Trò Chơi Sắc Dục
Chương 10
Khi Lưu Đình Đình tiến vào là lúc Phong Thiên Lam đang thẩn thờ nhìn ra cửa. Nghe tiếng mở cửa, cô liền giật mình quay đầu.
"Chị Lam,..." Lưu Đình Đình mỉm cười ngọt ngào, ngồi xuống bên cạnh Phong Thiên Lam.
"Ừ, Đình Đình..." Phong Thiên Lam cũng gượng cười một cái, lại cúi đầu nhìn ga giường.
Phong Chính rốt cục là thật ngốc, tại sao cậu lại thích cô cơ chứ? So về tuổi, cô lớn hơn cậu năm tuổi, không bì kịp với Tiểu Đình. Còn nếu nói cậu vì gương mặt này của cô... Cậu cũng đâu phải người có diện mạo tầm thường...
Lưu Đình Đình dường như không phát hiện ra, bắt đầu vui vẻ cùng Phong Thiên Lam nói chuyện.
"A, Chị Lam. Em nghe nói chị cùng anh hai sắp đám cưới nhỉ? Em rất là vui...." Lẳng lặng nhìn Lưu Đình Đình, Phong Thiên Lam không nghe rõ gì cả. Bất giác lại lên tiếng.
"Phong Chính sao rồi?" Đừng nói là Lưu Đình Đình giật mình, đến cả Phong Thiên Lam là cũng sững sờ.
Cô thế nhưng lại bất giác nói ra miệng?
"Em nghe anh hai nói anh Chính đang trên đường đến Mỹ..." Lưu Đình Đình sau một lúc thì vẫn đạm nhiên nói, chưa nhận ra sự giày vò trong mắt Phong Thiên Lam.
Cậu ta đang đến đây! Thế nhưng...là tìm cô hay sao? Nhưng dù có tìm được thì đã thế nào?
"Ừ, chị thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi..." Phong Thiên Lam ảm đạm đi, giọng nói tựa như đã không còn sức lực.
"Vâng ạ, vậy chị nghỉ ngơi cho sớm nha..." Lưu Đình Đình giúp Phong Thiên Lam nằm xuống giường, nói lời tạm biệt rồi đứng dậy rời đi.
Ngay khi Lưu Đình Đình đóng cửa lại liền bắt gặp Lưu Dĩnh đang đứng ở gần đó. Ngạc nhiên tiến lại, Lưu Dĩnh liền hỏi.
"Tiểu Đình, Thiên Lam đã cùng em nói gì?" Vừa cùng Lưu Đình Đình bước đi, Lưu Dĩnh lại như bâng quơ nói.
"Em hỏi chị ấy có phải hai người sắp kết hôn không. Sau đó là chị ấy hỏi em về anh Chính, em nói rằng anh ấy sắp sang Mỹ, rồi chị ấy bảo mệt nên em liền rời đi..." Chỉ thấy Lưu Đình Đình càng nói, chân mày Lưu Dĩnh lại càng nhíu chặt. Lại nghe hắn nghiêm trọng nói.
"Sau khi gặp Phong Chính, nếu hắn có hỏi về Thiên Lam, em tuyệt không được trả lời..." Bước chân Lưu Dĩnh bất giác nhanh hơn một chút, thấy gương mặt khó hiểu của Lưu Đình Đình thì chỉ nói thêm.
"Nếu không. Cả đời này, em đừng mơ gả cho Phong Chính..." Lưu Dĩnh lạnh lùng rời đi trong ánh mắt sợ hãi của Lưu Đình Đình.
Cô ấy không muốn, cô ấy muốn gả cho Phong Chính, muốn cùng anh sống đến cuối đời...
Nhìn theo bóng lưng Lưu Dĩnh, Lưu Đình Đình chậm chạp hướng cửa rời đi. Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi, Lưu Đình Đình lấy ra từ trong túi xách.
Là anh Chính, anh ấy đến nơi rồi sao?
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
44 chương
20 chương
54 chương
60 chương
17 chương