Trở thành mẹ của năm vị lão đại
Chương 48 : Trở thành mẹ của năm vị lão đại
Trong khi Nhiếp Ngộ ngồi một bên tự mình cười ngốc, Cố Nguyên và Camille đang chụm đầu nói chuyện to nhỏ.
Camille không ngừng than phiền chuyện Quý Chấn Thiên.
"Hắn ta ngày nào cũng nhắn tin hỏi thăm, rồi chúc tôi một ngày vui vẻ, thật không hiểu nổi, lúc trước yêu nhau thì đối xử với người ta như muốn chết muốn sống, bây giờ chia tay rồi làm vậy chi không biết."
"Hắn còn chuyển tiền cho tôi, chuyển 99.999 tệ !!"
"Chỉ chuyển 99999 tệ ? Cũng không nhiều, coi như là mời cô ăn cơm."
Đối với quan niệm tiền bạc của Cố Nguyên, 99999 tệ xác thực hơi ít, chỉ đủ ăn một bữa cơm.
Camille ngoài ý muốn nhìn Cố Nguyên một cái: "Này, tôi thật sự không biết rốt cuộc trong đầu hắn ta suy nghĩ cái gì, nếu như nói hắn muốn dây dưa với tôi, thì hình như không phải vậy."
Cố Nguyên nhíu mày, ngẫm lại chuyện của Camille một hồi, nhìn hai đứa con trai bên kia, hạ thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy đàn ông chính là như vậy đó, phụ nữ càng không chú ý tới anh ta, anh ta lại càng bị cuốn, muốn chinh phục cho bằng được, nếu cô vẫn ở bên ngày ngày dỗ dành như trước, hắn ta sẽ coi cô như quần áo, thích mặc thì mặc, thích vứt thì vứt."
Camille đồng ý sâu sắc: "Chính xác! Chính là như vậy đó, vậy nên tốt nhất là mặc kệ hắn ta đi."
Cố Nguyên nhịn không được cười ra tiếng, hai người phụ nữ hăng say thảo luận vấn đề của đàn ông, Cố Nguyên đột nhiên nhớ tới cậu bé ngày hôm đó gặp được, đem chuyện mình bị tên nhóc kia lừa gạt thê thảm kể lại cho Camille.
"Cái gì, cô gặp được người đàn ông kia ?" Camille không dám tin nhìn Cố Nguyên.
"Tôi cũng không rõ ràng lắm, nghe Kỳ Sâm nói, là Hoắc Tấn Sâm nhà họ Hoắc, hình như cũng có địa vị không nhỏ."
"Oh my god !! Hoắc Tấn Sâm !! Là Hoắc Tấn Sâm đó! Cô quả thực khiến người ta nể phục mà !!!", anh mắt Camille nhìn Cố Nguyên tràn đầy hâm mộ, hận, chua xót.
"Cô cũng biết người này à ?"
"Nếu tôi mà biết người cô gặp phải là Hoắc Tấn Sâm, tôi có chết cũng phải từ đáy biển chui lên nhìn một cái."
Camille kích động nắm tay Cố Nguyên: "Tôi không nói tới chuyện gì khác, chỉ nói ra vợ cũ của anh ta là ai, cô sẽ hiểu thôi."
"Vợ cũ? Vợ cũ thì liên quan gì ?"
"Vấn đề là, cô không muốn biết vợ cũ của anh ta là ai sao?"
Camille dùng sức nắm chặt tay Cố Nguyên, hận không thể luyện sắt thành thép, tại sao người bạn này của cô không có một tâm hồn thích bát quái chứ ??!
"Là ai vậy?"
Cố Nguyên quả thực không có hứng thú gì lớn, bây giờ cô nhìn thấy cha con nhà này chỉ muốn trốn thật xa thôi, nhưng thấy Camille đang hào hứng như vậy, đành phải hùa theo hỏi.
"Vợ cũ của anh ta, là con gái của tổng thống nước F, con gái của tổng thống nước F đấy!"
"Con gái của tổng thống, ghê vậy ??"
"Đúng đúng đúng, đây chính là người đàn ông kết hôn với con gái của tổng thống đó, nghe nói lúc trước là con gái tổng thống chủ động theo đuổi anh ta, tổng thống lúc đó cũng vui gần chết, dù sao anh ta cũng là người đầu thế hệ này của Hoắc gia, gả con gái cho anh ta, chẳng khác nào có Hoắc gia làm hậu thuẫn, tổng thống nước F không cần phải lo lắng cho cuộc bầu cử tiếp theo nữa."
"Lợi hại như vậy?"
