Trở về lúc ba tuổi rưỡi
Chương 62
Vừa quay đầu lại, Mạnh Tĩnh Nghiên liền kinh ngạc mở to mắt. Kia không phải là anh Dương Phàm sao, thế nào mà còn mang cả bạn gái theo nữa?
Nhìn nét mặt quá khoa trương của Nghê Thụy Tuyết, Mạnh Tĩnh Nghiên liền đẩy đẩy cánh tay cô bạn, nói: "Này, này, bình tĩnh, đừng trưng ra vẻ mặt bát quái thế chứ. Nơi này rất an tĩnh, có lẽ anh Dương Phàm cùng bạn đến đây học nhóm thôi?".
"Không phải, dáng dấp của nữ sinh kia thật đẹp mắt, anh Dương Phàm lại là học sinh cao trung, kết giao bạn gái cũng là chuyện hết sức bình thường mà. Này, cậu có biết nữ sinh kia học trường nào không, quen với anh Dương Phàm lúc nào vậy?".
Nghê Thụy Tuyết và Mạnh Tĩnh Nghiên cùng nhau lớn lên, quan hệ hết sức thân thiết, nhà lại ở gần nhau. Có câu nói bà con xa không bằng láng giềng gần, quan hệ hai nhà bọn họ cũng vậy, so với họ hàng thân thích còn thân hơn mấy phần ấy chứ. Thân thích trong nhà họ Nghê hầu như đều biết Mạnh Tĩnh Nghiên mà Nghê Thụy Tuyết cũng giống y như vậy.
Từ nhỏ anh Dương Phàm đã rất thương yêu Mạnh Tĩnh Nghiên, tiền tiêu vặt tiết kiệm được đều dành mua đồ ăn vặt cho cô. Hai cô nhóc này lại thường xuyên ở cùng một chỗ, nên có lúc Dương Phàm cũng sẽ mua thêm cho Nghê Thụy Tuyết một phần.
Chính bởi vì biết rõ Dương Phàm nên Nghê Thụy Tuyết mới kinh ngạc đến mức phun cả nước uống ra ngoài. Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không dám tin tưởng, nhưng yên lặng quan sát nửa ngày vẫn chỉ thấy hai người bọn họ, không hề có thêm ai khác gia nhập. Mặc dù hai người ở cùng nhau làm bài thi, nhưng thần thái trái lại rất thân mật.
"Hì hì, theo kinh nghiệm của mình thì dáng vẻ kia của bọn họ bộ nếu không phải là người yêu thì cũng là quan hệ mập mờ. Không ngờ, anh Dương Phàm thành thật thế mà lại yêu sớm đến vậy. Ha ha hi hi. . . . . ."
Mạnh Tĩnh Nghiên khẽ liếc bạn mình một cái, nói: "Bằng kinh nghiệm của cậu? Phong phú đến vậy sao? Có muốn mình đến xin phép dì Nghê hộ cậu không?"
"Ghét, người ta chỉ tổng kết kinh nghiệm sau khi xem qua mấy chục bộ phim trên ti vi thôi mà. Một ngày 24 tiếng, thì mười hai tiếng ở cùng với cậu, mười hai tiếng còn lại ở nhà ăn cơm ngủ, làm gì còn có thời gian đi thân cận đây? Nếu cậu dám đâm thọc với mẹ mình, để xem mình thu thập cậu thế nào?".
Mới dọa một chút vậy mà người này cũng tin?
Có điều, nếu như cô chỉ cần đến nói bóng nói gió chuyện Nghê Thụy Tuyết có khuynh hướng yêu sớm, thì với tính tình của dì Nghê, thì trừ việc lên lớp ra cũng đừng mong được đi ra ngoài. Không có tự do, không bằng chết đi thì hơn! Nếu thật sự có một ngày như vậy, cô nhóc kia không oán chết cô mới là lạ.
Trời sinh phụ nữ đã có năng khiếu nhạy bén, hai người họ yên lặng rình coi mười mấy hai mươi phút, dù không uống hớp nước nào cũng không cảm thấy mệt mỏi. Lời của Nghê Thụy Tuyết quả thực không sai, bằng kinh nghiệm đời trước Mạnh Tĩnh Nghiên cũng nhìn ra quan hệ giữa anh Dương Phàm và cô gái kia thật sự không tầm thường. Chẳng lẽ ngày đó cô cả nổi trận lôi đình là vì biết anh Dương Phàm yêu sớm? Dưới áp lực nặng nề của phụ huynh thật không dễ dàng gì để ra ngoài hẹn hò thế này....!
