Trở Về Eden

Chương 59

Buổi tối hôm ấy, trên đường đến khu Elizabeth Bay, Jake không giải thích được mình đến đó để làm gì. Y hoàn toàn không muốn xuất hiện trong ngôi nhà của Philip vừa quá cố. Y cũng không muốn gặp gỡ với Jilly. Y rất ngạc nhiên thấy y không còn mong muốn làm tình với Jilly nữa. Ả xinh đẹp thật, nhưng giờ đây y thèm muốn một cái gì đó khác lạ, thanh khiết hơn. Trong trí tưởng tượng của y hiện lên hình ảnh một người đàn bà cân đối có cặp chân dài với chiếc cằm cương nghị và ánh mắt lạnh lùng. Y mong sao cái miệng mím chặt ấy sẽ mềm mỏng lại, thành một nụ cười, nụ cười dành riêng cho y, y muốn đôi mắt xanh biếc lạnh lùng ấy mờ đi như khói phủ vì ham muốn. Ôi, y mong muốn… y mong làm sao.Jilly đang đợi y với một chai sâm banh, nhưng y thấy chẳng thích thú gì, y muốn uống một thứ gì đó nặng hơn. Jake không thể và không muốn chia sẻ sự phấn chấn của ả. Tự nhiên y muốn rời bỏ ả ngay lập tức. - Cả hai chúng ta đều đã nhận được những cái mà chúng ta mong muốn, – y nói. – Giờ đây, sự liên minh giữa chúng ta đã đến lúc chấm dứt. - Anh định nói gì? - Hôn nhau từ biệt thôi. - Hôn nhau thì em sẵn lòng lắm, nhưng không phải để từ biệt. - Bây giờ đến lượt anh hỏi “Em định nói gì?” - Công việc đã xong đâu. - Hãy khai sáng cho anh với. - Anh sẽ rất sai lầm nếu nghĩ rằng Stephany đã bó tay đầu hàng. Không thể tin được ả đâu. Ả còn rất nhiều khả năng để phản công lại đấy. - Anh đã nghĩ về điều đó. Nhưng cánh tay phải của Stephany là ông cố vấn Bill thì đang nằm bệnh viện, con trai của cô ta đã chuyển sang mặt trận của đối phương, ông chồng thì đòi vợ ngừng cuộc chiến. Quân đội của cô ấy tan rã rồi, đó là điều mà em không thể chối cãi. - Rất đúng. Nhưng Stephany có tất cả những gì để riêng bản thân ả cũng trở thành một đạo quân hùng mạnh. Trước đây ả ta một mình đơn độc mà đã tự phục sinh từ cõi chết. Giờ đây, bên cạnh ả là đội ngũ bạn bè giàu có. Em biết, ở Sydney này ít nhất sẽ có hàng chục người sẵn sàng móc ví ra, nếu ả ta hỏi một câu thôi – “Như ta đây, chẳng hạn” – Jake nghĩ bụng một cách đau khổ. – Và anh đừng quên hoàng thân Amal đấy nhé.“Amal. Nếu không có hắn, – Jake tin tưởng nghĩ, – thì băng giá giữa ta và Stephany đã tan rồi. Phải, chính là do Amal”.Y đưa mắt nhìn Jilly, ả vẫn còn mặc bộ đồ tang: - Thật đáng tiếc vì không thể sử dụng em để… mua chuộc ông hoàng tôn quý này. - Than ôi, – Jilly nhăn răng cười. – Cái chết của Philip cũng có những điều bất lợi của nó. - Dù sao đi nữa cũng phải theo dõi ông bạn bí ẩn của Stephany. - Chuyện đó để em lo. Thậm chí nếu Stephany có nghi ngờ điều gì thì sự nghi ngờ ấy cũng sẽ bị tình chị em át đi. Cho nên sẽ không có ai có thể thông báo cho anh về những dự định của Stephany tốt hơn em được đâu. Jake cảm thấy nơi bụng dưới một sự mệt mỏi lạnh buốt, thậm chí y rất buồn nôn. - Thôi được. Chúng ta vẫn cần tiếp tục hợp tác