Đột nhiên đọc được một câu như thế, Trương Tư Nghị càng cảm thấy chán nản hơn. Mặc dù lúc này cậu không giúp được gì hết, hơn nữa nếu như đứng ở trong phòng làm việc, cậu sợ bị người khác nhận ra tâm trạng cậu có vấn đề, lỡ may buột miệng để lộ bí mật thì càng bi kịch, vậy không bằng về nhà nghỉ ngơi. Thế nhưng thấy Cố Tiêu tự mình gửi tin nhắn ‘đuổi’ cậu đi, cảm giác bị vứt bỏ khiến Trương Tư Nghị có chút uất ức. … Quên đi, đừng nghĩ nữa, ngủ không đủ giấc, nếu tiếp tục nghĩ đến vấn đề phức tạp này quả thật thách thức bộ não của cậu. Trương Tư Nghị giận dỗi tắt máy vi tính, rời đi! Ngơ ngác trở về nhà, cậu tê liệt ngã xuống giường và ngủ cả buổi chiều. Sau khi tỉnh dậy, Trương Tư Nghị cảm thấy cả người bị khoét rỗng. Giống như nằm mơ thấy giải thưởng, cậu ở trong mơ hoan hô reo hò khản cả giọng, chạy lòng vòng xung quanh, tiêu sạch tinh thần và thể lực, kết quả tỉnh lại phát hiện tất cả là giả dối, cảm giác trống rỗng ấy không thể miêu tả. Không chỉ là những thứ này, bình tĩnh nhớ lại chuyện xảy ra trong WC vào buổi trưa, cậu có cảm giác nghĩ đến mà sợ… What the fuck, cậu mà dám nói thế với Cố Tiêu ư! Lúc đó đầu cậu bị chập mạch sao? Cho dù Cố Tiêu lừa dối họ thì cũng không đến lượt cậu chỉ trích anh? Trán Trương Tư Nghị đổ ra một lớp mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, Cố Tiêu là người nhỏ mọn, sẽ không bởi vì chuyện đó mà gây khó dễ cho cậu chứ? Hoặc là anh sẽ tìm nguyên nhân trực tiếp sa thải cậu? Cậu nhớ đến tin nhắn cuối cùng bảo cậu về nhà nghỉ ngơi của anh, có phải chính là ám chỉ cho cậu thôi việc? Trở thành người thất nghiệp? Trương Tư Nghị sợ hãi vội vàng gọi điện thoại cho em gái lễ tân, hỏi mình nghỉ phép có hợp lý hay không? Em gái lễ tân giải thích, Không Biên Giới theo chế độ nghỉ bù[1], không phải là ngày lễ, Tết theo quy định của pháp luật thì sẽ không được trả lương làm thêm giờ, nếu tăng ca hơn năm giờ trong một ngày có thể đổi một nửa ngày nghỉ, làm thêm hơn tám tiếng một ngày có thể đổi một ngày nghỉ, số giờ tích lũy được sử dụng trong nửa năm. Cô giúp Trương Tư Nghị xem bảng chấm công, trong nửa tháng tiếp theo, thời gian làm thêm giờ của Trương Tư Nghị có thể đổi tròn năm ngày rưỡi nghỉ bù, nhưng trước khi nghỉ cần phải điền vào đơn xin nghỉ phép, trình lãnh đạo ký tên mới được. Trương Tư Nghị chưa làm thủ tục giấy tờ gì đã trở về nhà, không khỏi lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ tôi phải trở lại công ty làm đơn xin nghỉ phép à?” Em gái trước quầy lễ tân nói: “Không cần, giám đốc Cố đã nói với phòng nhân sự rồi, bắt đầu từ chiều hôm nay thành viên đội dự án các bạn có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, về sau bổ sung đơn xin nghỉ phép là được.” Trương Tư Nghị thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt rồi, cứ nghỉ thẳng cho đến hết ngày nghỉ phép mới thôi, dù sao trong thời gian ngắn mà gặp mặt Cố Tiêu cậu sẽ cảm thấy xấu hổ, hơn nữa từ khi bắt đầu đi làm đến nay cậu chưa