Nói là thứ bảy, thật ra cũng chính là ngày mốt. Thứ sáu đi làm, Trương Tư Nghị không ngốc nghếch làm thêm giờ nữa. Huống hồ, cậu nhớ trước đây Tất Nhạc Nhạc từng nhắc đến một chuyện, cô nàng kể có một em gái thầm mến Cố Tiêu mượn cớ tăng ca mỗi ngày, mục đích để Cố Tiêu ở cùng em ấy, kết quả bị Cố Tiêu lấy lý do "hiệu suất công việc quá thấp" sa thải. Chuyện "thầm mến sếp nam của mình" thật sự đủ khiến cậu đau trứng rồi, năng lực buôn dưa lê của đồng nghiệp cũng rất đáng sợ. Tuần trước cậu chỉ uể oải mấy ngày đã bị họ đồn ầm lên là "thất tình", càng không kể đến trong lòng cậu thật sự có tình ý. Trương Tư Nghị không dám thể hiện quá rõ để bị rêu rao cho mọi người đều biết. Vòng tròn kiến trúc của Hải Thành quá lớn, nếu chuyện gì đó xảy ra, có một ngày cậu rời khỏi Không Biên Giới, cậu thật không còn chỗ để lăn lộn! Sáng sớm thứ bảy, Trương Tư Nghị rời giường, tắm rửa gội đầu, sấy tóc, toàn thân sạch sẽ đẹp đẽ - Cùng hẹn hò với hai cô gái, trong đó có một người là hàng xóm nhà bên nhiều năm không gặp, một người là em gái của người sếp mà cậu đang yêu thầm. Đây không phải chuyện dễ dàng gì! Trước khi đi, Trương Tư Nghị đã đưa Phấn Chấn ra ngoài đi dạo một vòng. Phòng ngừa buổi tối có chuyện đột ngột xảy ra, cậu không kịp về, liền đổ đầy thức ăn cho chó rồi xoay nắm tay trước mặt Phấn Chấn: “Chó ngốc! Anh mày phải đi rồi, chúc tao ngày hôm nay suôn sẻ đi!” Phấn Chấn ngồi phịch xuống: “Gâu!” Trương Tư Nghị: “...” What the fuck! Con chó này biết sủa! Nhận nuôi Phấn Chấn gần ba tháng, đây là lần đầu tiên Trương Tư Nghị nghe được tiếng sủa của nó. Cậu không rõ trước đó ở nhà Phó Tín Huy, cậu ta có từng nghe Phấn Chấn sủa không, dù sao loại âm thanh này giống như tiếng "cổ vũ" làm hài lòng cậu. Trương Tư Nghị xem đó là tượng trưng của điềm may, vô cùng vui vẻ ra khỏi cửa. Trên đường cậu còn nhắn tin cho Phó Tín Huy: “Con trai cậu biết sủa đó, sáng sớm nó còn "gâu" một tiếng với tớ đấy.” Gửi tin xong Trương Tư Nghị liền cất điện thoại, không hi vọng đối phương có thể trả lời ngay. Gần đây, Phó Tín Huy rất ít khi online, bình thường nửa đêm mới qua quýt trả lời cậu vài câu, Trương Tư Nghị không biết cậu ta đang bận làm gì. Đến plaza Tân Nhạc trước mười lăm phút, đầu tiên Trương Tư Nghị liên hệ tụ hợp với Cố Diêu ở cửa ga tàu điện ngầm gần đó. Cô nàng rất đúng giờ. Cô đội một chiếc mũ tai thỏ mà Trương Tư Nghị từng thấy, hưng phấn bừng bừng xuất hiện. “Anh Tư Nghị!” Nhìn thấy cậu, Cố Diêu chạy qua, cả người giống như một con thỏ, vẻ mặt tinh nghịch, khiến cho người khác rất muốn xoa đầu cô. “Wow! Hôm nay sao anh lại ăn mặc đẹp trai đến vậy?” Cố Diêu bĩu môi nói: “Còn lừa em bảo không phải hẹn hò, em thấy rõ ràng là thế!” Dứt lời, cô xoắn xuýt cúi đầu, lầu bầu nói: “Tiêu rồi, em lại đi làm kỳ đà cản mũi rồi, biết trước sẽ không đến.” “Không phải đâu, nếu thật sự là hẹn hò anh sẽ không kể với em trên Wechat, còn có thể để em tới phá đám