Nhưng mà, bởi vì trong lòng nhớ Cố Tiêu, Trương Tư Nghị không thể tập trung tinh thần vào phần việc về sau. Nhanh chóng đến mười hai giờ, cậu liên tục nhìn điện thoại, chờ mong Cố Tiêu gửi tin nhắn nói “Ngủ ngon” với cậu. Tuy nhiên, sau khi Cố Tiêu rời công ty, tất cả tin nhắn điện thoại hay status ở Wechat đều không có. Rõ ràng hai người ở cùng một thành phố, khoảng cách chưa đầy bốn ga tàu điện ngầm, chỉ cần Cố Tiêu gửi tin nhắn chúc ngủ ngon trước, hoặc là căn dặn một câu “Đừng thức quá muộn”, trái tim Trương Tư Nghị liền rơi xuống, nhưng Cố Tiêu không nhắn tin gì cả. Trương Tư Nghị cũng ngang bướng không chịu mở lời đầu tiên, bởi vì trước khi đi Cố Tiêu đều không nói “Tạm biệt” với cậu, đều này khiến cậu rất phiền lòng. ... A a a, mặc kệ! Tốt nhất không nghĩ về tình yêu dung tục nữa, đừng giống như mấy em gái suốt ngày buồn bực vì những chuyện lông gà vỏ tỏi, hãy làm việc trước đi, chỉ có cố gắng làm tốt công việc, mới có thể sánh vai cùng Cố Tiêu! Trương Tư Nghị lắc lắc đầu, ép buộc bản thân không nghĩ đến Cố Tiêu, tập trung vào công việc, nếu không ở lại đều vô ích. May mắn thay, công việc trong tay thật sự rất nhiều, giống như lần trước ghen tị với Đào Phỉ, một khi chuyện trước mắt nhiều đến mức không có cách nào phân tâm, Trương Tư Nghị sẽ không nghĩ ngợi lung tung. Chỉ có cậu và Đào Phỉ, hai người làm dự án này, thiết kế chỉ là một phần rất nhỏ, chủ yếu là làm sao “trình bày” thiết kế, khối lượng công việc này mới khổng lồ và phức tạp. Ví dụ như Đào Phỉ làm thiết kế quy hoạch cảnh quan, ngoài việc phải chuyển hóa tất cả ý tưởng trong đầu thành bản vẽ, vẽ bản vẽ tổng thể đẹp đẽ, từ đường vẽ đến tô màu, còn phải làm mô hình 3D cho toàn bộ khu vực nền tảng và vật kiến trúc, đồng thời hiển thị cảnh quan chủ yếu và chi tiết bộ phận từ các góc khác nhau. Làm xong những thứ đó, còn phải từ đầu đến cuối kể một “câu chuyện” có thể thuyết phục Bên A, xâu chuỗi vào Power Point. Không có nhiệm vụ nào trong số này không đòi hỏi đầu tư thời gian và công sức. Hai người làm hơn bốn tiếng, mãi đến hai, ba giờ sáng mới lần lượt đi ngủ. Trương Tư Nghị dường như trở về quãng thời gian thức đêm trong trường học để đuổi kịp bài review, chỉ là trước kia một mình một ngựa, cái gì cũng tự mình vượt qua, cô đơn lại dày vò. Bây giờ có người ở cùng phấn đấu, cảm giác càng thêm nhiệt huyết và khiến cậu càng hưởng thụ, tiếc nuối duy nhất là - Nếu như không cãi nhau với Cố Tiêu là tốt rồi. ... Hả? Vừa rồi xem như là cãi nhau sao? Trương Tư Nghị giật mình, bản thân không rõ ràng lắm, nhưng cậu biết rõ, tình trạng này chắc chắn không bình thường. Sau khi nằm xuống, Trương Tư Nghị lại liếc nhìn điện thoại, vẫn không thể nhịn được mà gửi lên một dòng trạng thái trên Wechat, trạng thái này không phải gửi cho mình Cố Tiêu xem mà là công khai. Cậu tải lên một bức ảnh về cảnh đêm Hải Thành vừa chụp từ cửa sổ công ty, mô tả rất đơn giản, chỉ hai từ, “Cố gắng”. Ngày hôm sau ngủ đến tám giờ năm mươi phút, Trương