từng nghỉ ngơi cho nên hồn, đơn giản nhân cơ hội này ăn no ngủ kỹ. Tuy nhiên, treo điện thoại xong nằm trên giường, Trương Tư Nghị nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Cố Tiêu, cậu có chút không nỡ lòng nào. Bây giờ họ rất thoải mái, đều có thể về nhà nghỉ ngơi, nhưng Cố Tiêu không thể. Anh còn phải gánh vác trách nhiệm đến giây phút cuối cùng, tham dự đấu thầu, trượt thầu, đối mặt với sự mất mát của mọi người… Rõ ràng biết rõ kết quả nhưng vẫn dốc hết toàn bộ sức lực, cố gắng phấn đấu không chùn bước. … Vậy rốt cuộc đó là loại thái độ và ý chí nào? Bữa tối hôm đó, dáng vẻ chưa gượng dậy nổi của Trương Tư Nghị bị Phó Tín Huy ghét bỏ. “Hai ngày trước không phải cậu giống như động cơ điện chạy ro ro sao, hôm nay lại làm sao thế?” Trương Tư Nghị: “Aiz, dự án đấu thầu của chúng tớ, làm xong rồi.” Phó Tín Huy liếc mắt nhìn cậu: “Làm xong rồi thì phải thoải mái chứ? Tại sao cậu lại tỏ ra chán chường như thế, cậu chịu hành hạ quen rồi nên bị nghiện công việc đúng không?” Trương Tư Nghị kể chuyện đấu thầu cho Phó Tín Huy. Dù sao Phó Tín Huy chưa đi làm, biết cũng chẳng sao cả, nếu không tiếp tục giữ đau đáu trong lòng cậu sợ mình sẽ phát điên lên mất. Phó Tín Huy không hề tỏ ra đồng tình, ngược lại còn khuyên bảo cậu: “Tớ đã nói với cậu rồi mà, chỉ là một công việc mà thôi. Nhận được hãy thản nhiên, mất đi hãy dửng dưng[2]. Cậu nhìn lại bản thân cậu bây giờ mà xem, giống như người mất hết hồn phách. Thế giới này có rất nhiều chuyện xấu, chẳng thể nào như ý nguyện của cậu đâu? Cậu mỗi lần đều thế, tớ nghĩ chưa đến ba mươi tuổi cậu sẽ bị hói đầu đấy!” Trương Tư Nghị bị nói cho nghẹn họng, lời khuyên của Phó Tín Huy không phải là không có lý, kì thật từ khía cạnh nào đó mà nói, rất giống với câu ‘Quan trọng là quá trình, không phải là kết quả’ của Cố Tiêu. Biết thế nhưng cậu không mắc bệnh tâm thần phân liệt, trong công việc bị trầm cảm mà chỉ chớp mắt quay ngoắt về nhà đã reo hò phấn khởi? Cậu không có sự thản nhiên không sợ hãi của Cố Tiêu, cũng không có sự rộng lượng thấu rõ bộ mặt của nhân thế giống như Phó Tín Huy, cậu chỉ là một chàng trai nghiêm túc bình thường. Đúng lúc Khương Hải dẫn theo bạn gái mới của cậu ta về, ngắt quãng sự ai oán giống như chị Tường Lâm[3] của Trương Tư Nghị. Nửa tháng không tử tế ngồi ăn cơm cùng nhau, hôm nay Trương Tư Nghị hiếm có được một ngày nghỉ ngơi, Phó Tín Huy đã gọi điện thoại trước cho Khương Hải, bảo cậu ta về nhà ăn cơm. Khương Hải đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, mỗi ngày đều ngọt ngào quấn quýt lấy bạn gái, đương nhiên không thể cách xa, hỏi có thể mang bạn gái đến không. Phó Tín Huy và Trương Tư Nghị không từ chối, từ lâu đã muốn có cơ hội gặp mặt bạn gái của Khương Hải, liền tìm nhà hàng, gọi một bàn toàn món ngon. Bạn gái của Khương Hải không cùng kiểu con gái như Tô Nguyên và Nhậm Mộng Huyên, đồng thời cũng khác xa bạn gái cũ của Trương Tư Nghị. Tô Nguyên là chị gái trưởng thành chín chắn, Mộng