sao?” Trương Tư Nghị cười ha ha nói. ... Nhưng mà, "lại" làm kỳ đà là có ý gì? Cô từng đi theo cản trở ai đó sao? Cố Diêu lè lưỡi, hỏi: “Khi nào thì đối tượng "hẹn hò" của anh đến?” Trương Tư Nghị nhìn thoáng qua tin nhắn Hạ Tuyết Anh gửi, nói: “Sắp rồi, cậu ấy nói cậu ấy đang ở bãi đỗ xe ngầm của plaza, bảo chúng ta đến trước nhà hàng chờ cậu ấy.” Cố Diêu gật đầu, ngoan ngoãn bước theo. Đi được một lát, Trương Tư Nghị ho nhẹ một tiếng, nhịn không được mà hỏi: “Anh trai của em đâu?” Cố Diêu: “Anh ấy à, người chỉ thích ở nhà như anh ấy thì có thể làm gì, có lẽ đang ở trong phòng đọc sách viết chữ.” Trương Tư Nghị: “Ha ha...” Cố Diêu lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Trương Tư Nghị, thấy cậu có vẻ thích nghe, cô bèn nói tiếp: “Thật ra khi anh em vừa đến làm việc ở Hải Thành cũng không hay ở nhà đâu. Bình thường cuối tuần anh ấy vẫn ra ngoài, nhưng mà, anh có biết anh ấy ra ngoài làm gì không?” Trương Tư Nghị nheo mắt: “Làm gì? Không phải là... đi khảo sát kiến trúc chứ?” Cố Diêu vỗ tay, chán nản nói: “Đúng vậy! Anh thật là hiểu anh ấy! Lúc đó em học đại học ở Hải Thành rồi, thầm nghĩ anh già đi công tác ở Hải Thành, em thật may mắn, mỗi tuần có thể đến ăn ké, thật sung sướng! Tuy nhiên, cuối tuần đầu tiên anh ấy mời em ăn cơm xong, sau đó không phải làm việc thì là tăng ca. Ban đầu em còn không tin, nghĩ có phải anh ấy hẹn hò sau lưng em không? Có lần em lặng lẽ đến tìm anh ấy, kết quả anh ấy đưa em ra ngoài suốt một ngày!” Trương Tư Nghị ngạc nhiên: “Đi cả một ngày?” Cố Diêu nghiến răng nói: “Dạ, tròn một ngày luôn, từ tám giờ sáng cho đến khi trời tối mịt. Buổi trưa anh ấy tìm quán mì ven đường mời em ăn một bát mì, còn xem em như người hầu mà tùy ý sai khiến, giúp anh ấy cầm vỏ bọc máy ảnh, giúp anh ấy đi mua nước. Còn anh ấy thì sao, lưng đeo máy ảnh chụp tòa nhà trên đường phố, đo đạc kích thước. Ban đầu em còn nghĩ, hiếm khi anh ấy mang theo máy ảnh, cũng không thể đến không, nhờ anh ấy chụp cho em vài kiểu ảnh, em liền tiến đến trước ống kính tạo tư thế, anh đoán được phản ứng của anh ấy không? Anh ấy tỏ vẻ ghét bỏ nhìn em nói, "em dịch sang một bên đi, đừng cản trở anh chụp ảnh"...” “Ha ha ha ha ha ha!” Trương Tư Nghị hoàn toàn hiểu được cảm xúc của Cố Diêu. Cậu cảm động lây mà kể chuyện sinh nhật năm ngoái của cậu Cố Tiêu dẫn cậu đi đo đạc bãi đỗ xe. Cố Diêu nghe xong cũng cười ha ha, hai người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, thấy được sự cay đắng tương tự trong mắt đối phương. Nói xong cũng đến cửa nhà hàng, Hạ Tuyết Anh vẫn chưa đến, họ cũng không vội bước vào, đứng ở bên ngoài chờ cô. Cố Diêu nói tiếp: “Từ lần đó em không bao giờ dám tìm anh ấy ra ngoài chơi nữa, nửa năm gần đây hình như anh ấy cũng không ra ngoài, có lẽ đã đi hết Hải Thành rồi... Aiz, anh bảo kiểu người nghiện công việc như anh ấy, sau này có thể sống lẻ loi trong suốt quãng đời còn lại không?” “Sống lẻ loi trong suốt quãng đời còn lại?” Trương Tư Nghị khẽ mỉm cười, có chút chua chát: “Anh thấy cũng không hẳn, hai ngày trước anh ấy còn đăng lên Wechat một tấm ảnh nói "để giành chỗ" mà? Có lẽ trong lòng có người mình thích rồi.” Trương Tư Nghị khá chắc chắn điều này. Năm trước chơi nói thật hay thử thách, Cố Tiêu từng tiết lộ, kết hợp với việc Cố Diêu nói hơn nửa năm nay cuối tuần anh không ra ngoài, có lẽ là ở cùng một nơi với người anh thích, bao gồm bữa cơm tối ngày hôm trước, có lẽ anh đang chờ người anh thích đến ăn cùng. Trương Tư Nghị rầu rĩ, không khỏi cảm thán một câu: “Anh đoán anh trai của em không phải không yêu đương, chẳng qua anh ấy không thể gặp ai cũng yêu, mà chỉ có thể yêu người anh ấy muốn.” Cố Diêu còn đang ngẫm nghĩ câu nói trước của Trương Tư Nghị - Cái gì mà "để giành chỗ"? Hai ngày trước anh trai cô đăng trạng thái mới trên Wechat? Sao cô không thấy? Cô nang đang muốn bày tỏ nghi hoặc, cách đó không xa ở phía trước xuất hiện hai dáng người, một nam một nữ, nam cao to điển trai, nữ yểu điệu xinh gái. “Tư Tư!” Kèm theo tiếng bắt chuyện của thanh niên, hai người sóng vai đến gần. “Anh Trình Thiên! Sao anh cũng đến!” Trương Tư Nghị hơi vui mừng, bước tới bắt tay Hạ Trình Thiên rồi xoay người nhìn Hạ Tuyết Anh. - Trời ơi, tục ngữ nói con gái đến tuổi mười tám sẽ biến đổi, Hạ Tuyết Anh thay đổi quá nhiều! Cô mặc một chiếc áo bó ngắn, phối với váy da và đôi ủng Martin, kết hợp túi xách Chanel tinh tế và gọn gàng, trên người không còn phụ kiện gì khác, nhẹ nhàng sạch sẽ, xinh đẹp và đầy quyến rũ. Khí chất này, trang phục này, thật sự bỏ xa Khúc Tiểu Miêu vừa kết hôn với doanh nhân thị trấn mười tám con phố! Hai người rộng rãi ôm nhau một chút, Hạ Tuyết Anh cũng nói một câu nội dung y xì lúc Hạ Trình Thiên thấy Trương Tư Nghị ở hôn lễ từng nói: “Sao cậu chẳng thay đổi gì cả?” Trương Tư Nghị: “So với cậu thì tớ thật chẳng thay đổi gì, nhưng cậu cũng đừng dọa tớ, cũng gần mười năm rồi, sao có thể không thay đổi, vậy không phải tớ là quái vật sao?” Hạ Tuyết Anh giơ tay bóp má cậu một chút, cười nói: “Cảm thấy cậu chỉ tăng kích thước thôi, mặt mũi, tóc tai, thật y đúc khi còn bé! Cậu nhìn anh trai tớ mà xem, chỉ còn một nửa vẻ đẹp trai lúc nhỏ thôi, bây giờ chuẩn bị thành ông chú trung niên rồi kìa.” Động tác bóp má của cô vô cùng thân thiết và tự nhiên, ngay cả Trương Tư Nghị cũng không cảm thấy xấu hổ, nhưng Cố Diêu đứng bên cạnh thấy toàn bộ cảnh tượng, xuất phát từ trực giác phụ nữ, lần đầu tiên thấy Hạ Tuyết Anh cô nàng đã nghĩ chị gái kia có ý đồ với Trương Tư Nghị! Hạ Tuyết Anh không để ý đến Cố Diêu, Hạ Trình Thiên bên cạnh đã không nhịn được, cặp mắt nhìn thẳng vào cô gái trắng trẻo tựa như một con thỏ trắng nhỏ, vươn tay chủ động nói: “Hi, em là bạn của Tư Tư?” Cố Diêu bắt tay anh, không nhắc đến quan hệ của anh trai cô và Trương Tư Nghị, chỉ lễ phép nói: “Dạ, em là em gái của bạn của anh Tư Nghị, gọi là