Tư Nghị tranh thủ thời gian đứng lên đi toilet rửa mặt, trên đường đụng phải Từ Giai và Tất Nhạc Nhạc vừa mới đến công ty. Từ Giai cười hỏi: “Dì Tư em ở công ty thức đêm à?” Trương Tư Nghị ngáp một cái, mệt mỏi gật đầu. Từ Giai: “Gần đây em và anh quả đào làm việc rất chăm chỉ nha. Hôm qua chị đứng xem bản thiết kế tổng thể của hai người, siêu chói lóa!” Trương Tư Nghị vui hơn một chút: “Ha ha, thật sao?” Tất Nhạc Nhạc cũng nói: “Chị cũng xem rồi, lúc nào báo cáo? Sếp nói nếu lúc đó chị rảnh, để chị rút ra một ngày giúp hai người cùng làm Power Point.” Trương Tư Nghị ngạc nhiên và vui mừng: “Wow, thứ sáu tuần này phải báo cáo rồi, thứ tư hoặc thứ năm chị có rảnh không?” Tất Nhạc Nhạc nhún nhún vai, cười nói: “Có rảnh hay không phải nhìn vào biểu hiện của em.” Trương Tư Nghị vỗ ngực nói: “Muốn ăn gì tùy chị chọn!” Tất Nhạc Nhạc hài lòng gật đầu: “Có câu này của em là chị yên tâm. Hai người gửi tất cả đồ vật tối qua cho chị xem, chị sớm sắp xếp cho hai người.” Trương Tư Nghị kích động nói: “A, Nhạc Nhạc, chị thật sự quá tốt rồi!” Tất Nhạc Nhạc tự luyến cười cười: “Lúc này phải khen chị xinh đẹp ~” Trương Tư Nghị nhớ đến những lời trêu ghẹo con gái học được từ Phó Tín Huy trước đây, miệng ngọt như đường khen: “Chị đẹp nhất, xinh đẹp nhất, mái tóc chị như đám mây bồng bềnh cuối chân trời, đôi mắt chị giống như mặt trăng trong nước...” Tất Nhạc Nhạc: “Phụt!!!” Từ Giai bên cạnh cũng bật ra một tràng cười, ba người đang trò chuyện giống như tán tỉnh ve vãn, Cố Tiêu đột ngột xuất hiện. Hai cô gái kịp thời ngừng cười, nói một câu “Chào buổi sáng Cố công” với anh. Cố Tiêu nhẹ nhàng gật đầu với hai cô nàng. Duy chỉ có Trương Tư Nghị đang muốn lên tiếng chào hỏi thì thấy Cố Tiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu một cái rồi quay người rời đi. Trong nháy mắt đó, Trương Tư Nghị cảm giác tràn ngập lạc lõng và mất mát. Cậu bước xuống cầu thang để mua bữa sáng tại một cửa hàng tiện lợi, trên đường thoáng lướt Wechat. Quả nhiên, rất nhiều người thích dòng trạng thái lúc rạng sáng của cậu, còn có không ít người quan tâm đến thân thể cậu, khuyên cậu nghỉ ngơi sớm, nhưng vẫn cứ không có Cố Tiêu. Lúc này, cậu chắc chắn một trăm phần trăm rằng Cố Tiêu đang tức giận, nhưng tại sao anh lại tức giận? Chẳng lẽ là vì cậu muốn thức đêm cùng Đào Phỉ? Lý do này quá bất chấp lý lẽ! Hơn nữa, cậu xác thực làm được rất nhiều việc khi ở lại, không hề không có hiệu quả giống lời Cố Tiêu nói. Trương Tư Nghị nuốt xuống miếng sandwich cuối cùng và gõ cửa phòng làm việc của Cố Tiêu. Cố Tiêu đang vùi đầu xem tài liệu, thấy cậu tiến vào, nhíu mày một cái: “Có chuyện gì?” Trương Tư Nghị nói ngay vào điểm chính: “Anh đang chiến tranh lạnh với em sao?” Cố Tiêu dời đường nhìn, im lặng hai giây, nói: “Chuyện này không thích hợp nói ở trong công ty. Em ra ngoài làm việc trước đi, hoàn thành xong dự án trong tay sẽ bàn.” Trương Tư Nghị đỏ mặt, có trời mới biết cậu phải lấy bao nhiêu cam đảm mới chủ động mở