Huyên là cô gái xinh đẹp giàu có được nuông chiều từ bé, bạn gái cũ của Trương Tư Nghị là tiểu thư con nhà giàu xinh tươi như hoa nhưng tính tình nóng nảy, còn bạn gái Khương Hải dịu dàng thùy mị, con gái một, mặc dù không thể xem là rất đẹp nhưng khiến người ta có ấn tượng tốt từ cái nhìn đầu tiên. “Em gái gọi là gì?” Trương Tư Nghị cười ha ha hỏi. Khương Hải đập sau gáy Trương Tư Nghị: “Đừng phóng điện lung tung với bạn gái của tớ!” Trương Tư Nghị: “…” Phó Tín Huy bật cười, lần đầu tiên thấy bộ dạng ghen tuông của Khương Hải, thương xót cho Trương Tư Nghị vô tội bị trúng đòn… Ai bảo thằng cha này cười rộ lên đều vô hại với cả con người lẫn động vật như thế. Em gái nọ cũng buồn cười, tự nhiên nói: “Em tên là Điền Ngữ Tĩnh, các anh gọi là Tiểu Tĩnh thôi, vài lần Khương Hải nhắc đến các anh trước mặt em, lần đầu gặp mặt xin quan tâm nhiều ạ!” Tính cách thoải mái, cộng điểm! Giọng nói ngọt ngào, cộng điểm! Mấy người nói chuyện một chút, biết được Điền Ngữ Tĩnh tốt nghiệp khoa kiến trúc của một trường đại học bình thường trong nước, cũng dựa vào quan hệ mà vào làm ở công ty Khương Hải, hoàn cảnh gia đình không tệ, được xem là môn đăng hộ đối với Khương Hải. Bàn làm việc của hai người cạnh nhau, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, cây cối dễ sinh sôi phát triển, không đến vài ngày đã chớp nhoáng kết thành đôi. Khương Hải giới thiệu về hai người Trương Tư Nghị và Phó Tín Huy cho bạn gái, Điền Ngữ Tĩnh hâm mộ nói: “Tình cảm của ba anh thật tốt!” Nói êm tai, cộng điểm! “Sau khi tốt nghiệp đại học xong em và bạn bè tách ra, có mấy người về quê phát triển, vài người trọ ở ký túc xá của công ty, hoặc là cùng bạn trai sống chung, bỏ lại em cô đơn một mình.” Điền Ngữ Tĩnh lè lưỡi. Khương Hải lập tức nắm lấy vai cô, nói: “Không phải bây giờ em có anh rồi sao.” Điền Ngữ Tĩnh tựa vào người Khương Hải, khuôn mặt tràn đầy ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Chúng ta mới bên nhau vài ngày, em đang nói trước khi gặp anh mà.” Khương Hải sờ đầu cô: “Cũng bơ vơ chưa đến hai tháng phải không?” Trương Tư Nghị và Phó Tín Huy nhìn nhau, trong mắt đối phương đều cảm nhận được cảm giác đau trứng tương tự – Mẹ nó, hành hạ chó độc thân thế hả! Đang ăn, hai người lại thấy Khương Hải và bạn gái cậu ta gắp thức ăn cho nhau, nắm tay nhau dưới bàn, liếc mắt đưa tình. Ngay cả khi Điền Ngữ Tĩnh vào toilet mới hơn ba phút, Khương Hải đều liên tiếp quay đầu trông ngóng, bộ dạng lưu luyến si mê quấn quýt quả thật làm cho người ta lóa mắt. Quan trọng là hai người đang yêu nhau này không chút nào nhận ra hành vi quá đáng của mình, còn tự cho là sự biểu đạt tình cảm vô cùng bình thường. Chưa ăn được mấy miếng cơm, Trương Tư Nghị đã ăn thực phẩm cho chó đến no căng, chờ bữa ăn kết thúc, cậu nghĩ lượng đường trong máu hơi cao rồi! Dưới sự kích thích của Khương Hải, Trương Tư Nghị lại cảm thấy cô đơn… Hay là mình nên tìm bạn gái để làm cuộc sống cá nhân phong phú hơn? Giải