với nhau. - Giờ vào việc ấy chứ anh. Cuộc tang lễ đã kích thích em quá. Anh nghĩ thế nào về điều đó, hả Jake bé bỏng. Trăng từ từ trôi trên Eden, đem ánh sáng nhàn nhạt của mình tưới đẫm ngôi nhà đồ sộ rồi chìm đắm sau bóng những hàng cây rậm rạp bao quanh nhà. Đã mấy giờ đồng hồ rồi Amal và Stephany nói chuyện với nhau ở ngoài hiên. - Thật không thể tin được một điều như vậy, – ông trầm ngâm nói. - Thế mà tất cả lại đúng như thế đấy. Em không còn là tổng giám đốc công ty, thậm chí không có chân trong Ban giám đốc và giờ đây còn chưa rõ là sẽ xoay chuyển mọi việc như thế nào. - Đúng là em đã bị sa bẫy. – Ông giận dữ nói. – Làm sao mà Jake Sanders lại đạt được điều đó? - Dennis đã bỏ phiếu chống em, – Stephany buồn bã nói. - Con phản mẹ à? Ở nước anh… – Ông không nói hết câu. – Vì vậy nên em đề nghị anh đến Úc đấy ư? - Một phần nào thì đúng như vậy – Dù sao thì đến tháng tới anh cũng sẽ có những cuộc thương lượng mới với “Harper Mining”, nên em nghĩ rằng anh sẽ không từ chối đến sớm hơn. - Anh sẵn sàng chịu sự bố trí của em suốt năm. Em muốn anh giúp em chống chọi với tay Sanders ấy à? - Em muốn anh ủng hộ em, Amal ạ. Em không muốn giải tán công ty, em chỉ muốn bãi miễn Tổng giám đốc mới mà thôi. - Stephany yêu quý. – Ông nhìn chị bằng cặp mắt ướt của mình, – sau bấy nhiêu năm quen biết chắc em đã khẳng định rằng có thể tin tưởng vào anh, vì anh không bao giờ làm điều gì có hại cho em? - Vâng, tất nhiên. Và trong trường hợp xấu nhất thì em cũng đành chịu thôi.Ông mỉm cười.- Biết em rồi… Tóm lại, chúng ta có thể đạt được những gì lớn hơn là “đành chịu”. - Đúng thế. – Chị cương quyết nói. – Em cần một cái gì đó lớn hơn thế nhiều.Ông lại cười: - Anh thấy là đối với người đã khẳng định là không quan tâm đến công việc nữa mà chỉ muốn dành tất cả thời gian cho gia đình thì em quá cay cú về thất bại của mình đấy. - Amal… vấn đề ở chỗ là em đã thua cuộc như thế nào. Tất cả những mưu mô, những trò đằng sau hậu trường ấy, thêm vào đó, chưa bao giờ em nghĩ là Dennis lại có thể vào hùa với Jake để chống lại em. - Dần dần rồi nó sẽ nhận thấy là đã làm một việc ngu xuẩn. - Có thể. Ông nhìn chị với ánh mắt dò hỏi. - Em chưa nói hết tất cả phải không? - Chưa hết ư? – Chị lúng túng hỏi lại. - Stephany, chúng ta quen nhau đã lâu lắm rồi. Chẳng việc gì phải chơi trò ú tim với nhau em ạ. - Thôi được, đúng là em có một điều cần nói, và hơn nữa, anh là người có quyền biết điều đó hơn ai hết.