Bà Phương bực bội bỏ vào phòng, bà thì đang tìm kiếm thông tin về bệnh của nó mà nó với thằng kn trai quý tử của bà thì nhắng nhít thế đấy, thật là đau đầu. căn bệnh của nó là rối loạn cảm xúc theo mùi hương . có mùi hương thích hợp ng bệnh cực kỳ dễ chịu nhưng hết thì lại nhắng nhít vô cùng để rồi dẫn đến dễ cáu bẳng. bệnh này không hẳn là nguy hiểm nhưng cứ để nó tiếp xúc với mùi bạc hà lâu ngày khi không có mùi hương nó sẽ rất dễ tức giận vậy thì còn khó trị hơn cả bây giờ à? ôi! pà không thích thế. tính nó đã nóng rồi mà thêm cái bệnh này nữa pà chịu sao nổi, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường pà mới thấy một ánh mắt băng lãnh và tàn khốc đến thế. nói ra thì ngượng nhưng hôm nay chỉ cần nó nhìn pà nhìn 1 tý nữa thôi là pà đã phải chịu thua rồi. "chỉ cần có mùi bạc hà. phòng thằng Phong lúc nào cũng có mùi đó, chỉ cần dặn nó lúc nào cũng để túi hương bạc hà bên mình là được rồi dù gì cũng có cách khiến kn pé chịu thua, không phải tốt hơn sao. haizzzzzzz" pà Phương thầm nghĩ, bệnh này rất hiếm nên chưa có thuốc cũng chẳng nguy hiểm nên pà muốn bỏ qua. xong pà ngồi vào bàn và bắt đầu các công việc công ty đang dang dở. cùng lúc đó ở ngoài bếp "BỐP" "XOẢNG" "RẦM"................. rất nhìu âm thanh đổ vỡ hòa vào nhau. đám ng hầu sợ hãi nép vào nhau -tại sao tôi lại phải làm mấy cái này hả? HẢ?_nó gằn giọng, rít qua kẽ răng hỏi đám ng hầu. hắn đang phải lau trên tầng 3 nên không pik việc này. hình như có ai đó đi gọi 2 ng nên chỉ 1 sau cả hai ng đã có mặt -chuyện gì?_pà nhìn đám ng hầu mà hỏi -cô.....cô ấy......_cô hầu lắp bắp -cô ấy làm sao hả?_Phong không đk bình tĩnh như mẹ, rít lên -đột nhiên cô ấy nổi giận rồi đập phá đồ đạc như thế này ạ. em......em không pik gì cả cậu chủ à_cô hầu sợ hãi trả lời làm sao không sợ đk khi nhìn mặt nó lúc này cơ chứ -cô hâm à? rửa có mấy cái chén mà cô làm gì ghê vậy? tôi phải lau chùi cả cái biệt thự đây này. ở đây là nhà cô chắc? hay sao mà định giở cái bệnh công chúa ra hả?_hắn tức giận tuông 1 tràng -anh mới hâm. mắc mớ gì tôi phải làm? tôi là con hầu chắc? ép tôi ở đây đk nên tg bảo gì tôi cũng làm chắc? cả hai ng điên chắc? "bắt đầu rồi đấy" pà Phương lắc đầu ngán ngẩm. -Phong. con mang túi hương bạc hà của con đến đây_pà ra lệnh cho hắn -chi vậy ạ?_hắn ngơ ngác hỏi lại -ĐI_pà bực bội gằn giọng -vâng_hắn đáp gọn rồi chuồn lên phòng nhưng không quên liếc nó, cái đứa đang đập phá tất cả các đồ đạc quý giá trong ngôi nhà hắn hắn đem túi hương xuống cho mẹ hắn, xong định quay đi đã pị pà chặn lại -đem lại cho con pé ngửi đi_pà ra lệnh -GÌ? sao lại là con?_hắn ai oán kêu lên pà Phương chẳng nói gì mà chỉ nhìn hắn, đương nhiên là hắn lại thua mẹ mình rồi. tiếp cận đk nó không hề dễ ah, nhất là khi nó đang lên cơn thế kia. phải khó khăn lắm mới giữ và cho nó ngửi mùi hương đk. bỗng dưng nó xịu xuống, ngoan ngoãn như 1 con mèo, ngủ yên trong vòng tay hắn -"phù" ổn rồi. nếu con pé lên cơn cứ cho nó ngửi hương. bây giờ đem nó lên phòng đi_pà Phương nói rồi quay ng bỏ đi -MẸ. cô ấy sao vậy?_hắn thấy khó hiểu nên hỏi lại -không có gì_pà tl rồi đi thẳng, để hắn ở lại với đống câu hỏi đang pay trong đầu