quyết áp lực gặp phải trong công việc? Tuy nhiên, Trương Tư Nghị lại nhớ đến mối quan hệ không suôn sẻ trước đó của cậu, có thể bởi vì đất khách quê người, hạn chế về khoảng cách địa lý làm phai mờ tình cảm giữa cậu và bạn gái cũ, mỗi lần cậu về nước hai người sẽ có vài ngày giận dỗi, thường xuyên cãi nhau vì những chuyện lặt vặt. Đặc biệt là trong mấy tháng tìm việc làm, áp lực của Trương Tư Nghị vỡ tung, hai bên hiểu lầm, khiến mối quan hệ này biến thành gánh nặng và gây ra khổ đau. Một thời gian sau khi chia tay, Trương Tư Nghị thậm chí còn cảm thấy rất thoải mái. Aiz, muốn yêu đương tử tế thật khó quá, dù sao tìm được đối tượng thích hợp không dễ. Sau khi ăn xong, Khương Hải hào phóng trả tiền, còn mời Trương Tư Nghị và Phó Tín Huy cùng đi xem phim, đây chính là dịp để cậu chàng thể hiện phong độ trước mặt bạn gái. Cậu ta không chê bạn cùng phòng làm kì đà cản mũi, Phó Tín Huy và Trương Tư Nghị đương nhiên cũng không ngại xem phim điện ảnh miễn phí. Bốn người bắt taxi đến rạp chiếu phim, vé xem phim do Khương Hải mua, Phó Tín Huy chủ động đề nghị mời uống cà phê, gọi Trương Tư Nghị cùng đi lấy. Trương Tư Nghị theo sau Phó Tín Huy, vui vẻ nói: “Ha ha, ăn uống, xem phim và uống cà phê các cậu đều bao cả rồi, hôm nay tớ lời thật to!” Phó Tín Huy hừ cười, nói: “Chờ xem, khoản nợ tớ sớm muộn gì cậu cũng phải trả!” Trương Tư Nghị được cậu ta nhắc nhở mới trở nên tỉnh táo, nghĩ đến mình còn nợ Phó Tín Huy tiền thuê nhà, chợt nhớ đến dự án đấu thầu không có kết quả kia đồng nghĩa với hàm ý tiền thưởng không cánh mà bay, bỗng chốc cậu hơi buồn bã… A, chuẩn bị phải cạp đất mà ăn rồi! Đến quán cà phê, Trương Tư Nghị chọn một cốc mocha. Phó Tín Huy hỏi: “Không phải cậu luôn miệng nói mocha của Starbucks quá ngọt sao, tại sao đột ngột muốn uống loại này?” Trương Tư Nghị trả lời: “Hai ngày này ở công ty uống chán cà phê rồi, ít caffeine, thay đổi khẩu vị.” Kì thật Trương Tư Nghị muốn uống đồ ngọt để bù vào lượng ‘đường trong máu’ cao khiêm tốn của bản thân và sự cay đắng trong lòng. Phó Tín Huy cười cười, mang theo cà phê tụ họp với Khương Hải vừa đi mua vé xem phim về. Trên đường Trương Tư Nghị uống hai ngụm mocha, thật sự không chịu nổi, nhìn chằm chằm vào cốc cà phê latte của Phó Tín Huy, nói: “Cậu đổi cho tớ đi.” “… Cậu thích ăn đấm à!” Mặc dù ngoài miệng mắng mỏ nhưng Phó Tín Huy vẫn đổi cho Trương Tư Nghị. Điền Ngữ Tĩnh nhìn Trương Tư Nghị đưa cốc mocha đã uống một ít cho Phó Tín Huy, cô ở bên ngẩn người, bật cười khúc khích. Khương Hải hỏi cô cười cái gì, cô nhỏ giọng khe khẽ thì thầm một câu bên tai Khương Hải. Khương Hải nhìn về phía Phó Tín Huy và Trương Tư Nghị không kìm được mà nở nụ cười. Trương Tư Nghị cảm thấy kì lạ, nói: “Hai người các cậu nhìn tớ làm gì, còn cười vô cùng biến thái?” “Không có gì không có gì… Phụt!” Khương Hải cười run vai. Trương Tư Nghị: “…” Phó Tín Huy: “…” Có lẽ do thời gian vừa rồi tiêu hao quá nhiều sức lực, Trương Tư Nghị ngồi ở rạp chiếu phim