Trở về cổ đại cưới phu quân
Chương 1 : Xuyên về ngạn ngân quốc
Mở đầu
Vũ Văn Tĩnh Nhã giật mình tỉnh dậy sau cú va chạm trong khoang máy bay, đôi mày cô nhíu lại đầy thống khổ. Giật giật mí mắt của chính mình, xung quanh cô bây giờ vô cùng hỗn loạn, tiếng gào khóc vang lên khắp nơi.
"Xin thông báo, MH370 đã mất liên lạc với trạm chỉ huy, kĩ thuật viên và các cơ trưởng, cơ phó đang cố gắng khắc phục sự cố và tìm chỗ đáp an toàn, mong các hành khách đừng kích động".
Giọng nói của nữ tiếp viên lại cất lên một cách mơ hồ. Vũ Văn Tĩnh Nhã cười khẩy một cái, khắc phục ư? Ai có thể khắc phục được một chiếc máy bay bị đâm sầm bởi một đầu tên lửa chứ? Lại nhìn ra phía ô cửa sổ trắng thuần bên cạnh, cô thở dài. Địa phận của Úc ư? Không tồi, ít nhất trước khi chết cô cũng bước sang Úc.
"ẦM"
Tiếng nổ chát chúa vang lên liên tục, không khí ngày một loãng hơn, hành khách trong khoang dàn dần kiệt sức, những tiếng khóc than nhỏ dần. Vỹ Văn Tĩnh Nhã lắc lắc đầu, đôi mắt của coi dần trên nên mơ hồ, đầy đau như búa bổ, mũi bắt đầu chảy máu. Nhếch môi một chút, cô thầm cười. Ha ha, kiến trúc sư cô trước khi chết cũng có nhiều người làm bạn, không lỗ vốn, quả thật không lỗ vốn.
Chương 1: XUYÊN VỀ NGẠN NGÂN QUỐC
Mặt trời dần lên cao, cả tòa nhà theo kiểu kiến trúc cổ chìm đắm trong màn ánh sáng vàng rực đến chói màu. Từng đợt gió khẽ reo rắt thổi ạt qua những tấm sa mạn trắng xung quanh đình, chốc chốc lại đung đưa vài chiếc chuông nhỏ khiến chúng "đinh đang" kêu lên. Dưới hồ, làn nước trong xanh nhẹ lăn tăn, đôi lúc những con ca chép rồng đẹp đẽ lại nhảy lên khỏi mặt nước. Tất cả đều tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Ngay tại trong đình, một người thiếu nữ mặc lam y ngồi trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó. Gương mặt của nàng tuy không phải như thiên tiên tái thế nhưng cũng không kém chút nào, ngũ quan tú lệ, đôi mắt phượng dài thanh diễm, làn da sáng khỏe, mái tóc tùy ý buông thả rủ xuống vai. Thoạt nhìn trông vô cùng linh động nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy có thêm vài phần anh khí, lãnh mạc.
Tiểu Tịnh bưng khay thức ăn nóng hổi từ xa đi đến, thấy tiểu thư nhà mình lại đạm mạc một mình, nàng không khỏi thở dài.
Kể từ nửa tháng trước khi mà tiểu thư tỉnh lại, nàng liền thay đổi đến chóng mặt. Trước kia tiểu thư rất thô lỗ, hay cợt nhã người khác, khuôn mặt lúc nào cũng có nét lông bông hèn mọn. Nay tiểu thư lại khác hoàn toàn, suốt ngày nếu không ở trong thư phòng thì cũng ra đình viện nhìn ngắm mây trời, luyện thi đối ẩm. Đôi lúc khi đến gần, nàng còn thấy tiểu thư vẽ vẽ viết viết mấy thứ hình khối kì quái bằng mấy que than vót nhọn.
Nhưng nếu nói đến thứ thay đổi nhất ở tiểu thư thì phải nhắc đến thói quen cùng sở thích của nàng. Tiểu thư khi tỉnh lại thì vô cùng lãnh mạc, tất cả mọi người trừ Thừa tướng ra thì không ai được đến gần nàng trong vòng ba bước, thêm nữa, nàng rất thích sạch sẽ. Nhớ hôm trước có một nô tài vô ý chạm vào tay áo của tiểu thư thì ngay hôm sau, nô tài đó liền bị điều đi phòng giặt giũ còn cái áo của tiểu thư thì bị đem đốt ngay lập tức. Nhớ tới đó Tiểu Tịnh lại lập tức cúi đầu, tiểu thư bây giờ ghét nhất ai ồn ào hay nghi kị chủ tử, nàng bất quá cũng chỉ là nô tỳ nhị đẳng hầu hạ việc ăn uống của tiểu thư, cho nên, nàng phải thập phần cẩn thận mới được.
Từ xa đã nghe tiếng bước chân, Vũ Triền Thuật đã biết được Tiểu Tịnh đem điểm tâm đến cho nàng nhưng nàng vẫn không ngước lên, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về những con cá chép rồng hăng say bơi lội. Từ khi tỉnh lại, đập vào mắt nàng là một khung cảnh vô cùng xa lạ, đây không phải là trần máy bay mà nàng nhìn thấy trước lúc bất tỉnh, đây là một nơi nàng không biết đến. Không phải Sài Gòn, không phải Việt Nam, càng không phải là bất cứ nơi nào khác.