So với con trai của cô còn lợi hại hơn ??
Trong lòng không hiểu sao thấy chua xót.
Con của cô mới là ưu tú nhất đó hiểu không ??!!
"Có biết tại sao không?"
Camille thấy Cố Nguyên không chịu phối hợp tốt, đành phải tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì Hoắc gia có tiền, tùy tiện xách đại một người trong Hoắc gia thôi cũng có thể đi ngang trông giới kinh tế đó, bảng tài phú riêng con cháu Hoắc gia thôi cũng tới tận mười mấy người, mà chuyện này cũng bình thường thôi, tôi nghe nói tài sản chân chính của Hoắc gia cho tới bây giờ còn chưa niêm yết trên thị trường nên khó đánh giá lắm !!"
"Ồ... Nghe có vẻ rất giàu có nhỉ."
Cố Nguyên không nhịn được nghĩ thầm trong lòng, chẳng trách đứa nhỏ kia lại kiêu căng như vậy, bị dưỡng hư đây mà, trẻ con gia đình có tiền có khác !!
Đảm bảo không giàu nổi ba đời đâu !!
Cố Nguyên càng nghĩ càng thấy con trai nhà mình là tốt nhất, Kỳ Sâm săn sóc ôn nhu, Nhiếp Ngộ hiếu thuận đáng yêu nha.
Camille: "Cực kì giàu đó, cô biết có bao nhiêu phụ nữ muốn kết hôn vơi anh ta không? Biết có bao nhiêu phụ nữ muốn gặp gỡ anh ta dù chỉ một lần không ??"
Cố Nguyên: "Làm gì đến mức đó, lúc anh ta nhìn tôi chẳng khác nào đang nhìn một cây tảo biển luôn."
Camille nhíu mày, nghiêm túc đánh giá Cố Nguyên, sau đó đột nhiên nắm lấy cánh tay cô: "Cố Nguyên, suy nghĩ của cô khác người thật đấy, tôi đột nhiên có một suy đoán, có thể nói ra không?"
Da đầu Cố Nguyên có chút tê dại: "Cô nói đi."
Camille hít một hơi thật sâu rồi nói ra nghi ngờ của mình: "... Có khi nào anh ta cũng là con trai của cô không ?"
Cố Nguyên phụt cười, xém nữa là bị sặc chết.
Camille hình như cũng cảm thấy ý tưởng của mình hơi kỳ lạ: "Cô không nghĩ vậy à, nhìn xem hai vị quý tộc độc thân chẳng phải thành con trai cô đấy sao, không chừng người kế tiếp cũng vậy?"
Cố Nguyên nhớ tới ánh mắt Hoắc Tấn Sâm nhìn mình, nhịn không được cười cười: "Con trai tôi ? Cô nghĩ giỏi ghê? Nói xem anh ta bao nhiêu tuổi rồi?"
Camille suy nghĩ một chút: "Hình như hơn ba mươi tuổi, anh ta đã kết hôn sớm, tôi nghe nói hơn hai mươi là anh ta đã kết hôn rồi, kết hôn được 3 năm thì ly hôn."
Cố Nguyên: "Vậy đó, anh ta đã hơn ba mươi tuổi, lúc anh ta sinh ra tôi mới mười tuổi thôi, vẫn là một học sinh trung học bình thường không bệnh không tai ương, sao có thể là mẹ người ta được ?"
Lấy thời gian suy đoán quả thực không đúng thật, Camille đành phải buông tha ý nghĩ này: "Nhưng anh ta cũng là một kim cương vương lão ngũ đỉnh cấp nha, tài sản của anh ta nhiều tới mức không thể tưởng, nghe nói người giàu nhất thế giới ở trước mặt anh ta cũng không dám nhìn thẳng đâu, nếu không tổng thống nước F làm sao lại nịnh bợ anh ta tới vậy."
Cố Nguyên buồn bực: "Có tiền vậy rồi sao lại ly hôn với vợ thế ?"
Camille vừa nghe cô hỏi, lập tức lộ ra tinh thần bát quái không gì cản được, nhìn hai đứa con trai của Cố Nguyên bên kia, một người cúi đầu nhìn máy tính bảng, một người cúi đầu xem văn kiện, không chú ý bên này, cô mới hạ giọng thần bí nói: "Tôi nghe người ta nói, sau khi kết hôn anh ta không muốn ở chung phòng với con gái tổng thống, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải ly hôn. Ly hôn chưa đầy một năm, anh ta có một đứa con trai, có người nói con trai của anh ta là cùng vợ cũ sinh ra, kỳ thật anh ta vẫn ở chung phòng với vợ, cũng có người nói anh ta tìm người đẻ hộ, ai biết được, nói chung là anh ta tự nhiên có thêm một đứa con trai, vợ cũ của anh ta cũng không tranh đoạt quyền nuôi con với anh ta."