liền ngủ, cổ vẹo sang một bên, đôi môi khẽ hé mở. Phó Tín Huy quay đầu nhìn cậu vài lần, không nỡ lòng đánh thức cậu dậy, thấy bộ dạng ngủ say sưa không biết trời trăng đất dày gì của cậu, sợ cậu làm vẹo cổ, nhiều lần giúp cậu chỉnh sửa tư thế. Điền Ngữ Tĩnh vừa khéo ngồi ở giữa Phó Tín Huy và Khương Hải, thấy cảnh tượng này, lặng lẽ hỏi: “Này, có phải anh thích anh ấy không?” Phó Tín Huy: “…” (=_=) Bộ phim gần kết thúc, Trương Tư Nghị mới chậm chạp thức dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình để đoán nội dung kịch bản, chẳng bao lâu sau trên màn hình là một chuỗi danh sách tên diễn viên tham gia đóng phim. Trương Tư Nghị: “Mẹ nó, không phải chứ? Mệt quá, đến rạp chiếu phim thì ngủ gật, ngủ dậy xem chưa đến mười phút thì hết phim!” Mọi người: “…” Ra khỏi rạp chiếu phim, Trương Tư Nghị đang định hỏi bạn gái của Khương Hải định trở về nhà thế nào, Khương Hải đã lên tiếng trước: “Tớ đưa em ấy về nhà, các cậu bắt taxi về trước đi.” Trương Tư Nghị cười xấu xa, tỏ vẻ ‘ta đây biết tuốt’: “Ha ha ha! Buổi tối nhớ kiềm chế!” Không ngờ Điền Ngữ Tĩnh bên cạnh cũng cười tủm tỉm đáp lại một câu: “Các anh cũng thế ~” Trương Tư Nghị cho rằng em gái này ngây thơ đơn thuần nghe không hiểu ý tứ sâu xa của cậu, chờ ngồi trên xe rồi mặt cậu mới co giật, hỏi Phó Tín Huy: “Tớ nói này, bạn gái của Khương Hải có phải hiểu lầm hai chúng ta là một cặp không?” Phó Tín Huy nhún nhún vai: “Không biết, trời mới hiểu trong đầu bọn con gái thời nay là những thứ gì.” Trương Tư Nghị im lặng một lát, nói tiếp: “Với tốc độ này, lỡ may sang năm Khương Hải sống thử với bạn gái của cậu ấy thì làm sao bây giờ?” Phó Tín Huy tỏ ra không hề gì: “Vậy còn hai chúng ta ở thôi.” Trương Tư Nghị: “Vẫn ở căn phòng hiện tại? Mười hai nghìn nhân dân tệ tiền thuê nhà chia ra cho hai chúng ta, tớ không gánh nổi đâu!” Phó Tín Huy: “Chẳng sao cả, cậu vẫn trả bốn nghìn, nếu Khương Hải định chuyển ra, tớ sẽ nuôi một con chó, tớ thích chó lông vàng, đến lúc đó để nó ở phòng Khương Hải, tớ trả tiền thuê nhà cho hai người.” Trương Tư Nghị: “…” Những lời này có rất nhiều chỗ để phàn nàn, trước tiên không kể đến chuyện trả một phần ba tiền thuê nhà cho một con chó, nếu như Khương Hải biết cậu ta dọn đi rồi mà phòng cũ của cậu ta lại để cho chó ở, cậu ta sẽ nghĩ thế nào? Ngoài ra, ba người họ ở chung rất thuần khiết, vốn là bạn học đại học, nếu sau này chỉ còn lại Phó Tín Huy và cậu ở chung, ừm, trước đây họ bị nhiều người hiểu nhầm là một cặp đồng tính, sau này lại cùng nhau nuôi chó, cảm thấy tình huống càng phát triển theo phương hướng kì lạ rồi… Khóe mắt Trương Tư Nghị giật giật, cậu liếc sang nhìn Phó Tín Huy: “Sao cậu không tìm bạn gái?” Phó Tín Huy: “Tại sao phải tìm bạn gái?” Trương Tư Nghị: “Cậu không ghen tị với Khương Hải sao? Có bạn gái, ở cùng nhau, mỗi ngày ngọt ngọt ngào ngào, cuộc sống đáng mơ ước mà!” Phó Tín Huy dùng giọng điệu giống như hiểu rõ tất cả, nói: “Đó là họ không cãi nhau thôi, tranh