miệng nói câu kia với Cố Tiêu, không ngờ bị anh lạnh nhạt lờ đi. Không những thế, cậu thật không hiểu nổi, tại sao Cố Tiêu có thể nói câu vừa rồi với cậu bình thản đến thế! Trương Tư Nghị cười tự giễu, đúng, cậu biết nguyên tắc ứng xử của Cố Tiêu, ngay từ đầu họ đã có ước định, công và tư rõ ràng. Chính là cậu ngốc, cậu quá xúc động, u u mê mê chạy vào, nghĩ lập tức có thể giải quyết. - -- Nhưng đã công và tư rõ ràng, mẹ nó, anh đừng tức giận chứ? Ông đây vì công việc phải tăng ca thức đêm thì có lỗi gì đâu! Trương Tư Nghị không dám sập cửa mà đi như Đào Phỉ, nhưng cơn giận cũng không nhỏ. Sau khi về chỗ ngồi cậu giật mạnh cái ghế ra, đặt mông ngồi phịch xuống, khiến Chu Hồng Chấn giật nảy mình. “Em làm sao vậy?” “Không có gì!” Trương Tư Nghị giống như thùng thuốc nổ thở phì phò, thầm nghĩ - Anh không để ý đến em, em cũng không thèm quan tâm anh, xem ai thắng ai! Trương Tư Nghị ấm ức tức giận làm việc cả ngày trời. Đồng thời trong lúc đó, cậu thật sự cảm thấy may mắn vì cậu và Cố Tiêu làm cùng một công ty, cho dù chiến tranh lạnh, ít nhất hai người có thể nhìn thấy nhau mấy lần một ngày. Nếu không tràn ngập đầu óc cậu đều là đối phương mà không được gặp mặt, cậu sẽ khó chịu muốn chết! Tuy nhiên, tan tầm hôm đó, Cố Tiêu không đợi Trương Tư Nghị, sáu giờ đã xách cặp về nhà. Trương Tư Nghị vốn dĩ hơi mơ hồ chờ mong lúc tan ca Cố Tiêu sẽ tìm cậu nói chuyện, kết quả chờ đến hơn sáu giờ mười phút, cậu nghiêng đầu mới phát hiện, đèn trong phòng làm việc của Cố Tiêu đã tắt. Uất ức lại bỗng chốc dâng trào, hốc mắt Trương Tư Nghị chua xót, đau đớn khó chịu nghẹn ngào! Cậu hung hăng đập bút Marker lên mặt bàn, dùng sức chà mặt, kìm nén sự hờn tủi xuất phát từ sâu trong trái tim. Nhớ đến buổi sáng Cố Tiêu nói với cậu “Hoàn thành xong dự án trong tay sẽ bàn”, chẳng lẽ mấy ngày nay Cố Tiêu không muốn nói chuyện với cậu ư? Không sai, hai ngày tiếp theo, Cố Tiêu không nói một lời nào với Trương Tư Nghị. Trương Tư Nghị cũng thế, hai người tiếp tục chiến tranh lạnh. Một ngày trước ngày báo cáo, Tất Nhạc Nhạc bắt đầu giúp họ sắp chữ làm Power Point, lượng công việc trên tay Trương Tư Nghị cũng giảm dần. Sự thật chứng minh, không ai có thể đánh bại Cố Tiêu, cậu sắp không thể chịu đựng được nữa. Vào giữa đêm, Trương Tư Nghị và Đào Phỉ gọi thức ăn ngoài, ở công ty ăn bữa khuya. Nhìn cả hai đều rất tiều tụy, đặc biệt là Đào Phỉ, mắt đầy quầng thâm, râu ria tua tủa, đâu còn dáng vẻ quyến rũ và hấp dẫn như lúc trước! Tuy nhiên ngoại trừ hốc hác, trên mặt hai người đều có biểu hiện nhẹ nhõm vì được giải thoát. Đây là đêm cuối cùng, ngày mai là ngày báo cáo, cái cần làm gần như đã làm, muốn làm cái khác cũng không có thời gian làm. Hai người xem lại Power Point một lần nữa, nói chung là có lòng tin. Đang ăn, Đào Phỉ bỗng hỏi: “Cậu cãi nhau với đàn anh của tôi à?” Trương Tư Nghị mạnh miệng bác bỏ: “Không có.” Đào Phỉ cười cười: “Tôi nhận ra rồi, còn bảo là không có, có phải vì chuyện thức đêm tăng ca không?”