Mọi người nơi đây đều mặc những bộ quần áo cổ trang màu mè, trang sức rườm rà quái dị. Mọi thứ cứ lẫn lộn mơ hồ cho đến khi dòng trí nhớ còn sót lại trong đầu đánh thẳng vào đại não của nàng, tới lúc này nàng mới bắt đầu thở dài, thì ra nàng cũng giống như nhân vật nữ chính Mã Nhĩ Thái Nhược Hi của phim Bộ Bộ Kinh Tâm mà nàng vô tình coi trong lúc rãnh rỗi, nàng đã xuyên về cổ đại.
Trong trí nhớ của nguyên chủ còn sót lại trong thân thể này, nàng đại khái biết được một chút thông tin về thân thế của mình. Nơi nàng xuyên qua là Ngạn Ngân quốc - một trong tám nước chủ chốt của Lục địa Thiên Hải. Ngạn Ngân quốc cũng như các quốc gia khác trong Thiên Hải đều duy trì chế độ mẫu hệ, tức là nữ nhân làm chủ. Cho nên, ở đây Nữ đế sẽ đứng đầu một quốc gia.
Nữ nhân ở đây cường tráng, khỏe mạnh giống như đàn ông ở thế giới cũ của nàng. Còn nam nhân thì thể chất yếu ớt, dáng người thấp bé mảnh khảnh, ngay cả hệ thống sinh lí và cấu trúc cơ thể cũng giống như phụ nữ địa cầu, nói chi tiết hơn là nam nhân ở đây có thể sinh con còn nữ nhân thì không.
Đây cũng là niên đại chế độ cũ, trọng nữ khinh nam, công nghệ hiện đại chưa xuất hiện. Trong cơ chế chính trị, nam nhân không được phép tham dự vào. Nữ làm vua, làm quan, được thi khoa cử. Nam nhân chỉ có thể ở trong khuê phòng, cuộc sống hoàn toàn dựa vào nữ nhân. Một nữ nhân quý tộc ở Ngạn Ngân có thể có nhiều chồng, sau khi làm lễ trưởng thành thì bao giờ cưới phu cũng được. Còn nam nhân, sau khi làm lễ vấn tóc, nếu trong vòng năm năm không lấy vợ sẽ bị xã hội xem như trai lỡ thì, không có nhiều phẩm giá.
Suy nghĩ đến đây thì Vũ Triền Thuật bỗng cười khì, xem như ông Trời cũng không bạc đãi nàng. Trước khi nàng chết ban tặng cho nàng một thân xác quý tộc để nàng sống lại. Nói đi nói lại, cái thân xác mà nàng nhập vào đúng thật là có gia thế không hề bình thường. Nguyên chủ Vũ Triền Thuật là ái nữ duy nhất của đương kim thừa tướng hoàng triều - Vũ Triền Tâm. Trừ tính cách cũ có phần thối nát ra thì mọi thứ đều ổn, dung nhan xinh đẹp, gia thế hiển hách, thân thể khỏe mạnh, như thế này thì còn có gì tốt hơn nữa chứ.
"Tiểu thư, mời ngài dùng chút điểm tâm ạ". Tiểu Tịnh đặt khay điểm tâm trên bàn, nhanh nhẹn múc ra một bát cháo hạt sen đặt sát cạnh Vũ Triền Thuật, lấy thêm một chậu nước trong và một chiếc khăn bông trắng tinh rồi lui ra sau, đứng im vào một góc không nhúc nhích.
Vũ Triền Thuật nhẹ buông bát thức ăn của cá xuống bên cạnh bàn, vỗ vỗ mấy cái rồi rửa tay thật sạch sẽ, sau đó ngồi xuống bàn, chầm chậm ăn thật kĩ lưỡng.
Kiếp trước khi còn là Vũ Văn Tĩnh Nhã, ngoài sở thích du lịch ra thì thức ăn ngon chiếm vị trí thứ hai trong lòng nàng. Các món ăn đặc sắc từ Huế cho đến Cà Mau nàng đều nếm thử, không chỉ dừng lại ở trong nước, nàng còn thường xuyên ra nước ngoài tìm kiếm món ngon. Tuy vậy, nàng vẫn cảm thấy thức ăn ở quê hương vẫn tốt nhất. Đậm đà hương vị, màu sắc tinh tế, không quá cầu kì đẹp mắt nhưng lại vô cùng ngon miệng.
"Tiểu Tịnh, một chút nữa cùng ta ra ngoài". Vũ triền Thuật không ngẩng đầu nói. Tiểu Tịnh nghe nàng nói thì hơi giật mình một chút rồi rất nhanh lấy lại thần sắc ban đầu, cúi đầu đáp nhẹ. "Dạ, tiểu thư".
Đối với Tiểu Tịnh, Vũ Triền Thuật vô cùng vừa lòng. Nàng ta không những thông minh sắc xảo, lại còn vô cùng cẩn thận, không bị sủng mà kiêu, thái độ luôn hòa nhã với mọi người. So với cô trợ lý Nguyễn Minh trước kia của nàng hiểu chuyện hơn rất nhiều, cho nên, nàng rất thích Tiểu Tịnh.
"Tiểu Tịnh, kể từ nay ngươi sẽ thiếp thân nha hoàn của ta, ngoài trừ ta ra sẽ không có ai có quyền sai khiến được ngươi".
Tiểu Tịnh khe khẽ giật môi, tiểu thư đang nói gì nha? Cho nàng làm nha hoàn thiếp thân, chẳng phải là bảo nàng được phép chạm vào người tiểu thư sao? Ôi trời, cái này thì… không phải vinh dự bình thường đâu nha. Nghĩ đến đây nàng liền quỳ thọp xuống, giọng run run. "Đa tạ tiểu thư, nô tỳ sẽ nguyện trung thành với ngài, tuyệt không đổi lòng".
"Được rồi, đứng lên đi, ta không thích cúi đầu nói chuyện". Vũ Triền Thuật bỏ chiếc thìa sứ xuống bàn, thong thả đứng lên trở về Thanh Thiên các. "Đi thôi, hầu hạ ta thay quần áo, chúng ta phải ra ngoài".
"Dạ, tiểu thư".
Tiểu Tịnh nói rồi đứng dậy chạy nhạnh theo sau lưng Vũ Triền Thuật. Trên đường đi, nô tỳ và nô tài trong phủ luôn cúi đầu khống dám nhìn các nàng. Có lẽ là sau vụ chiếc áo kia của tiểu thư mà hầu hết họ đều sợ tiểu thư. Tiểu Tịnh lúc này thầm mừng trong lòng, may mắn thay tiểu thư thích nàng, cho phép nàng thân cận với ngài, nếu không thì nàng sẽ cũng giống như mấy người kia, suốt ngày thấp thỏm lo sợ nếu lỡ tay chạm vào người tiểu thư sẽ bị trừng phạt nặng.
Bước vào Thanh Thiên các, một mùi hương xông vào mũi Tiểu Tịnh khiến nàng ngẩn người. Vũ Triền Thuật đi phía trước không nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Tịnh thì quay đầu lại, trông thấy một bộ dáng ngây ngốc kia của nàng ta thì vỡ lẽ. Chầm chầm cởi bỏ trường sam xuống bên bình phong, nàng nhàn nhạt nói: "Là mùi bạc hà"
"Tiểu.. tiểu thư, nô tỳ luống cuống". Nghe thấy giọng Vũ Triền Thuật, Tiểu Tịnh hoảng hột quỳ xuống. Chết nàng rồi, tự dưng lại để cho chủ tử trông thấy mình luống cuống, mà chủ tử đó lại là tiểu thư, hôm nay thê thảm quá mà.
"Không sao, tới giúp ta thay áo".
"Dạ?" Tiểu Tịnh lần nữa ngẩn người, tiểu thư nói vậy chính là bỏ qua cho nàng sao?
"Đừng để ta nhắc lại lần hai". Lại cơi tiếp y sam màu trắng xuống, Vũ Triền Thuật lạnh giọng nói.
"Dạ, ngài muốn mặc cái nào ạ?". Tiểu Tịnh phục hồi tinh thần, đứng dậy ngay lập tức. Lòng âm thầm viết thành một ghi chú, tiểu thư không thích nhắc lại hai lần, phải nhớ, nhất định phải nhớ mới được.
"Đơn giản là được, lấy màu lam". Vũ Triền Thuật dang hai tay lên cho Tiểu Tịnh giúp cởi nội khố, sau đó để mặc cho nàng mặc mặc chồng chồng. Cũng vô phương, ai bảo đồ ở đây khó mặc như thế chứ. Lại thêm một thời gian để cho nàng ta chải tóc, mãi đến khi Vũ Triền Thuật suýt ngủ gật thì Tiểu Tịnh mới làm xong.
"Trừ các bộ y phục đơn giản màu lam ra thì đem y phục vứt hết đi, chút nữa ta và ngươi vào thêu phường mua".
"Dạ, vứt hết sao? Mà tại sao lại may xiêm y cho nô tỳ ạ?". Tiểu Tịnh nhìn đống quần áo hoa lệ không dời mắt. Nha, mấy bộ quần áo này của tiểu thư là đồ đắt tiền, vứt thì uổng lắm.
"Nếu tiếc thì giữ lại hay đem bán gì đấy tùy người, còn nữa, ta không cần thị tỳ mặc quần áo không đúng sở thích của ta, ta chán ghét màu đỏ".
Lại thêm một ghi chú, tiểu thư ghét màu đỏ, tiểu thư thích màu làm. Tiểu Tịnh nuốt nước bọt suy nghĩ về mình, ha ha, đi theo tiểu thư thật đúng là diễm phúc mà.
"Đi thôi, trễ rồi".
"Dạ, tiểu thư…"
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
161 chương
52 chương
93 chương
132 chương
230 chương