- Anh nghe đây. - Em mới mười bảy tuổi khi bố anh đưa anh sang Úc lần đầu tiên. - Ồ phải, – ông thở dài. – Chẳng nhẽ lại có thể quên được điều đó? - Chúng ta làm quen với nhau, và đã trở nên rất gần gũi. – Giọng chị thấp xuống, gần như thì thầm. – Gần gũi đến nỗi… - Đến nỗi nếu như cha anh không… và không có sự khác biệt về tôn giáo thì… Nếu nói thêm thì thật là thừa. - Amal, anh đã ra về… mà không biết rằng em đã sinh con. – Amal nín thở, môi ông phát ra một tiếng gì đó. – Người ta đã tước đi đứa trẻ đó và nói với em rằng nó đã chết. - Con trai? - Con trai của em. Và của anh nữa. Và mới đây thôi, em được biết rằng đứa bé đó không chết khi mới sinh ra như người ta nói với em. Nó đã được Bill Macmaster nhận làm con nuôi. - Rồi sao nữa? – Amal nhổm người trên ghế. - Nhiều rắc rối đã xuất hiện và theo đuổi em. Chính vì thế mà Dennis đã bỏ phiếu chống em trong phiên họp ban giám đốc. Vì Tom mà nó rất giận em. - Đó không phải là lời bào chữa! – Amal đấm tay xuống bàn – Con trai phải chiến đấu vì mẹ, nếu cần phải hy sinh vì mẹ chứ không phải là chống lại. – Ông im bặt: – Thế còn Tom? - Nó ủng hộ em. Nó rất yêu quý, kính trọng Bill và Rina.- Tom là đứa con rất ngoan.- Nó là người tốt. Amal, em cần hỏi anh, anh có muốn cho nó biết rằng anh là cha nó không? Ông chìm đắm trong những suy nghĩ nặng nề. - Bây giờ anh chưa trả lời được, Stephany ạ. – Cuối cùng ông nói. – Anh phải quyết định xem, bây giờ điều gì sẽ có lợi hơn cho nó và cả cho anh nữa. - Ôi Amal… Quả thật là em rất tiếc. - Cô bé mến yêu của anh, – ông nói nhỏ và tin tưởng – đó là từ mà không bao giờ em phải nói đến. Số phận đã gắn liền hai chúng ta, rồi sau đó lại chia rẽ. Tất cả là do ý của trời. Anh đã trải qua nhiều đêm tối, sau khi ngọn lửa bé bỏng đó tắt đi. Nhưng bóng đêm không bắt được anh quên đi ngọn lửa nhỏ đó. – Ông dịu dàng nắm tay chị và họ ngồi như vậy rất lâu. Bóng đêm phương Nam dày đặc phủ quanh họ. Dòng người du lịch tuôn ra từ Nhà hát ca kịch Sydney – kì quan thứ tám của thế giới về phía những xưởng đóng tàu ngoạn mục. Dennis ngồi gần ga bến tàu thuỷ nhìn thấy những chuyến tàu đi về, thầm đoán xem chuyến sau này có còn chỗ trống không. Hay là ra biển để kiếm tìm hạnh phúc như người xưa vẫn thường làm nhỉ? Muộn mất rồi, – cậu nhếch mép châm biếm. Người ta đã phát hiện ra châu Úc từ lâu…Từ hôm cậu bỏ phiếu chống Stephany trong cơn nóng nảy. Dennis thấy lương tâm cắn rứt. Cậu vẫn buộc tội mẹ giấu giếm bí mật về đứa con riêng, nhưng cậu cũng biết phản ứng của cậu trước việc đó là không tha thứ được. Đau khổ là một chuyện, còn việc xử sự như một thằng khốn kiếp mạt hạng lại là chuyện khác, cậu nghĩ như vậy và thấy rất giận mình.Giá Stephany giận dữ, quát mắng hoặc trách móc cậu vô ơn thì còn dễ chịu. Đằng này mẹ cậu không thể hiện tình cảm gì và lạnh lùng đến phát sợ. Dennis lạnh người khi nhớ đến ánh mắt lạnh tanh của mẹ, thật trái ngược với trước đây mẹ vẫn nhìn cậu đầy mến yêu và sẵn sàng tha thứ tất cả. Cậu bỗng đột ngột nhận ra rằng nếu thiếu tình thương của mẹ thì đời cậu chẳng còn gì tốt đẹp nữa.Nghĩ đến chuyện cậu đã xử sự đáng trách đối với mẹ, Dennis tự nhiên nhớ đến Cassy. Họ đã từng sung sướng biết bao, tại sao cậu lại chối bỏ Cassy như vậy? Nếu thẳng thắn mà nói thì chẳng lẽ cậu có thể