Tuy nói là yêu sớm nhưng hành động của bọn họ cũng rất thuần khiết và trong sạch, hai người cũng chỉ cùng nhau làm bài thi, mỉm cười trò chuyện tâm sự, không có bất kỳ tiếp xúc hay cử chỉ thân mật nào. Đoán chừng có nhìn nữa cũng chỉ có kết quả này, cùng lắm chỉ là yêu sớm, với tính cách đàng hoàng của anh họ mình chắc chắn cũng sẽ không chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta.
Sợ bị anh Dương Phàm phát hiện ra mình và Nghê Thụy Tuyết, đến lúc đó chẳng phải tất cả mọi người sẽ đều lúng túng, cho nên Mạnh Tĩnh Nghiên liền lay lay Nghê Thụy Tuyết chuẩn bị lén lút rút lui. Cô nhóc kia vẫn đang mải rình mò, bất mãn, mím môi lầu bầu: "Nói hay lắm, cậu mời khách nha, mình còn chưa uống được ngụm nước nào đâu!".
"Được rồi, cậu làm bẩn hết quần áo của mình, mình còn chưa thèm nói đâu. Đi nhanh lên, một lát nữa để anh họ nhìn thấy sẽ lúng túng. Nhìn lâu như vậy cũng chỉ là ánh mắt giao nhau mà thôi, có gì hay để nhìn chứ!".
Hai người cúi đầu đi ra ngoài, còn cố ý giơ túi lên che kín mặt, lúc đi ngang qua chỗ Dương Phàm cũng không dám thở mạnh. Nghê Thụy Tuyết vẫn không sợ chết, còn quay qua ngắm thêm vài lần, muốn nhìn kỹ xem cô gái đi cùng anh Dương Phàm có xinh đẹp hay không.
"Nghiên Nghiên à, cậu nói thử xem, hai mắt nhìn nhau tóe lửa như thế mà còn không đáng xem, thì có gì đáng xem nữa? Hay là . . cậu đã từng làm chuyện gì đáng xem hơn hả?"
Mạnh Tĩnh Nghiên nghe thấy thế liền cười lạnh, hừ, chị cậu đã làm những chuyện đáng xem hơn từ lúc cậu vẫn còn ở trong bụng mẹ đấy. "Được rồi được rồi, đừng đoán mò nữa. Không phải cậu đã nói, một ngày hai mươi bốn tiếng, một nửa thời gian mình ở cùng cậu, còn dư lại mười hai tiếng ở nhà, làm sao có thời giờ làm ra chuyện gì?"
Bị bạn tốt dùng lời của mình chặn họng, Nghê Thụy Tuyết vẫn rất không cam lòng, lầm bầm lẩm bẩm nói: "Vậy cũng không hẳn, lúc đi vệ sinh cậu có cho mình đi cùng đâu, nói không chừng lại thừa dịp này . . . . . hơn nữa ở trường lại có nhiều nam sinh thích cậu như vậy!".
Trong đầu con nhóc này toàn chứa những gì thế không biết? Học sinh năm nhất cao trung quả thật đều ngây thơ, cô ấy à, mục tiêu hoàn toàn không đặt vào những mầm non của quốc gia này? Hơn nữa, đi vệ sinh cũng cần người đi theo là thế nào? Chẳng trách những bạn học nữ trong lớp đi nhà vệ sinh còn kết thành một đoàn một đội, sợ ở đó có sắc lang hay sao?
"Đi, về nhà, buổi tối đến nhà mình ăn cơm, muốn ăn gì cứ nói, tớ đãi hết!"
"Tốt quá!", tiếng hô lớn đầy vui vẻ lập tức vang lên. Mạnh Tĩnh Nghiên nấu ăn ngon nhất, nếu so tay nghề với nhau, thì thức ăn mà bản thân mình nấu chẳng khác gì cho heo ăn cả! Nhưng đây lại không phải là nhà mình, cho nên một ngày ba bữa không thể đều đi ăn chực được.
"Nói thì hay lắm, chú ý giữ mồm giữ miệng của cậu đấy. Chuyện của anh Dương Phàm , không cho phép cậu hé răng với ba mẹ mình!"
Nghê Thụy Tuyết vỗ vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm!"
Tuần nào cũng đều phải tham dự lễ chào cờ, trường học yêu cầu phải mặc đồng phục hơn nữa còn phải sớm hơn nửa giờ.