cãi rất phiền phức! Tớ thấy như chúng ta bây giờ rất tốt.” Trương Tư Nghị: “…” Chúng ta? Tại sao lại lôi cả tớ vào? Phó Tín Huy sờ cằm, vạch kế hoạch cho thời gian tới: “Sau này có chó thì tốt rồi, tớ nói cho cậu biết, dắt loại chó to này ra ngoài đi dạo rất phong cách, hơn nữa chó đặc biệt trung thành, thân quen rồi sẽ vây lấy cậu suốt ngày, mỗi ngày chờ cậu về nhà, ăn cơm cùng cậu, ngủ cùng cậu. Cậu vui vẻ nó sẽ cười với cậu, cậu buồn bã nó sẽ yên lặng nằm cạnh cậu, không bao giờ nổi giận với cậu… Cần bạn gái để làm gì?” Trương Tư Nghị cạn lời, mẹ nó, cậu cứ ở với chó đến già đi! Phó Tín Huy đột nhiên nói: “Mà này, sinh nhật của cậu sắp đến rồi phải không?” Trương Tư Nghị ngẩn ra, công việc bận rộn khiến cậu không để ý đến thời gian, sinh nhật cậu là vào ngày hai mươi ba tháng mười một, trùng vào ngày chủ nhật năm nay: “Sắp đến rồi.” Cậu vội vàng nên quên mất, không ngờ Phó Tín Huy vẫn nhớ rõ. Phó Tín Huy nói: “Đến lúc đó mọi người tụ tập đi.” Trương Tư Nghị xấu hổ nói: “Ngoảnh đi ngoảnh lại, lần tụ họp trước cách đây một tháng rồi, tớ thấy tất cả mọi người đều bận, không biết có thể gặp nhau được không, trước tiên đừng rêu rao, hỏi mọi người có thể thu xếp thời gian không, dù sao tớ cũng không thích ăn bánh sinh nhật.” Phó Tín Huy: “Hiện tại tớ vẫn đang rảnh rỗi, họ không đến được thì tớ sẽ cùng tổ chức sinh nhật với cậu.” Trong lòng Trương Tư Nghị cảm động, cậu không hiểu cậu và Phó Tín Huy có gì đó mờ ám hay không, dù thế nào đi nữa, có thể quen biết một người bạn chí cốt như Phó Tín Huy hoàn toàn là phúc đức ba đời của cậu. Ngày tiếp theo Trương Tư Nghị tỉnh dậy, chợt nhớ hôm nay là buổi đấu thầu, làm thế nào cậu cũng không bình tĩnh được… Họ đã đến thành phố Z rồi ư? Mở thầu vào giờ nào? Nếu như trượt thầu, đêm nay họ có thể trở về không? Do dự hồi lâu, Trương Tư Nghị không kiềm chế nổi, hỏi Chu Hồng Chấn tài khoản Wechat của Tất Nhạc Nhạc, thêm đối phương vào vòng bạn bè, gửi tin nhắn thông báo: “Nhạc Nhạc, em là Trương Tư Nghị.” Tất Nhạc Nhạc: “Dì Tư à, sao thế?” Trương Tư Nghị: “Bọn chị đến thành phố Z rồi à? Đấu thầu bắt đầu chưa?” Tất Nhạc Nhạc: “Tối qua đến nơi, tám giờ sáng thì dậy, bây giờ đại diện một công ty đang thuyết trình trước chính phủ, chưa đến lượt bọn chị đâu, nhưng sẽ nhanh thôi.” Trương Tư Nghị: “A? Sắp đến lượt công ty chúng ta rồi sao? Vậy tại sao chị còn có thời gian rảnh để nhắn tin trả lời em?” Tất Nhạc Nhạc: “Sếp đại diện công ty lên diễn thuyết, bọn chị chỉ là nhân vật phụ, đi dự thính thôi, có vấn đề gì thì giúp đỡ giải đáp một chút, áp lực coi như nhỏ.” Trương Tư Nghị: “Vậy ạ…” Hóa ra Cố Tiêu lên thuyết trình, Trương Tư Nghị chưa từng một lần nhìn thấy bộ dạng khi diễn thuyết của anh. Trong cuộc cạnh tranh nội bộ tổ lần trước, Cố Tiêu cũng chỉ tranh luận với Đồng công vài câu, dáng dấp độc đoán bá đạo đó đã đẹp trai đến mức ngây người, lên phát biểu diễn văn chắc chắn còn xuất sắc hơn? Trương Tư Nghị đột nhiên rất muốn tận mắt chứng