mong rằng Cassy, ở lứa tuổi và hoàn cảnh của cô, lại vẫn còn trinh chuyên? Cô ấy đã tốt nghiệp trường tài chính, sống và làm việc trong thành phố, có hoạ là ngu ngốc mà nghĩ rằng cô chưa tiếp xúc với giới đàn ông. Thế thì việc gì cậu phải thất vọng? Bởi lẽ trước cậu, cô ta đã có quan hệ với đàn ông, hơn nữa lại với chính người đó? Hay là cậu đã tức tối vì cô là người tình thứ nhất của cậu, còn đối với cô ta, cậu không phải là người đầu tiên?Dennis thở dài và ném mẩu xăng uých thừa vào thùng rác. Cậu đứng dậy, cố gắng xua đuổi những ý nghĩ đó. Cậu vươn vai, cảm thấy làn gió nhẹ từ ngoài biển thổi vào mát rượi. Bây giờ mà vào quán, uống chút gì đó với Angzi… dạo chơi trong vườn Bách thảo Hoàng gia,… rồi từ đó đến “Những ngọn núi xanh”… Cậu thở dài. Người ta đang đợi cậu ở “Tara”, để cùng Joanna duyệt lại chương trình mốt trong mùa tới. Biết rằng ở đó có Cassy cậu dềnh dàng kéo dài bữa ăn để rà xét lại tình cảm của mình, thế nhưng không đạt được kết quả gì cả. Đường đến “Tara” quá gần để giải quyết những vấn đề ấy. “Có khi mình tự làm cho mọi chuyện rắc rối ra cũng nên, chưa chắc mình đã gặp cô ấy. Cô ấy có thể đi đâu đó hoặc làm việc gì khác, biết đâu đấy.” Cậu càng tin tưởng vào điều đó, khi thấy hãng mốt có vẻ tấp nập hơn thường lệ: hàng chục cô người mẫu đang nhộn nhịp như bầy chim, rõ ràng là người ta sắp quay phim họ. Cassy, với tư cách là thành viên của Hội đồng quản trị, chắc chẳng có việc gì phải ra đây. Có khi cô ta đang ở trong văn phòng của mình, mải mê với máy vi tính cũng nên. Cố nén nỗi thất vọng vừa bất chợt nảy sinh cậu lên gác và suýt đâm sầm vào cô ta.Khó nói rõ ai là người bối rối hơn. Cassy đã trấn tĩnh nhanh hơn. - Anh có khoẻ không? – cô hỏi. - À… cũng bình thường. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Thế còn em? - Cũng không đến nỗi. Em rất thích ở đây. - Họ bảo rằng em làm việc cừ lắm. - Cảm ơn, cảm ơn anh, Dennis.Họ lại im lặng đến khó xử. “Nói cái gì đi chứ, vì chúa! – Cassy suýt kêu lên – Anh ấy đã xuất hiện, mà mi vẫn cứ câm như hến”. - Rất vui mừng được gặp anh. - Anh có việc. Phải gặp bà Joanna. - Vâng, vâng. Tất nhiên.Lại im lặng. - Để bàn về mốt mùa tới ấy mà. Bọn anh phải duyệt chương trình. - Rõ rồi. - Có lẽ em cũng đang bận vì chuyện đó. - Vâng, Joanna đuổi chúng em đến toát mồ hôi ra. - Thỉnh thoảng cũng có được nghỉ chứ? Có rỗi không? – Dennis thận trọng hỏi dò. - Ồ, vâng. Tất nhiên. Em… - Dennis! – Joanna từ trường quay lao ra. Tóc bà sổ ra tung toé, còn mắt thì sáng rực – Ra cậu ở đây! Sao muộn thế hả? Thôi được, nhanh lên. Vào việc ngay, nếu không tôi lại bị cơn thần kinh, phát rồ hoặc động kinh, biết đâu còn tệ hơn thế nữa, chưa biết chừng! Tom lái xe trên con đường chạy dọc ven theo bờ biển để đến Eden, điều mà từ khi chia tay Sara, anh đã không làm nữa. Vừa đi anh vừa đoán xem Stephany gọi anh đến để làm gì. Đỗ xe