Sau khi vào lớp, hành động đầu tiên của Mạnh Tĩnh Nghiên là cho tay vào ngăn bàn, xem xem có quà tặng bất ngờ nào không. Đáng tiếc, ngay cả bút trong túi đều rớt ra ngoài nhưng cái gì cũng không có.
Ngày trước, cứ cách một hoặc hai tuần sẽ tìm thấy được kẹo que, trừ phi là nghỉ đông hay nghỉ hè không đi học. Nhưng lần này cách lần nhận trước đã ba mươi bảy ngày rồi, không biết người kia đã xảy ra chuyện gì? Hay là. . . . . .
Người này đã muốn buông tha, cảm thấy bản thân kiên trì tặng kẹo que cho một nữ sinh thật sự rất ngốc nghếch? Mười năm trước, một cây kẹo giá năm hào đối với bọn nhóc bọn cô mà nói chính là một thứ xa xỉ phẩm, cô từ Lolita nhỏ bé cũng đã trở thành học sinh năm nhất cao trung, rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi, thí dụ như, còn có mấy học sinh bỏ tiền ra mua kẹo que nữa chứ, hầu hết mọi người đều chuyển sang ăn kẹo alpenliebe hết rồi?
Cô cũng giống như những cây kẹo que kia, sẽ biến mất theo thời gian, và dần dần bị người ta quên lãng?
Mạnh Tĩnh Nghiên lắc lắc đầu, quả nhiên, thứ cảm tình này rất phù phiếm, hoàn toàn không phải là thứ mà cô có thể hy vọng xa vời. Thôi, mau quên hết những thứ này đi, chỉ là những hồi ức của tuổi thanh xuân thôi mà! Nói không chừng người ta lại đổi mục tiêu đi lấy lòng nữ sinh khác rồi ấy chứ? Đàn ông, đúng là không đáng tin! Ngay cả nam sinh cũng giống vậy! Bản chất y như nhau.
Mặc dù thầm nhủ với bản thân như vậy, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi mất mát. Ai bảo, ngay cả người kia là ai cô cũng không biết, thì biết làm thế nào?
Sau nghi thức chào cờ, chủ nhiệm lớp tuyên bố tuần sau nhà trường sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao, vì thế kêu gọi toàn thể học sinh ghi danh các hạng mục: 100m, 200m, 400m, môn đẩy tạ, nhảy cao, nhảy xa. Lớp cô muốn chọn ra sáu đến tám người tham gia huấn luyện để đi dự thi. Ngoài ra còn chỉ định Mạnh Tĩnh Nghiên thiết kế một cái bảng hiệu cho lớp.
Lúc giáo viên chủ nhiệm chỉ đích danh cô thì cũng lúc các ánh mắt của cả lớp đều bắn về phía này, nữ sinh thì ước ao ghen tị, còn nam sinh thì ngược lại, yêu thích không thôi. Bản thân bị vây hãm giữa rừng ánh mắt trái ngược, Mạnh Tĩnh Nghiên không tài nào vui mừng nổi, cảm giác mất mác trong lòng hiện tại vẫn chưa vơi chút nào.
Chuông vào lớp rung lên, cô giáo bộ môn bước vào, chủ nhiệm lớp đứng ở cửa ra vào cùng nhau hàn huyên mấy câu mới quay trở về phòng làm việc. Mạnh Tĩnh Nghiên cũng miễn cưỡng lên tinh thần lấy sách vở ra chuẩn bị nghe giảng.
Sau bữa trưa, ước chừng phải tự học nửa tiếng, cô giáo chủ nhiệm tới kiểm tra kỷ luật một chút sau đó gọi Mạnh Tĩnh Nghiên đến phòng làm việc của mình.
Nghê Thụy Tuyết từ nhỏ đã có ám ảnh với thầy cô giáo, có thể là do từ khi học tiểu học vỡ lòng dáng vẻ của giáo viên quá mức nghiêm túc nên bị dọa sợ, đến bây giờ vừa nhìn thấy giáo viên nghiêm mặt vẫn còn sợ run lên ấy chứ. Cho nên vừa nhìn thấy sắc mặt tái xanh của cô Tống, liền không khỏi lo lắng thay cho bạn mình.
Mạnh Tĩnh Nghiên nở nụ cười trấn an bạn thân, cô học giỏi, cô Tống gọi đến phòng làm việc giúp một tay, có gì phải lo lắng.
