Trợ Lý Kiến Trúc Sư
Chương 151
Trương Tư Nghị trợn tròn mắt, sửng sốt, sao lại là anh trai em gọi em tới? Rõ ràng anh trai em gọi anh liên hệ em mà!
Cố Diêu giải thích: “Khi anh nhắn tin cho em, anh trai em nói chuyện riêng với em, gọi em đến.”
Trương Tư Nghị lúc này mới nhớ đến chuyện Cố Tiêu nói với cậu trong phòng bếp, lại tròn mắt nhìn về phía Cố Tiêu, chờ anh giải thích.
Cố Tiêu nói: “Kỹ năng diễn xuất quá kém.”
Trương Tư Nghị: “A?”
Cố Tiêu xoa đầu cậu, thở dài, nói: “Em biểu hiện quá rõ ràng, anh đều có thể nhận ra mẹ em thường xuyên nhìn chằm chằm vào chúng ta, nên mới gọi Cố Diêu đến làm chệch hướng sự chú ý của bà.”
Trương Tư Nghị nghe xong lời này liền chột dạ, cậu cũng không còn mặt mũi nói cho Cố Tiêu biết chuyện mẹ cậu là hủ nữ.
Chẳng lẽ mẹ cậu thật sự nghĩ như thế? Không phải chứ, thái độ tối nay của bà đối với Cố Diêu tốt đến mức cậu nhìn vào đều cảm thấy buồn nôn! Hay là đúng như lời Cố Tiêu nói, bởi vì Cố Diêu xuất hiện chuyển dời sự chú ý của mẹ cậu, khiến bản năng người mẹ của bà lấn át ý nghĩ xấu của hủ nữ? (=_=)
“Khục, ra là vậy ạ.” Sự tức giận của Trương Tư Nghị lúc này mới yếu đi.
Lý do của Cố Tiêu đương nhiên không chỉ như thế, thông qua trải nghiệm bị tổng giám đốc lừa gạt đi xem mặt, anh cũng có chút tỉnh táo.
Điều này xảy ra với anh, anh có thể giữ vững đạo đức lập trường, còn Tư Nghị thì sao?
Mặc dù Trương Tư Nghị nhỏ hơn anh sáu tuổi, nhưng năm nay cũng đã hai mươi ba. Việc cưới xin của con cháu và chuyện đại sự cả đời xưa nay luôn là mối quan tâm của mọi bậc cha mẹ. Điều kiện và hoàn cảnh của gia đình họ Trương không tệ, ngay cả khi ba Trương mẹ Trương chưa có suy nghĩ đó, con của họ vừa khéo đến độ tuổi kết hôn, người có tâm sẽ tìm đến cửa.
Cố Tiêu không sợ tương lai ba mẹ nhà họ Trương không đồng ý, anh sợ rằng Trương Tư Nghị chưa sẵn sàng tâm lý để chống lại áp lực và chiến đấu với thời gian như anh.
Họ mới bên nhau chưa đầy hai tháng, còn chưa thoát khỏi thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt. Mối quan hệ của họ vẫn rất không ổn định, tâm trí của Trương Tư Nghị cũng không mạnh mẽ như anh. Nếu lúc này bị ba mẹ hai bên phát hiện manh mối, từ đó cản trở, muốn chia rẽ họ thực tế là rất dễ dàng. Áp lực và trách nhiệm của một người con trai, có thể khiến một chàng trai không đủ quyết tâm như Trương Tư Nghị sụp đổ.
Thay vì gặp phải những điều này, không bằng trước tiên đóng một con dấu thuộc gia đình họ Cố lên người Trương Tư Nghị, cho dù dấu ấn này thuộc về anh hay thuộc về em gái anh, đều có thể tạm thời khiến ba Trương mẹ Trương từ chối những người có tâm tư khác.
Tuy nhiên, Cố Tiêu không nói với Trương Tư Nghị những nguyên nhân này, sợ Trương Tư Nghị cảm thấy anh không tin tưởng cậu, đến lúc đó lại xù lông.
Hơn nữa, nghe được lời giải thích kia của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị đã thoải mái, lúc này mới không tim không phổi vui đùa ầm ĩ cùng Cố Diêu, hai người hi hi ha ha chơi với Trấn Trạch.
Cố Tiêu nhìn thấy, không nhịn được mà lắc đầu cười.
Đến nhà, Cố Diêu nói với Trương Tư Nghị tên một ứng dụng trò chơi hot nhất gần đây, gọi là Thời đại âm nhạc (Music Times), hỏi cậu có chơi hay không.
Kể từ khi sống chung với Cố Tiêu, dưới ảnh hưởng của đối phương cậu trở nên cực kỳ tiến tới, ban ngày vội vàng làm việc làm dự án, buổi tối tan ca cũng không nhàn rỗi, không phải đọc sách học tập thì cũng dính nhơn nhớt với Cố Tiêu, còn đâu thời gian chơi game?
Nghe Cố Diêu miêu tả, Trương Tư Nghị bị cám dỗ, nhanh chóng cầm ipad đến.
