“Em nghe nói anh thích một đồng nghiệp nữ trong tổ chúng ta, điều này là thật sao?” Trương Tư Nghị chớp mắt với Kỷ Phi Vũ, thả con săn sắt, bắt con cá rô. Mọi người nghe xong cũng nhiệt tình hẳn lên, lại có trò hay để xem! Chỉ cần câu trả lời của Kỷ Phi Vũ là “Thật”, tự nhiên về sau sẽ có người tiếp tục bóc ra. Tuy nhiên, Kỷ Phi Vũ vậy mà gãi đầu một cái, cười nói: “Anh chọn thử thách.” Trương Tư Nghị suýt nữa phun ra một ngụm rượu - What the fuck, anh chàng này sao lại sợ hãi như thế! Ngay sau đó, Kỷ Phi Vũ đột nhiên nhìn qua xin được giúp đỡ, còn nhếch nhếch miệng về phía Đỗ Nhuế Hiên. Trương Tư Nghị hiểu rồi, Kỷ Phi Vũ không thể chờ câu hỏi tiếp theo! Chà, đã giúp thì giúp đến cùng, đưa Phật phải đưa đến phương tây... Trương Tư Nghị ho nhẹ một tiếng, nói, “Vì anh không muốn trả lời, thì phạt anh quỳ xuống trước mặt cô gái mà anh thích.” Kỷ Phi Vũ: “...” Đám người: “Ha ha ha ha ha ha!!!” Kỷ Phi Vũ chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến trước mặt Đỗ Nhuế Hiên, trước mắt bao người, quỳ xuống “Bịch” một tiếng. Bởi vì hôm đó ăn uống ngồi trên chiếu tatami, nên dù Kỷ Phi Vũ quỳ cũng không phải quỳ trên mặt đất, mà là quỳ gối trên chiếu, cùng độ cao với những người đang ngồi, vì thế cũng không lộ vẻ kì lạ gì. Các đồng nghiệp hít một hơi dài, đồng thời hú hét, chưa đến vài phút, bầu không khí đạt đến đỉnh điểm lần thứ hai! Đỗ Nhuế Hiên lấy tay che miệng, không dám tin mà nhìn anh, nhưng biểu hiện của sự ngại ngùng và vẻ vui mừng bất ngờ trên khuôn mặt cô rõ ràng lấn át sự bối rối và lúng túng... Trương Tư Nghị thở dài một hơi, xem ra cảm giác của Đào Phỉ không sai, Đỗ Nhuế Hiên cũng có ý với Kỷ Phi Vũ. Sau khi Kỷ Phi Vũ quỳ xuống, thuận tiện một chiếc hộp nhỏ từ trong túi quần ra... Đám người thầm nghĩ “What the fuck”, chẳng lẽ Kỷ Phi Vũ vừa tỏ tình liền muốn cầu hôn luôn? Ngay cả Đỗ Nhuế Hiên vừa nhìn cái hộp kia, đều bị dọa sợ. Cũng may, Kỷ Phi Vũ mở hộp ra, bên trong chỉ là một đôi bông tai tinh xảo. Anh nhìn Đỗ Nhuế Hiên, chân thành nói: “Đỗ Nhuế Hiên, anh đã thích em từ lâu rồi. Từ khi em vào công ty một năm rưỡi trước, anh đã bị sự dịu dàng thùy mị của em hấp dẫn, nhưng theo thời gian tiếp xúc tăng lên, anh phát hiện em là người ngoài mềm trong cứng, em mạnh mẽ, độc lập, chăm chỉ, năng động, hơn nữa còn dịu dàng, ân cần và thấu hiểu...” Bởi vì căng thẳng, giọng nói của Kỷ Phi Vũ cũng thay đổi, tất cả mọi người lắng nghe đều lau mồ hôi thay anh. Kỷ Phi Vũ lấy can đảm tiếp tục nói: “Anh không biết em có nhớ dự án khách sạn Trường Sa một năm trước không. Trong thời gian đó, công ty rất bận rộn. Không ai dành ra được một chút thời gian rảnh rỗi. Anh loay hoay xoay sở, chỉ có em, sau khi làm xong việc của mình còn chủ động đề nghị giúp anh, cùng anh làm việc ròng rã một tuần, giúp anh chia sẻ nhiều áp lực. Anh thực sự rất cảm động. Lúc đó anh đã muốn tỏ tình với em, nhưng anh sợ em từ chối anh. Ở cùng một văn phòng, anh sợ rằng nếu em không