Có điều lần này hình như có chút không giống ——
Trong phòng làm việc, các thầy cô giáo khác đi ăn cơm vẫn chưa trở lại, hoặc là đã lên lớp, chỉ còn lại hai người họ. Nhưng sau khi ngồi xuống, cô Tống lại cầm giáo án lên viết viết vẽ vẽ, bận rộn làm việc của mình, không hề nói với Mạnh Tĩnh Nghiên một lời nào cũng không bảo cô tự tìm ghế ngồi xuống.
Chắc hẳn đang muốn thị uy, để học sinh của mình cảm thấy áp lực đây mà!
Đối với những chiêu số này của giáo viên, Mạnh Tĩnh Nghiên đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng cô cảm thấy mình không phạm sai lầm gì, lên lớp đúng giờ, làm bài tập đầy đủ, trong giờ học rất nghiêm túc nghe giảng. Gần đây không có cuộc thi nào, hạng không bị tụt. A, trong ngăn bàn cô hình như có giấu quyển《 Nam sinh nữ sinh 》, hay là đã bị cô ấy phát hiện?
Liếc liếc qua mặt bàn, không phát hiện ra mục tiêu! Quyển sách này giấu rất cẩn thận, cũng không nghe thấy giáo viên kiểm tra, thật không hiểu tại sao!
Đứng gần mười phút, chân cũng bắt đầu mỏi, thời điểm tập quân sự, mỗi lần huấn luyện viên cũng không yêu cầu đứng lâu như vậy. Mạnh Tĩnh Nghiên rê rê chân, không nhịn được mở miệng muốn hỏi cô Tống gọi mình đến đây để làm gì.
Cô Tống cũng cảm thấy tâm tình không yên của Mạnh Tĩnh Nghiên, liền chuẩn bị một chiêu lớn tiếng doạ người. Thời gian tự học buổi trưa còn có mười phút nữa là hết giờ, nếu Mạnh Tĩnh Nghiên thành khẩn nhận sai vẫn còn có thể kịp trở về học tiết đầu tiên của buổi chiều.
"Mạnh Tĩnh Nghiên, có biết tại sao hôm nay cô lại bảo em tới đây không?"
"Cô Tống, em đã phạm phải lỗi gì sao ạ?"
Cô Tống nghẹn họng, nhìn ánh mắt trong veo như nước đang nghi hoặc nhìn mình, thái độ thản nhiên, không hề thấp thỏm lo âu giống như mình dự đoán.
"Thế nào, nghĩ là mình giấu giếm cẩn thận nên tôi sẽ không phát hiện được?"
Cái gì? ? ? Phát hiện? Cái này cũng có thể phát hiện ra? Không thể nào? ? ?
Rốt cuộc, cô Tống cũng đã nhìn ra được vẻ mặt chột dạ như dự tính, liền hài lòng cười cười. Hồ ly dù có tinh ranh cũng không đấu lại thợ săn giỏi, làm nghề gõ đầu trẻ nhiều năm như vậy, dạng học sinh nào mà chưa từng thấy qua, có mấy học sinh nghịch ngợm mà không quản giáo được? Mạnh Tĩnh Nghiên là học sinh gương mẫu, có thể là do bạn bè rủ rê đầu độc nhất thời mới phạm sai lầm, chỉ cần bảo đảm không tái phạm thì sẽ cho cô bé thêm một cơ hội, không cần mời phụ huynh đến nữa.
"Cái đó. . . . . . Cái kia. . . . . . thưa cô, em sai rồi."
"Ha ha, hiểu rõ sai rồi? Được, thái độ nhận sai rất tốt. Cô biết, tuổi này các em đang ở giai đoạn tò mò đối với bạn khác phái, cô cũng đã từng ở độ tuổi như các em nên vô cùng hiểu rõ tâm lý này. Nhưng bây giờ em vẫn là học sinh, mà thiên chức của học sinh chính là học tập, nên tập trung toàn bộ tinh lực đặt ở trên phương diện này, em nói đúng không?".
Chuyện đã tới nước này còn có thể nguỵ biện cái gì? Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng đáp: "Đúng, đúng, đúng, cô Tống, em sai rồi, về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa!".
"Tốt lắm, niệm tình em mới vi phạm lần đầu, bình thường biểu hiện đều rất tốt, cô sẽ không mời phụ huynh của em đến trường nữa. Em đi sang bên kia cầm ghế đến đây, chúng ta trò truyện một lát!".