Ipad của cậu mua ở nước Anh, tại thời điểm đó loại mini vừa được ra mắt, Trương Tư Nghị thấy kích thước nhỏ gọn thuận tiện mang theo, đặc biệt mua để về chơi game. Tuy nhiên, sau khi có việc làm, chiếc ipad này triệt để bị vứt xó không dùng.
Sau khi tải xuống trò chơi, dưới sự chỉ đạo của Cố Diêu, trước tiên, Trương Tư Nghị chọn một cấp độ đơn giản để chơi. Trò chơi này cũng như nhảy Audition online. Nhấp vào ô biểu tượng không ngừng hạ xuống theo nhịp điệu của âm nhạc, khá giống với chơi đàn piano.
Trương Tư Nghị vốn biết kéo violin nên cảm giác âm nhạc tự nhiên mạnh hơn so với người bình thường. Ván đầu tiên liền chơi ALL COMBO - Tất cả các combo! Cấp A+, tỷ lệ chính xác là 99,9%.
“Trò này rất đơn giản mà!” Trương Tư Nghị bình luận.
“Anh mới chơi bài hát cấp một thôi, cấp một được A+ thì có gì giỏi!” Cô nàng cướp lấy ipad của Trương Tư Nghị đặt xuống, chỉ về level cô đã chơi, nói, “Em đã có thể chơi giai điệu cấp năm rồi đấy.”
Tuổi tác hai người tương đương, càng trò chuyện càng hợp cạ. Cố Tiêu vừa lau xong móng vuốt cho Trấn Trạch, trở về thì thấy em gái và Trương Tư Nghị chụm đầu vào nhau chơi game đến quên cả trời đất, không khỏi ghen tị.
Cố Tiêu hơi muốn tham gia với họ nhưng lại không thèm chơi kiểu trò chơi chỉ dành cho con nít kia, đành phải từ bỏ.
Anh đi đổ thức ăn khô cho mèo hoang, sau đó cầm máy hút bụi dọn dẹp, kết quả còn bị em gái anh gào to một câu: “Anh, anh nhỏ tiếng chút, bọn em đều không nghe được nhạc!”
Cố Tiêu: “...”
Em gái anh gào xong liền tiếp tục nhìn chằm chằm ipad trong tay Trương Tư Nghị, ôm mặt kích động kêu lên: “A a a! Vậy mà tất cả đều là A+!”
Chưa đầy nửa giờ, Trương Tư Nghị đã vượt qua cấp năm. Cậu nhẹ nhàng thở ra, thấy ánh mắt Cố Diêu nhìn cậu từ sự bất mãn đến cuối cùng chuyển sang sùng bái, cậu khoái chí nói: “Thế nào?”
Mắt Cố Diêu lấp lánh nhìn Trương Tư Nghị, cô nói: “Sao anh làm được vậy! Bắt đầu từ cấp ba em đều phải chơi nhiều lần mới lên đến mức A+!”
Ánh mắt của Cố Diêu thỏa mãn lòng thích hư vinh của Trương Tư Nghị, cậu cười “Hì hì” nói: “Anh cũng không biết, có thể là do anh biết kéo đàn violin.”
Cố Diêu ngay lập tức trở thành cô gái hâm mộ nhỏ bé của Trương Tư Nghị: “Thật sao? Trời ơi! Lúc “Vườn sao băng” phiên bản Hàn Quốc lên sóng, em là fan nhiều năm của oppa Kim Hyun Joong diễn vai Yoon Ji Hoon, từ khi đó em siêu thích nam sinh biết kéo đàn violin!”
Trương Tư Nghị hơi ngượng ngùng: “Khụ, em muốn nghe anh có thể kéo cho em nghe.”
Cố Diêu vẻ mặt mong đợi đang định nói “Được”, đột nhiên nghe thấy Cố Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được.”
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu đỡ lấy máy hút bụi đứng cách đó không xa, từ đầu đến chân đều đang tỏa ra một cái tín hiệu - “Anh không vui”.
Cố Diêu vừa định phản đối hỏi tại sao không được, anh trai cô đã bật chế độ lưỡi độc: “Sắp mười giờ rồi, hai người các em không định đi ngủ sao? Nửa đêm chơi đàn violin không sợ ảnh hưởng đến hàng xóm hả?” Cố Tiêu vừa nói vừa nhìn về phía Trương Tư Nghị, lạnh giọng đi, “Còn em nữa, mấy tuổi rồi còn chơi trò nhàm chán đó, khi chơi rồi liền không biết kiềm chế.”
Bị Cố Tiêu phá đám như thế, Trương Tư Nghị hơi mất kiên nhẫn, bướng bỉnh nói: “Anh làm sao vậy, hôm nay là thứ bảy, chơi game một lát thì sao chứ.”
Lời này của cậu tiếp thêm can đảm cho Cố Diêu, cô cũng nói hùa theo: “Đúng thế, bình thường ở trường học em mười hai giờ mới ngủ, mười giờ không quá muộn mà. Hơn nữa chơi game này rất vui, bản thân anh không thích chơi game, dựa vào gì mà không cho bọn em chơi.”