trên lối sỏi cạnh cổng, anh cảm thấy hồi hộp lạ thường. Tom ấn chuông. - Bà Marshall đang đợi cậu ở trong phòng, cậu Macmaster ạ. – Maytie nói khi ông ra mở cửa. Từ phòng đợi cậu thấy rõ bóng Stephany đang đi đi lại lại trong phòng. - Cậu cũng biết rõ là có thể không đến đây, – Chị nóng nảy nói thay cho lời chào. – Bây giờ tôi không còn là cấp trên của cậu nữa. “Bà ấy còn hồi hộp hơn cả mình”. – Tự nhiên Tom thấy thương Stephany quá. Anh nói: - Tôi chỉ tò mò thôi. Không hiểu bà còn thông báo thêm điều gì, sau những điều đã nói. Dường như cố trấn tĩnh, Stephany nói: - Tôi cho rằng chúng ta còn phải trải qua một chặng đường dài để đến với nhau. Nhưng tôi gọi cậu đến không phải vì việc đó. Cậu đã biết sự thật nhưng chỉ mới một nửa thôi. Tôi cho rằng, không cho cậu biết nửa kia của sự thật là không công bằng. - Nửa kia của sự thật ư? – Anh căng hết người lại. – Bà định nói điều gì? - Cha của anh, Tom ạ. Cậu có muốn biết không? Có muốn làm quen với ông ấy không?Anh có muốn biết hay không ư? Tom cũng không biết nữa. Anh hỏi một cách khó nhọc: - Ông ấy ở đâu? - Ở đây. Tại Eden này. - Tôi cần phải có thời gian. Để suy nghĩ.- Tôi để cậu một mình ở đây nhé. Cậu có thể tìm thấy tôi ở phòng khách. Cứ thư thả, đừng có vội. Nhưng Tom không cần đến mười phút để quyết định. Cố gắng dẹp những tình cảm trái ngược nhau, Stéphany dẫn Tom ra ngoài hiên. Chị giơ tay chỉ Amal, lúc này ông đang đứng trên lối đi có hàng cây hai bên, không xa chỗ họ lắm. Chị tin rằng chị sẽ không thốt lên nổi một lời, nói chi đến việc giới thiệu long trọng. Cứ để cho họ tự làm quen với nhau vậy. Tom lúng túng đứng im, rồi quả quyết bước về phía người đàn ông đang chờ anh. Stephany vội quay vào phòng, nằm dài trên đi văng, cố gắng xua đuổi mọi ý nghĩ.Một lúc sau có tiếng động khe khẽ, và Tom nhẹ nhàng bước vào phòng. - Tôi đến để nói lời cảm ơn. – Anh nói giản dị như vậy. - Ồ… mọi việc tốt đẹp cả chứ? - Còn hơn là tốt đẹp. - Thế cậu có thích ông ấy không? - Chúng tôi đã nói chuyện với nhau… Phải, tôi rất thích ông ấy. Ông ấy gây ấn tượng. Và là người thẳng thắn. Không có một lời xin lỗi, đề nghị hoặc hứa hẹn nào.Chị mỉm cười trầm ngâm: “Đúng theo kiểu Amal”. - Có thể hỏi bà một cậu được không? - Xin mời. - Bà đã… yêu ông ấy chứ? - Vâng. Mà cũng có thể là tôi đã tưởng thế. Nhưng thật đau đớn khi mất ông ấy. - Nếu như…Stephany ngắt lời: - Tom, nói về quá khứ thì khó có thể dùng cách giả định. Không nên cố gắng giải thích sai lầm làm gì. - Xin lỗi… - Vì điều gì? - Vì tôi đã cư xử không phải. - Cậu đã cư xử khá lắm, Tom ạ, không phải xin lỗi vì điều đó đâu. Cậu làm thế tôi lại càng thấy khổ sở hơn.Anh lo lắng xem đồng hồ. - Tôi phải đi rồi. Phải đưa mẹ vào viện thăm bố.Stephany để ý thấy Tom nói những lời bình thường với giọng thản nhiên, không mảy may do dự. Chị thấy nhẹ cả lòng, thấy việc giới thiệu Tom với Amal