Mặc dù Mạnh Tĩnh Nghiên không hề tình nguyện, cảm thấy tinh thần của mình đã rất vững chắc, không cần phải khai sáng thêm bất cứ thứ gì nữa. Nghe nói cô Tống còn chưa kết hôn, nói không chừng kinh nghiệm còn không phong phú bằng cô đâu, tâm tình chuyện gì chứ? Không phải đọc trộm chút tiểu thuyết thôi sao, những thứ này cô chỉ dùng để giết thời gian. Chẳng trách lúc sáng cô Tống vẫn còn bình thường, vừa đến trưa mặt đã đen hơn hẳn, còn gọi cô tới phạt đứng nghiêm trọng như thế, quả nhiên đã phát hiện ra việc cô xem trộm ngôn tình rồi.
Cô Tống đã nói không thể vi phạm, Mạnh Tĩnh Nghiên không thể làm gì khác hơn là phải tỏ vẻ khiêm tốn nhận sai, kéo ghế lại gần thẳng lưng ngồi nghe giáo huấn.
"Nói cho cô biết, cậu nam sinh kia là ai?". Thái độ nhận sai của Mạnh Tĩnh Nghiên rất thành khẩn cho nên sắc mặt của cô Tống cũng hòa hoãn không ít. Vì muốn tâm sự với học trò, còn cố ý bày ra vẻ mặt hòa ái dò hỏi.
Trái lại, Mạnh Tĩnh Nghiên lại bị câu hỏi này làm cho chết lặng. Nam sinh? Nam sinh nào chứ?
Thấy cô không nói lời nào, cô Tống liền thở dài, aiz, tình huống như vậy, người làm giáo viên như cô đây cũng đã gặp nhiều rồi.
"Cô biết, chuyện này là bí mật nhỏ của em, không hề muốn cho người khác biết, nhất là không muốn cho thầy cô biết. Nhưng cô đây chỉ đang quan tâm đến em mà thôi, cô bảo đảm, chỉ cần về sau em không tái phạm, sẽ không nhắc lại việc này với phụ huynh của em, thế nào?"
"Nhưng, thưa cô, em không hiểu cô đang nói gì cả ạ?"
Cô nhóc đổi ý, lại không chịu thừa nhận? Một phen miệng lưỡi vừa rồi chẳng phải đều uổng phí sao? Cô Tống không vui, trầm mặt buông lời sâu xa: "Từ lúc khai giảng, em đều đứng đầu trong các kỳ thi sát hạch, nếu giữ vững cái trạng thái này, về sau rất có hi vọng sẽ vào được Trường Số 1. Bây giờ em vẫn còn nhỏ, không thể để chuyện khác ảnh hưởng đến việc học tập của mình. Nếu như em cứ kiên quyết không chịu nói, cô chỉ có thể bắt buộc gọi điện cho người nhà của em đến trường một chuyến!".
"Cô ơi, không phải là bởi vì chuyện em đọc trộm 《 nam sinh nữ sinh 》 hay sao ạ, em biết mình sai rồi, không đến mức phải gọi phụ huynh đến trường chứ?"
Mạnh Tĩnh Nghiên cảm giác bản thân rất oan ức, nếu rơi vào người khác thì đây chỉ là chuyện nhỏ, đến phiên cô không những còn đặc biệt bị gọi đến phòng làm việc, phạt đứng, nghe chửi, nhưng không đến mức phải gọi phụ huynh đến gặp mặt chứ? Như thế cũng quá nghiêm trọng rồi?
"Được rồi, còn học được chiêu tránh nặng tìm nhẹ đúng không? Ngày mai, sau tan giờ học, em mời phụ huynh đến đây gặp tôi!". Đây là mầm non tốt nhất của lớp, giáo viên ai cũng thích cô nữ sinh này. Nhưng hôm nay thấy học sinh gương mẫu của mình lại giả vờ ngây ngô như thế, rốt cuộc cô Tống cũng tức giận, ra đòn sát thủ. "Nếu không bây giờ em hãy thành thật nói cho cô biết cậu nam sinh kia nói chuyện yêu đương cùng mình là ai, bảo đảm về sau sẽ cắt đứt quan hệ, rồi lập tức viết bản kiểm điểm. Nếu không thì tìm phụ huynh đến đây gặp tôi, hai chọn một, chính em chọn đi!"
Gì?
Cô nhóc nào đó trợn tròn hai mắt? Nói yêu thương? Cô yêu đương lúc nào? Sao mà ngay cả bản thân cô lại không hề biết?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
64 chương
94 chương
54 chương
108 chương
107 chương
5 chương