kiến phong thái của anh trong buổi đấu thầu ngày hôm nay. Trương Tư Nghị hỏi tiếp: “Bọn chị đi bao nhiêu người?” Tất Nhạc Nhạc: “Không nhiều lắm, lãnh đạo thì có Trần công tổ cảnh quan, còn thêm chị, Kỷ Phi Vũ, Viên Chí Thành, mới năm người đến. Đồng công không đến, hình như bảo là có việc, cảm thấy rất kì lạ, dự án đấu thầu lớn như thế này ngày trước trong công ty có rất nhiều người đến tham dự, vậy mà lần này khá ít.” Trương Tư Nghị nghĩ thầm trong đầu, đó là bởi vì các chị chỉ đi làm quân xanh thôi! Cậu vừa nôn nóng lại vừa phiền muộn, nếu không có chuyện vào buổi trưa ngày hôm qua, hôm nay Cố Tiêu sẽ dẫn cậu cùng đi chứ? Cho dù cậu chỉ là một nhân viên nho nhỏ, không thể giúp ích được gì, nhưng ít nhất có thể tăng thêm khí thế cho đội ngũ công ty? Tuy nhiên, cậu chẳng những không ở phía sau ủng hộ Cố Tiêu mà còn hung hăng chỉ trích chống đối anh, phát cáu với anh. Trương Tư Nghị rất hối hận, cậu không biết Cố Tiêu có bị đả kích, chịu ảnh hưởng, thậm chí uể oải thất vọng vì điều đó không. Tất Nhạc Nhạc hỏi: “Có phải em đang lo lắng về kết quả không? Ha ha, heo con và Hiên Hiên cũng nhắn tin hỏi thăm, yên tâm đi, có tin tức gì chị sẽ báo cho mọi người đầu tiên!” Trương Tư Nghị vô cùng buồn rầu, cậu không lo lắng kết quả, cậu chỉ lo nghĩ cho cảm nhận của họ thôi! Sau đó Tất Nhạc Nhạc không nhắn tin nữa, Trương Tư Nghị đắn đo lưỡng lự đấu tranh hồi lâu, gửi tin nhắn qua Wechat cho Cố Tiêu, chỉ có hai chữ: “Cố lên!” Cố Tiêu không trả lời, nghĩ cũng biết hiện tại áp lực của anh rất lớn, chắc chắn sẽ không trả lời, hoặc là, trải qua chuyện ngày hôm qua, Cố Tiêu căn bản không muốn để ý đến cậu. Trương Tư Nghị cảm thấy mỗi giây dài tựa một năm, chật vật trải qua cả buổi chiều, cả người không có hứng thú hay tinh thần gì. Mãi đến bảy giờ tối, điện thoại di động lần nữa rung lên, trái tim cậu cũng đập thình thịch. Biết trước kết quả rồi lại càng không dám đối mặt, Trương Tư Nghị cố gắng tìm lời lẽ an ủi Tất Nhạc Nhạc, hai phút sau mới run rẩy ấn mở điện thoại di động. Cậu thấy trên màn hình có tin nhắn mới từ Tất Nhạc Nhạc: “Trúng thầu rồi!!!” [1] Chế độ nghỉ bù: Sau mỗi đợt làm thêm giờ nhiều ngày liên tục trong tháng, người sử dụng lao động phải bố trí để người lao động được nghỉ bù cho số thời gian đã không được nghỉ (trong trường hợp này thì sẽ không được tính lương thêm giờ, vì đã được bù lại bằng số ngày nghỉ phép). [2] Đắc chi thản nhiên, thất chi đạm nhiên (Nhận được hãy thản nhiên, mất đi hãy dửng dưng): Đắc chi thản nhiên (nhận được hãy thản nhiên): Đạt được đồ vật phải quang minh chính đáng, không hổ thẹn với người khác, không tổn hại người vì bản thân mình; Thất chi đạm nhiên (Mất đi hãy dửng dưng): Đồ vật có được thì sẽ có mất, không nên vì đồ vật bị mất mà canh cánh trong lòng. [3] Chị Tường Lâm là nhân vật trong truyện ngắn ‘Lễ cầu phúc’ của Lỗ Tấn. Ý chỉ oán phụ, một người hay lải nhải nói về tình trạng bi thảm của bản thân để đạt được sự đồng cảm của người khác.