thích anh, ngược lại sẽ khó xử... Cho đến bây giờ, anh kiên nhẫn một năm, cũng không nhịn được nữa. Năm nay về quê ăn tết, anh nghe nói người nhà em bảo em đi xem mặt, rất lo lắng em sẽ bị người khác cướp đi. Nghề nghiệp của chúng ta rất bận rộn, vì công việc, chúng ta hy sinh rất nhiều thời gian sinh hoạt riêng tư, thậm chí không có thời gian yêu đương tìm đối tượng. Thật ra, người cùng ngành dễ hiểu nhau hơn, thật vất vả mới gặp được một người mình thích, anh không muốn bởi vì nhẫn nại và chần chừ mà bỏ lỡ em...” Đỗ Nhuế Hiên nghe đến đây, đôi mắt cô hơi đỏ, trong lòng mọi người cũng vừa chua vừa ngọt, cảm động không thôi. Kỷ Phi Vũ giơ cái hộp nhỏ trong tay lên, nói: “Đôi hoa tai này là đôi mà chúng ta nhìn thấy khi đi dạo chợ đêm ở Osaka vào đêm hôm trước. Lúc ấy anh thấy em nhìn nó nhiều lần, còn hỏi nhân viên bán hàng giá cả, nhưng không hiểu tại sao không mua, anh bèn tự mình chủ trương lặng lẽ quay lại và mua về, hi vọng em thích nó... Còn có, anh biết em rất ngưỡng mộ Cố công, từ hôm nay trở đi, anh sẽ cố gắng trở thành một người ưu tú giống như Cố công, về sau chúng ta cùng nhau vẽ, cùng nhau làm thiết kế, cùng nhau tăng ca... Đỗ Nhuế Hiên, xin em hãy làm bạn gái anh!” Mọi người hào hứng kích động la hét “Đồng ý đi”, Cố Tiêu đột nhiên giơ tay ra hiệu cho họ im lặng, không gây áp lực cho người trong cuộc. Trong khi mọi người nín thở chờ đợi, Đỗ Nhuế Hiên xoa khóe mắt, rốt cục vươn tay, nhận lấy chiếc hộp, gật đầu nói: “Dạ.” Đám người reo hò hét ầm lên: “A a a a a a a a a!!!” Tất Nhạc Nhạc quay đầu sang một bên, miệng nhai một miếng tempura, lệ rơi đầy mặt nói: “Bát thức ăn cho chó này, tôi ăn!” Khi Kỷ Phi Vũ bình tĩnh lại sau cơn cực lạc của việc tỏ tình thành công, anh lập tức nhìn Cố Tiêu, nói: “Cố công, em xin lỗi, em biết Không Biên Giới không cho phép tình yêu văn phòng, nếu anh cảm thấy...” Cố Tiêu đoán được Kỷ Phi Vũ muốn nói gì, giơ tay ngắt lời anh: “Không sao, tự các em chú ý là được, đừng để ảnh hưởng đến công việc là tốt rồi.” Tự bản thân Cố Tiêu là người đi đầu trong chuyện này, anh và Trương Tư Nghị đang yêu đương bí mật, sao có thể cản trở người khác. Kỷ Phi Vũ biết ơn nói: “Cảm ơn anh!” Cố Tiêu nhìn anh một cái, nói: “Anh và em là đồng nghiệp nhiều năm, coi em là bạn bè hơn là cấp dưới, đừng quỳ trước mặt anh, đứng lên đi.” Đám người cười vang, Kỷ Phi Vũ đỏ bừng mặt mà ngồi dậy. Cố Tiêu nâng chén rượu lên, tiếp tục nói: “Hôm nay anh chứng kiến được một chuyện tốt, cũng coi là nhân chứng, rất vui vì các em. Tiểu Đỗ là cô gái tốt, hy vọng em sẽ đối xử tốt với em ấy trong tương lai.” Kỷ Phi Vũ cảm động cụng ly với Cố Tiêu, uống cạn rượu, bảo đảm nói: “Em biết! Em chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô ấy!” Sau khi Kỷ Phi Vũ đạt được mục đích, trò chơi cũng không tiếp tục nữa. Đầu tiên là Cố Tiêu và Trương Tư Nghị phát thức ăn cho chó “giả”, tiếp đến là Kỷ Phi Vũ và Đỗ Nhuế Hiên phát thức ăn cho chó thật, các đồng