Cố Tiêu tức giận đến tái mét mặt mày, hai tên nhóc con này muốn lật trời! Nhưng anh có thể làm gì? Anh không thể thừa nhận rằng anh đang ghen...
Cố Tiêu đặt máy hút bụi vào góc tường, không nói gì nữa, đi thẳng lên tầng trên.
Trương Tư Nghị và Cố Diêu: “...”
Cố Diêu cảm thấy biểu hiện của anh trai cô nàng quá mức lạ lùng, bình thường anh trai cô không hề thích xen vào chuyện của người khác như vậy, hôm nay dường như đặc biệt tính toán chi li. Ngoài ra, chơi game một lát cũng không phải vấn đề gì lớn, xem như anh muốn xen vào, phản ứng này cũng quá mức rồi!
“Anh già ăn thuốc nổ rồi sao?” Cố Diêu buồn bực nói.
Trương Tư Nghị cúi đầu xuống, rũ mắt giận hờn nói: “Ai biết, có thể anh ấy bị mèo hoang cào.”
Cố Diêu: “Phụt...”
Cố Tiêu như vậy, họ cũng không còn tâm trạng để chơi, hai người ngẩng đầu lên nhìn mặt nhau, đồng thời thở dài, nói: “Được rồi, lên tầng đi ngủ thôi.”
Rón rén đi lên, Trương Tư Nghị quét mắt lên bục, Cố Tiêu không có ở đó, có lẽ anh đã về phòng.
Trương Tư Nghị đưa Cố Diêu vào phòng của cậu trước, vì bố mẹ cậu ghé qua, thực tế, căn phòng đã được dọn dẹp, chăn màn được xếp ngay ngắn, không cần phải thu dọn thêm.
Cố Diêu nhìn thấy cây vĩ cầm dưới chân giường, đôi mắt cô lại sáng lên: “Wow, hóa ra anh thực sự biết chơi violin.”
Trương Tư Nghị sững sờ, bây giờ mới phản ứng được, chẳng lẽ vừa rồi Cố Tiêu ghen tị vì chuyện kéo đàn violin?... Than ôi, có vẻ như có khả năng này.
Cậu từng nói với Cố Tiêu cậu chỉ kéo đàn cho người cậu thích nghe, cho nên vừa rồi cậu nói chơi cho Cố Diêu nghe, có lẽ Cố Tiêu mới không vui.
Nhưng Cố Tiêu không biết, cái câu “Chỉ chơi cho người cậu thích nghe” vốn là Trương Tư Nghị tùy tiện lừa dối anh. Hơn nữa, đối tượng cậu muốn kéo cho nghe không phải là người khác mà là em gái của anh, Cố Tiêu không đến nỗi ghen tuông với cả em gái của anh chứ?
Trương Tư Nghị bĩu môi, trước tiên trả lời Cố Diêu: “Hôm nay muộn rồi, về sau có cơ hội anh sẽ chơi cho em nghe.”
Cố Diêu gật đầu, vẻ mặt mừng rỡ.
Trương Tư Nghị chỉ về phía phòng ngủ của Cố Tiêu: “Cái đó, anh đi xem anh trai em một chút, nếu em mệt thì nghỉ trước đi.”
Cố Diêu bất đắc dĩ khoát tay: “Đi đi, đi đi.”
Trương Tư Nghị quay người đi về phía phòng của Cố Tiêu, không gõ cửa mà đẩy thẳng cửa vào.
Cố Tiêu vẫn chưa ngủ, anh đang đứng trước bàn làm việc luyện viết bút lông, trên bàn đã viết mấy chữ - Lãnh, tĩnh.
Trương Tư Nghị: “...”
Cố Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, mặt không thay đổi cầm lấy một cuốn tập tranh che đi phần anh đã viết rồi tiếp tục nâng bút viết chữ khác.
Trương Tư Nghị: “...” Em thấy cả rồi! (=_=)
Đóng cửa phòng, Trương Tư Nghị đặt mông ngồi xuống bên giường, nhìn bóng lưng Cố Tiêu chờ anh nói chuyện, nhưng Cố Tiêu vẫn luôn viết chữ, không thèm để ý đến cậu.
Tròn năm phút trôi qua, Trương Tư Nghị cuống lên, cậu đột nhiên đứng lên ôm chầm Cố Tiêu từ phía sau. Tay Cố Tiêu dừng lại, ngòi bút vạch một nét trên giấy Tuyên Thành, bút đột ngột rơi xuống.
“Anh làm sao vậy, em chỉ cãi một chút, anh liền phớt lờ em à?” Trương Tư Nghị siết chặt cánh tay, kéo người về phía cậu.
Cố Tiêu khẽ hừ một tiếng: “Em không nghe lời anh, tại sao anh phải quan tâm em.”
Trương Tư Nghị tức giận nói: “Rõ ràng là anh nói chuyện khó nghe, còn không nói lời nào liền rời khỏi... Không thể nói chuyện tử tế được sao?”
Truyện khác cùng thể loại
93 chương
80 chương
10 chương