Cố Diêu, anh gọi em Diêu Diêu cũng được ạ.” Hạ Tuyết Anh nghe xong cũng giơ tay bắt tay Cố Diêu, nói là tên cô. Cố Diêu vui tươi trang nhã, không cần Trương Tư Nghị mở lời đã bắt chuyện. Thật ra cậu định nói cho Hạ Trình Thiên biết cô là em gái của Cố Tiêu, nhưng vừa nghĩ đến thái độ căm giận của Hạ Trình Thiên đối với Cố Tiêu, sợ bữa cơm ăn không ngon, cậu không nhắc tới nữa. Mấy người vào nhà hàng, sau khi ngồi xuống, Hạ Tuyết Anh mới giải thích nguyên nhân Hạ Trình Thiên cũng đến: “Anh trai tớ nghe nói tớ với cậu gặp mặt, ban đầu còn nghĩ chúng ta thật sự muốn "hẹn hò", không định đến quấy rầy. Sau đó tớ bảo cậu còn dẫn theo một em gái nhỏ, anh ấy liền không kiềm chế được...” Hạ Trình Thiên lập tức vặn lại: “Này, em đừng nói như kiểu anh là một tên hám gái chứ? Em gái nhỏ cái gì, anh đến căn bản là không nghĩ gì nhiều. Chẳng qua anh chỉ nghĩ hôm nay rảnh rỗi, lần trước trong lễ cưới của Khúc Tiểu Miêu, anh có đưa ra một đề nghị với Tư Tư nhưng em ấy còn chưa cho anh câu trả lời thuyết phục, nên anh muốn tự mình đến hỏi lại ý kiến của em ấy.” Tuy nhiên, Hạ Trình Thiên nói đến đây, đôi mắt không khống chế được mà liếc nhìn khuôn mặt Cố Diêu, gò má hơi đỏ lên. Trương Tư Nghị lúng túng, cậu thật sự không nhận thấy sự kì lạ của Hạ Trình Thiên, chỉ lo lắng trong lòng làm sao từ chối được đối phương. Hạ Tuyết Anh ở một bên đảo tròn tròng mắt, không chọc thủng kỹ năng diễn xuất vụng về của anh trai cô, cô mở thực đơn ra, nói: “Được rồi được rồi, gọi món ăn trước đã, ăn rồi chuyện rãi nói chuyện.” Hạ Trình Thiên mở menu đặt trước mặt Cố Diêu, lịch sự hỏi: “Diêu Diêu, bọn anh và Tư Tư đều là người quen cũ, giống như anh chị em gái trong nhà, em đừng khách sáo nhé, thích ăn gì cứ gọi.” Cố Diêu ngụy trang rất khá trước mặt người lạ, vẻ mặt dịu dàng ít nói. Cô rụt rè nhìn menu, đột nhiên nhớ tới gì đó, vội la lên: “Trời ơi, em cứ tưởng chỉ có ba người, vừa khéo em cũng chỉ có ba tấm vé xem phim, không ngờ bây giờ lại thêm người, lát nữa xem phim phải làm sao đây?” Hạ Trình Thiên nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô nàng, cười an ủi nói: “Vậy cần gì phải lo lắng, một tấm vé xem phim mà thôi, lát nữa mua thêm là được.” Cố Diêu lật menu, nhỏ giọng nói: “Nếu biết trước em cũng gọi anh trai đi cùng.” Hạ Trình Thiên: “Anh trai em? Anh trai ruột à?” Cố Diêu: “Dạ, anh ấy cũng ở Hải Thành, đáng lẽ em định mời anh trai và anh Tư Nghị cùng đi xem phim, đáng tiếc em chỉ có ba vé, cho chị Tuyết Anh thì không còn phần của anh ấy nữa.” Hạ Trình Thiên cười ha ha, rộng rãi nói: “Không sao đâu, em gọi anh trai em ra đây đi, lát nữa anh mua thêm vé cho cậu ấy.” Trương Tư Nghị hít sâu một hơi, định ngăn cản, Cố Diêu đã mừng rơn nói: “Được ạ?” Hạ Trình Thiên lâng lâng vén tóc mái lên: “Anh lừa em làm gì? Khó có dịp cuối tuần, nhiều người đi chơi mới vui!” Cố Diêu nói cảm ơn xong, lập tức đứng dậy đi gọi điện thoại cho anh trai cô. Đúng