Cố Nguyên nghe một hồi cũng thấy hứng thú, đúng là bí mật nhà giàu luôn có một sức hút không thể chối từ mà, huống chi còn là loại siêu giàu này: "Sau đó thì sao? Còn nghe nói gì nữa không?"
Camille: "Còn lý do tại sao anh ta không muốn ở chung với vợ cũ, rất nhiều người phân tích, có người nói anh ta có sở thích sạch sẽ nghiêm trọng, không thể tiếp xúc với người khác, cũng có người nói anh ta là gay, còn có nguồn tin khác nói phương diện kia của anh ta hình như không được, con gái tổng thống chỉ là tấm chắn thôi, nhưng sự thật ra sao ai biết được, dù sao anh ta cũng ly hôn rồi, hiện tại vẫn độc thân nuôi con vậy thôi."
Cố Nguyên giật mình, giật mình xong lại buồn bực: "Loại đàn ông như vậy, sao còn có người muốn cùng anh ta gặp gỡ, kết hôn? Không phải gặp rồi càng không thoải mái à ?"
Kết hôn về rồi sống như quả phụ luôn hay gì ??
Đây không phải là tự tìm ngược à ??
Camille: "Tiền! Có tiền có thể mua tất cả !!"
Cố Nguyên ngẫm lại, hình như rất có lý nha !!
Nhưng mà...
Cô lắc đầu: "Cặp cha con kia, cha thì kì quặc, con cũng không bình thường, ai thích tiền nhà bọn họ thì gả qua đi, chờ xui xẻo tới hối hận không kịp."
Camille buông tay: "Nói cũng đúng, nhưng không liên quan đến chúng ta !"
Hai người phụ nữ nói xong chuyện của Hoắc Tấn Sâm, lại bẻ lái sang nói mấy chuyện khác, Camille còn đem một đống scandal của Lục Chi Khiêm nói cho Cố Nguyên nghe, Cố Nguyên nghe mà mở rộng tầm mắt, mãi cho đến hơn nửa đêm, hai người mới mơ mơ màng ngủ thiếp đi, đến hừng đông, máy bay hạ cánh ở thủ đô, Camille ngáp dài định trở về nhà mình.
Sau khi Cố Nguyên xuống máy bay, một vẫn đề nữa phát sinh, cô nên về nhà với ai đây ? Kỳ Sâm hay Nhiếp Ngộ ??
Quý Kỳ Sâm lên tiếng: "Mẹ, con đã sai người đem hành lý của mẹ bỏ vào trong xe rồi, Tư Mã quản gia đã chuẩn bị sẵn bữa tối ở nhà, có hàu Ireland mà mẹ thích ăn, cá tuyết đen nướng, sườn heo muối Iberia, còn có món bánh pudding dâu tây nghìn lớp mà mẹ thích ăn, bánh canh bánh ngọt và các loại món tráng miệng..."
Cố Nguyên nghe con trai kể thực đơn, hai mắt cô lập tức sáng ngời.
Mặc dù tôm hùm lớn rất ngon, nhưng đầu bếp Michelin ở nhà con trai Kỳ Sâm thật sự quá tuyệt, mỗi nơi mỗi vị mà.
Nhiếp Ngộ nhìn vẻ mặt thèm ăn của mẹ mình, thầm nghĩ Quý Kỳ Sâm thật âm hiểm, nhanh chóng tiến lên một bước, cười nói: "Mẹ, những đồ trang sức trước đây mẹ mua đều mang tới nhà rồi, con đã bố trí cho mẹ một phòng thay đồ riêng, bên trong chứa đầy quần áo trang sức mới nhất, mẹ không muốn về nhà xem sao? Mời cả cô Camille cùng đi qua, hai người có thể cùng nhau thử đồ, nếu còn thích mẫu nào nữa thì gọi người lập tức mang qua."
Hai mắt của Camille sáng lên, tuyệt, quá tuyệt !!!
Hai người này cũng thật biết hiếu kính mẹ quá !!!
Cố Nguyên do dự một chút, cuối cùng nhìn về phía con trai Kỳ Sâm, mỹ thực đối với cô có sức hấp dẫn hơn, về phần quần áo... Tùy tiện mặc là được, cô không để ý nhiều.
Trong mắt Quý Kỳ Sâm nổi lên ý cười, nhàn nhạt nhìn lướt qua Nhiếp Ngộ: "Chờ ngày nào rảnh thì lại đi xem quần áo vậy."
