Từng tiếng sóng vỗ rì rào bên bến cảng J - nơi đang đỗ một hàng xe Cadillac đen tuyền cùng một loạt người mặc vest đen chỉnh tề đứng đó. "Bà chủ, xe tới rồi..." Một người nghiêm chỉnh, cung kính hướng người phụ nữ cũng mặc một bộ quần áo kaki đen bó sát đang ngồi ở giữa. "Hừ, Chính a...con xem, Tiểu Lam cùng Đình Đình đều đến đây cùng lúc nha..." Phong Dư tựa tiếu phi tiếu nói, khẽ nhấc ra mắt kính đen hiện ra một gương mặt xinh đẹp yêu mị. Chỉ là, người đang được Phong Dư hỏi lại như hoàn toàn không nghe thấy, vô hồn nhìn về hướng chiếc Renault màu trắng đang phóng nhanh về đây. Bọn họ... Thật sự lại đến, anh có nên mắng họ thật ngốc hay không? Đã biết là bẫy còn dám đến... "Phong Dư, bà rốt cục là muốn gì chứ hả?" Âm thanh khàn khàn vô lực vang lên, cả người anh đều ướt sũng, bộ tây trang đều thấm đẫm nước cùng máu. Mái tóc che khuất cả gương mặt chỉ lộ ra một đôi mắt phượng sâu thẳm. Bà ta muốn gì sao? Rất nhiều là đằng khác... Mỉm cười không nói. Ánh mắt Phong Dư liền lập tức cùng Phong Chính hướng về một nơi xa thẳm... "Con gái ngoan, con đến rồi a... làm mẹ cùng em trai con đợi thật lâu..." Phong Thiên Lam cùng Lưu Đình Đình vừa từ xe bước xuống liền bị hoàn cảnh cùng giọng nói làm cho kinh hãi. "Mẹ?..." "Dì Dư..." Phong Thiên Lam cùng Lưu Đình Đình gần như là cùng lên tiếng. Chỉ là, vẻ kinh hãi của hai người lại khiến Phong Dư cười thêm sáng lạn, còn Phong Chính lại cúi đầu, che giấu nụ cười lạnh của mình. "Đình Đình a, con quả thật cũng đến cùng luôn ư? À, A Dĩnh đâu? Hình như nó đang trên đường đến thì phải nha..." Trái ngược với khuôn mặt xinh đẹp hồng hào của Phong Dư, gương mặt của Lưu Đình Đình cùng Phong Thiên Lam là hoàn toàn trắng bệch. Kết thúc rồi hay sao? "À ha, mẹ quên mất.. Chị em con cũng gần một tháng không trò chuyện với nhau rồi! Nói gì đi..." Vỗ tay một tiếng, một người áo đen nghe lệnh Phong Dư mà nâng Phong Chính đứng dậy. Phong Chính tựa như xác chết mà đứng dậy, đôi mắt thủy chung nhìn chiếc tàu vừa cặp bến gần đó. Đây là chiếc thuyền anh cùng cô đã chuẩn bị để rời khỏi nơi đây. Thế nhưng... "Chị... chị có hối hận hay không? Hay là... chị liệu có yêu tôi hay không?" Phong Chính vẫn giữ nguyên tư thế tựa vào người tên áo đen, âm thanh tựa như độc thoại lại tựa như một lời tâm tình nho nhỏ. Phong Thiên Lam sửng sờ, nước mắt trực trào ra, tiến về trước từng bước nhanh.