lúc này, điện thoại di động của Trương Tư Nghị rung lên. Cậu lấy ra nhìn, thấy tin nhắn Phó Tín Huy vừa gửi cho cậu: “Phấn Chấn đã biết sủa từ trước rồi, khi đó xã hội đen đến đập phá nhà tớ, nó ở trong nhà sủa cả ngày, tớ cảm thấy nó chỉ sủa trong lúc nguy hiểm. Này...” Trương Tư Nghị vỗ trán, thầm "fuck" một tiếng trong lòng - Mẹ nó, đây là lần "hẹn hò" khủng khiếp cỡ nào! Hết chương 88  2. Tâm trạng khi rơi vào tình yêu đầu của Cố Tiêu Cố Tiêu lái xe đến nhà Trương Tư Nghị đón cậu, mẹ Trương gặp Cố Diêu, để lộ sự yêu thích thấy rõ ràng, còn tặng cô bé một chiếc trâm cài tóc. Mặc dù anh biết rõ lòng hiếu khách của mẹ Trương từ trước, nhưng Cố Tiêu có thể dễ dàng nhận thấy thái độ khác biệt của mẹ Trương đối với anh và em gái anh. Đối với anh, mẹ Trương vẫn khách sáo. Bà chỉ xem anh là một thanh niên ưu tú hoặc là cấp trên của Trương Tư Nghị. Tuy nhiên, đối với Cố Diêu, bà biểu lộ ra một kiểu đối xử giống như cư xử với "con gái" trong nhà. Đây là hiện thực của xã hội. Bất kì phụ huynh nào cũng đều hi vọng con cái sớm kết hôn, nam dắt tay nữ, nữ lôi kéo nam, nhưng tuyệt đối không có cha mẹ nào chờ mong con mình mang theo một người bạn đời đồng tính xuất hiện. Cố Tiêu biết, nếu chính mình tiếp tục tùy hứng theo đuổi Trương Tư Nghị, cho dù thành công, anh cũng sẽ gây ra nhiều áp lực cho gia đình cậu. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy rất có lỗi, rất buồn. Anh nghĩ, hay là bỏ qua Trương Tư Nghị đi. Tư Nghị chỉ là một chàng trai bình thường, cậu có thể yêu đương bình thường, không giống với anh. Mà con đường của anh, một mình anh bước hết là được rồi. Dù sao nhiều năm trôi qua, anh một mình đã quen rồi. ... Trên đường quay về Hải Thành, Cố Tiêu thấy Trương Tư Nghị trò chuyện với Cố Diêu rất vui vẻ, anh càng cảm thấy dày vò, ghen tị, mất mát. Anh thậm chí giận dỗi nghĩ, nếu họ thật sự thích đối phương, vậy để họ bên nhau là được rồi, anh sẽ giả bộ ra dáng một người anh trai, chúc họ suốt đời hạnh phúc. ... Trong khu vực dịch vụ, hai người kia đi vệ sinh, Cố Tiêu dựa vào xe hơi nhìn về phía ngọn núi xa xa, cảm thấy mọi vật trên đời đều âm u nhạt nhòa, mờ mịt lại cô đơn. Nhận thấy Trương Tư Nghị trở về, anh quay đầu, thấy khuôn mặt thanh tú, đôi môi hơi bĩu ra, mái tóc vểnh lên trên đỉnh đầu của đối phương... Mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác của cậu, đều rất mới mẻ và sống động. Trương Tư Nghị từng bước đến gần, Cố Tiêu có cảm giác thế giới của anh một lần nữa bừng sáng. Rõ ràng chỉ là một chàng trai rất bình thường, không được mấy ưu điểm, khuyết điểm cả một đống, mơ màng lại cẩu thả, làm việc không kiên trì, lớn lên cũng thế... Thế nhưng, anh thích cậu. Thừa nhận đi, Cố Tiêu, mày chỉ là một người phàm. Mày có ích kỷ và ham muốn của mày. Ngay cả khi phía trước là vực sâu thăm thẳm, ngay cả khi phải trả giá bằng tội nghiệt sâu nặng, mày cũng không thể buông em ấy ra được. - Hết phần 2 -