nghiệp bị sốc bởi hai làn sóng xung kích này, đều có chút kích động. Về sau uống rất nhiều rượu, rất nhiều người uống say, không có sức lực để giày vò người khác, liền trở về phòng nghỉ ngơi. Đào Phỉ mấy ngày này nghiện trò chơi Thời đại âm nhạc, cũng trở về phòng sớm để chơi game. Cố Tiêu thừa dịp mọi người không chú ý, kéo Trương Tư Nghị ra ngoài tản bộ. Kyoto rất xưa cũ và yên tĩnh vào ban đêm. Họ từ gần chùa Kiyomizu-dera từng bước đi đọc con dốc lát đá phiến đầy phong tình của cố đô, hai bên đường đều có những tòa nhà cổ kiểu Nhật Bản. Hầu hết các cửa hàng nhỏ đã đóng cửa, chỉ để lại một chiếc đèn lồng giấy màu trắng hoặc màu cam ấm áp treo bên ngoài cửa hàng, khá phong cách. Cố Tiêu thấy xung quanh không bóng người, đưa tay ra và bắt lấy ngón tay của Trương Tư Nghị. Cả hai đều uống khá nhiều, có chút cảm động trước lời tỏ tình của Kỷ Phi Vũ dành cho Đỗ Nhuế Hiên, trong lòng bỗng chốc bùi ngùi. Cố Tiêu véo ngón tay Trương Tư Nghị, thì thầm hỏi: “Ghen tị không?” Trương Tư Nghị: “..” Cố Tiêu không thấy Trương Tư Nghị trả lời, liền hỏi tiếp một câu: “Có hối hận khi ở bên anh không?” Trương Tư Nghị vội nói: “Không có.” Cố Tiêu khẽ cười một tiếng, nói: “Nhưng anh ghen tị.” Trương Tư Nghị: “... Dạ?” “Ghen tị với họ có thể đường hoàng đứng thẳng dưới ánh mặt trời, công khai chấp nhận sự dò xét của người khác, ghen tị với họ khi bên nhau có thể nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người...” Cố Tiêu thở dài, nói, “Thật xin lỗi, Tư Nghị, trong một khoảng thời gian ngắn, anh không chỉ không thể làm điều này mà còn phải kéo em đến sống cùng anh trong bóng tối.” Trương Tư Nghị có chút đau lòng và nắm chặt tay Cố Tiêu: “Không sao đâu, chúng ta như thế này vẫn ổn mà.” Tuy nhiên, nói ghen tị, thật sự có chút xíu, nhưng không phải là những thứ mà Cố Tiêu nói, mà là cách thổ lộ của Kỷ Phi Vũ đối với Đỗ Nhuế Hiên. Đây cũng là chỗ khiến Trương Tư Nghị cảm thấy buồn cười. Cậu nói đùa với Cố Tiêu: “Khi Kỷ Phi Vũ chọn thử thách, em để anh ấy quỳ xuống trước người mình thích. Thật ra, ban đầu em nghĩ là một chân quỳ xuống, tư thế giống kiểu cầu hôn ấy, không ngờ anh ấy quỳ hai đầu gối xuống, ha ha...” Cười được một nửa, Cố Tiêu bỗng kéo tay Trương Tư Nghị, dừng lại. Hai người đối mặt, Cố Tiêu nồng nàn tình cảm nhìn cậu, Trương Tư Nghị cũng quên nói chuyện, quên hô hấp. Bầu không khí mập mờ không tưởng tượng nổi, Trương Tư Nghị cho rằng họ sẽ hôn... Không ngờ Cố Tiêu thật sự chậm rãi quỳ xuống, trong quá trình quỳ, ánh mắt Cố Tiêu đều nhìn chằm chằm vào mặt Trương Tư Nghị, không hề dời đi. Trương Tư Nghị hít một hơi và hồi hộp đến nỗi tim cậu sắp nhảy ra khỏi lồng ngực... Một đầu gối của Cố Tiêu chạm đất, lúc này anh mới từ từ cúi đầu xuống, nhìn vào dây giày lỏng lẻo của Trương Tư Nghị, nhẹ nhàng nói: “Dây giày của em bị lỏng.” Trương Tư Nghị: “...” Cố Tiêu quỳ trên con đường lát đá phiến ở Kyoto, chậm rãi, cẩn thận giúp Trương Tư Nghị buộc lại dây giày.