không thể đuổi cô về phòng. Về phương diện tình cảm, hai người họ vẫn luôn không cho cô tham dự, chỉ sợ cô không hiểu chuyện, yêu đương sớm với bạn học. Nhưng cô cũng không phải một đứa bé, hơn nữa phim chiếu trên TV hoàn toàn khác xa với hiện thực, coi như cô không có trí nhớ của đời trước, thì cũng nên hiểu chuyện rồi, hoàn toàn trôi qua cái tuổi đứa bé nhỏ cái gì cũng ngây thơ không hiểu rồi! Đang nói chuyện, dì nhỏ đột nhiên nắm lấy tay thầy giáo Vạn giúp ông ấy lấy dũng khí. Thầy giáo Vạn cũng đột nhiên mạnh mẽ tỏ thái độ của mình với mẹ Mạnh: “Hiệu trưởng Mạnh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vân Khinh, để cho cô ấy hạnh phúc cả đời.” Đường đường là một thầy giáo đặc cấp mạnh mẽ trên giảng đường, vậy mà khi đối mặt với chị vợ lại xấu hổ nói không ra lời, nói tới nói lui cũng chỉ biết bảo đảm với mẹ Mạnh, nhất định sẽ đối xử tốt với Lý Vân Khinh, tuyệt đối không khiến cho cô ấy phải chịu uất ức điều gì, lời nói lại còn có chút không mạch lạc. Mạnh Tĩnh Nghiên trốn ở trong góc rình trộm che miệng nín cười, cô cũng không muốn bị đuổi về phòng không được xem náo nhiệt nữa đâu! Nhìn xem, quả thật thầy giáo Vạn đối với phần tình cảm này rất quý trọng. Nhìn bộ dáng kia của thầy giáo Vạn, mẹ Mạnh liền nở nụ cười: “Tiểu Khinh ơi tiểu Khinh, duyên phận trời đã định trước, lời này quả thật nói không sai. Mấy năm này em luôn chuyên tâm theo đuổi sự nghiệp, không hề qua lại với người đàn ông nào, khiến cho chị và mẹ hết sức lo lắng, sắp xếp cho em đi xem mặt hết lần này đến lần khác. Em có biết lần này chúng ta tìm cho em đối tượng là ai không?” “Á! Không phải là anh chứ? Thanh Tùng, tại sao anh chưa bao giờ nói với em vậy?” Dì nhỏ cũng hết sức kinh ngạc, thầy giáo Vạn xấu hổ cúi đầu dùng chân phải phủi mặt đất. Người đàn ông này đứng trước chuyện tình cảm thật sự dễ ngượng ngùng! "Sắp xếp cho em và thầy giáo Vạn đi xem mắt, em lại nhất quyết không chịu đi, muốn tự do yêu đương. Như thế nào, còn không phải lại về với nhau rồi sao? Tiểu Vạn, về sau đều là người nhà với nhau, cậu cũng đừng gọi tôi là hiệu trưởng Mạnh nữa đi, học tiểu Khinh, gọi tôi một tiếng chị là được.” "Dạ, chị vợ! Anh rể!" Thầy giáo Vạn kích động luôn miệng đồng ý, vậy là ông đã qua cửa ải của chị vợ lần này. Cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Mẹ Mạnh mặc dù không phải cha mẹ vợ, nhưng nhìn em rể cũng là hết sức hài lòng. Vạn Thanh Tùng là một trong những thầy giáo xuất sắc nhất, đã làm việc dưới trướng của bà nhiều năm, nhân phẩm tính cách đều không có gì để chê, lại có lòng tiến thủ, vốn là muốn sắp xếp cho anh ta và em gái đi xem mắt. Em gái rốt cuộc cũng tìm được một người để nương tựa, gánh nặng trong lòng bà cũng sẽ được buông xuống, vì vậy giọng nói cũng hết sức thân mật, từ cách gọi thầy giáo Vạn khách khí liền trực tiếp biến thành tiểu Vạn, như vậy liền có thể hiểu rằng bà đã chấp nhận chuyện này. Trên mặt dì nhỏ ửng hồng hết sức xinh đẹp, trải qua sự việc của Từ Tư Hải, quả thật cô cũng có chút bóng ma ở trong lòng, không muốn sống một cuộc sống phải dựa vào đàn ông, cho nên mấy năm nay vẫn luôn nỗ lực kiếm tiền, đối với sắp xếp của chị gái và mẹ vẫn luôn từ chối. Không ngờ vậy mà lại có duyên như vậy, cô lại rơi vào bể tình của chính người đàn ông mà chị gái và mẹ cô đã tỉ mỉ chọn lựa. Lý Vân Khinh không khỏi có chút hối hận, ban đầu nếu như cô không từ chối thì tốt rồi. Không chừng hiện tại đứa nhỏ của cô cũng đã biết đi rồi, lãng phí nhiều thời gian vô ích như vậy… Một nhà mấy người hòa thuận vui vẻ ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Mạnh Tĩnh Nghiên hết sức hưởng thụ không khí tràn ngập tình thân ngày. Chợt, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, hình như dượng trước bại hoại còn nợ cô một hộp kẹo thổi bong bóng? Ai u… đã bao nhiêu năm rồi mà ông ta vẫn còn chưa thực hiện được, quả nhiên nếu như đàn ông có thể tin được, heo nái cũng sẽ biết leo cây!