không ảnh hưởng gì đến quan hệ tình cảm trong gia đình Macmaster. Chị đứng dậy tiễn Tom ra cửa. - Cậu biết không, – chị nói nhanh, – điều này tôi chưa nói cho ai biết. Khi cậu ra đời, người ta đã cho tôi bế một tí, đúng một nháy mắt thôi. Lúc đó cậu rất xinh đẹp. - Xinh ư? – Anh vui vẻ cười. – Trẻ con mới đẻ thì đứa nào chẳng như ông già tí hon. - Không, cậu hoàn toàn không có nếp nhăn nào. Cậu có một khuôn mặt rất nghiêm trang, và đôi mắt màu nâu rất to… - Màu nâu ư? – Anh đột ngột ngắt lời. - Phải, nâu sẫm, và rất to! - Nhưng mắt tôi lại màu xanh cơ mà! - Ồ, tôi tin rằng… – Stephan bối rối dừng lại. – Tôi còn nhớ là lúc đó đã nghĩ đôi mắt này giống hệt mắt Amal. Có thể về sau màu mắt đã thay đổi đi, thành ra màu xanh. Tôi nghe nói cũng có khi như thế.Tom suy nghĩ rất lung. “Chẳng nhẽ lại…” – Thấy vẻ mặt hoảng sợ của Stephany liền ngừng lại. Không nên đào bới sâu vào những chuyện này vì sẽ chẳng thay đổi được điều gì. “Anh lại với phải sợi rơm rồi. – Anh nghĩ. – Vứt hết những thứ đó ra khỏi đầu ngay”. Thế nhưng về đến Sydney, anh hiểu ra rằng không thể quên được điều đó. Giả sử Stephany không nhầm và đứa trẻ kia có đôi mắt nâu thật thì sao? Phụ nữ thường ít quên những chuyện như thế lắm. Thế có nghĩa là anh không phải là con trai của Stephany… Tức là… lòng tràn trề hi vọng, anh đột ngột rẽ ngoặt và xuyên qua thành phố để đến “Tara”.Từ hôm đánh nhau với Dennis ở bên cạnh bể bơi đến nay anh chưa gặp lại Sara. Đến nơi, anh lao thẳng lên gác, nhảy ba bậc một, chạy bổ vào phòng Sara quên cả gõ cửa. - Sara, nếu chúng ta không phải anh em ruột thì sao? - Cái gì? - Anh có cảm tưởng rằng, anh có thể khám phá… – có hy vọng rằng… - Tom! – Giọng giận dữ của cô làm anh phải dừng lại. – Thôi đi! Đừng giày vò em nữa. - Nhưng nếu…. - Chúng ta không thay đổi được điều gì đâu! Đột nhiên anh cũng nổi cáu. - Hoá ra em nhổ toẹt vào chuyện anh vẫn yêu em, có phải không? - Tom, anh đừng độc ác như vậy. - Em thích cho rằng chúng ta là anh em ruột chứ gì? - Anh không có quyền nói thế! – Cô giận dữ đứng phắt dậy, vòng qua bàn, đến gần Tom. – Anh đã bám vào một cọng rơm, và điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cả hai chúng ta phải chấp nhận số phận, và cố làm được việc đó càng sớm càng tốt. - Sara, không phải thế đâu! Anh biết là không phải thế! – Giọng anh vang lên với một nỗi đau đớn chân thành. – Stephany không phải là mẹ anh. - Anh định nói là bà ấy nói dối à? - Không phải… nhưng thỉnh thoảng cũng có những sự nhầm lẫn chứ. - Nhầm? – Cô dè bỉu. – Tom, anh chẳng có chứng cớ nào cả.- Anh sẽ có. Đó là hy vọng duy nhất của chúng ta. Cô níu chặt lấy tay anh, nhưng anh giật lại. - Đừng có ngăn anh! – Anh hét lên. Sara thất vọng nhìn theo Tom đang chạy xuống cầu thang để ra phố. Cô đóng cửa phòng làm việc và ngồi xuống cạnh bàn. Cô muốn khóc to lên nhưng nước mắt không chảy ra được