Nhiếp Ngộ cảm thấy cực kỳ không ổn, xem ra hiểu biết của anh về mẹ còn thua xa Quý Kỳ Sâm !!
Nhưng đâu có biện pháp nào, Quý Kỳ Sâm gần quan được ban lộc, cậu ta quen biết mẹ trước, đương nhiên biết sở thích của mẹ rõ hơn anh.
Đường phía trước mờ mịt lại xa xôi, anh nhất định phải nghĩ biện pháp !!
Quý Kỳ Sâm cười nói: "Mẹ, đi thôi, chúng ta về nhà."
Nói xong anh nhìn về phía Camille: "Cô Camille, hôm nay đã không còn sớm nữa, không bằng cô cũng theo chúng tôi về dùng chung bữa tối, sáng mai mẹ tôi không có lớp học, tôi sẽ mời VL cùng với mấy thương hiệu khác tới, cô và mẹ đặt thêm mấy bộ quần áo."
Wow! Camille phấn khích không ngừng gật đầu: "Được được được!"
Cố Nguyên cười nói với Nhiếp Ngộ: "Con trai, ta đi theo Kỳ Sâm trở về, chờ ngày mai lại đến chỗ con nha!"
Nhiếp Ngộ hai mắt trông mong nhìn mẹ mình tươi cười như hoa, trong lòng lạnh lẽo.
Hiệp 1, thảm bại !!!
Đúng lúc này, Nhiếp Ngộ nhận được một tin nhắn wechat, nhưng lúc này anh làm gì còn tâm trạng nhắn cái gì chứ, tùy tiện lướt lướt hai cái, đột nhiên trong đầu anh ý thức được chuyện gì, gấp gáp mở tin nhắn ra.
Là tin nhắn Gia Cát quản gia gửi tới.
Gia Cát quản gia: "Thiếu gia, hai ngày nay trong nhà đột nhiên nhận được rất nhiều bưu kiện, chỗ người nhận viết là "Thích ăn cỏ", ban đầu tôi còn tưởng là nhầm lẫn, nhưng kiểm tra lại thì đúng là chỗ chúng ta. Hơn nữa tôi nhớ mấy ngày trước ngài có hỏi tôi địa chỉ nhà, là ngài đặt gì sao ?"
Nhiếp Ngộ nhìn thấy tin nhắn này, hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn lên, thấy mẹ anh đã đi theo Quý Kỳ Sâm lên xe.
Anh vội vàng chạy theo: "Mẹ, có phải mẹ đặt hàng trên mạng không ?"
Cố Nguyên lúc này đã sắp lên xe rồi, con trai Kỳ Sâm còn săn sóc đặt tay lên cửa xe để tránh cho cô khỏi đụng đầu, nghe Nhiếp Ngộ nói như vậy, động tác lên xe của cô dừng lại: "Đúng vậy, ta phát hiện một trang web bảo bối nha, trên đó cái gì cũng có, ta mua rất nhiều đồ!"
Hàng trên Taobao quả thực quá rẻ, cô đặt một lúc rất nhiều đơn hàng.
Nhiếp Ngộ nở nụ cười như đã dự liệu trước, nói: "Mẹ, mấy thứ mẹ mua vừa giao đến rồi, đang để ở nhà đó."
Nói đến đây ánh mắt anh không nhịn được đảo qua Quý Kỳ Sâm bên cạnh.
Quý Kỳ Sâm nhíu mày, dự cảm điềm xấu chuẩn bị đập vào mặt.
Quả nhiên, ánh mắt Cố Nguyên lập tức sáng lên: "Đều giao tới rồi ?"
Con ngươi nâu nhạt của Nhiếp Ngộ nhiễm ý cười: "Vâng, đều giao tới, Gia Cát quản gia đã sai người đặt ở trong phòng khách, chờ mẹ về mở ra."
Trái tim Cố Nguyên lập tức muốn bay lên, cái gì mà phô mai Mancherg, hàu Ireland, sườn heo muối Iberia, hay bánh pudding dâu gì đó chỉ là mây bay.
Không có gì tuyệt vời hơn cảm giác đập hộp hết á !!!
Cô cười nhìn Quý Kỳ Sâm, có chút áy náy nói: "Kỳ Sâm, chỗ Nhiếp Ngộ có một ít bưu kiện của ta, ta phải đi qua xem một chút."
Quý Kỳ Sâm rũ mắt: "Được."
Nhiếp Ngộ lòng như nở hoa.
Hahaha, chiến thắng!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
24 chương
5 chương
100 chương