Trò Chơi Sát Nhân
Chương 7
16.
Bá Viễn nép mình vào trong chăn, hai mắt nhắm chặt lại, sắc mặt tái nhợt mất tự nhiên, đến mức có thể thấy ẩn ẩn dưới da là huyết quản chảy cuộn qua mạch máu.
Tích tích hai tiếng. Patrick lấy nhiệt kế ra khỏi miệng anh.
"37,5°C."
Châu Kha Vũ rút mấy tờ giấy ăn lau mồ hôi lạnh ướt trên má Bá Viễn. Trương Gia Nguyên thì ở bên nói, "Nói cao cũng không cao, nói thấp cũng không thấp...Loại nhiệt độ này tính là phát sốt sao?"
Patrick một lần nữa ngồi xuống mép giường, có vẻ chán nản nói, "Đã một ngày rồi, ăn gì uống thuốc gì cũng không hạ sốt được, luôn quanh quẩn từ 37,5°C đến 38°C."
"Là sốt nhẹ." AK thành thạo sờ trán Bá Viễn.
Trong giấc mộng, Bá Viễn dường như cảm nhận được nhiệt độ xa lạ, khẽ chau mày, quay đầu về phía bàn tay lạnh lẽo của AK, trong miệng ậm ừ vài tiếng khó chịu.
Trái tim mọi người đều thắt lại.
AK dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt không biết từ khi nào tràn ra của Bá Viễn, trầm giọng nói, "Từ trước đến giờ đều là Bá Viễn làm anh cả, hết lòng quan tâm chúng ta, lúc này cứ dựa vào bản thân chúng ta đã, đừng để anh ấy phiền lòng. Để anh ấy nghỉ ngơi tốt, dù sao cũng không phải vội vã hỏi vấn đề này, có khi không nhất định sẽ hữu ích."
Patrick gật đầu, từ trong đám người cầm khăn tắm vào nhà vệ sinh xả nước. Lúc này Santa có chút chóng mặt, vì vậy liền ngồi xuống vị trí lúc nãy cậu ngồi, vừa mới chuẩn bị tinh thần ngả người xuống, cùng lúc cảm giác mất trọng tâm ập đến, ghế bành cứ thế vỡ tan tành.
Santa không trọng lượng cứ thế rơi xuống.
"Cẩn thận!" Châu Kha Vũ và Riki ở gần cậu nhất, đồng thời kéo mạnh Santa trở về, ba người theo quán tính ngã xuống giường của Bá Viễn. Châu Kha Vũ quay người với góc tường, sau lưng chưa gì đã cảm thấy bị đập đến đau nhói, chậm chạp ngã xuống mặt đất.
"Kha Vũ!"
"Daniel!"
Một số thành viên luống cuống tay chân kiểm tra vết thương cho Châu Kha Vũ. Cảm giác chệnh choạng đã biến mất, Santa lẳng lặng quỳ gối ở bên cạnh, quay đầu nhìn những mảnh vỡ của chiếc ghế gỗ.
Đầu mảnh gỗ nhọn vô cùng, có cái nằm, có cái đứng, hướng thẳng lên. Nếu lúc đó Châu Kha Vũ và Riki không kéo cậu lại kịp, sợ rằng...
Santa không nhịn được rùng mình, cậu bò dậy tìm Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ nhíu chặt chân mày, chậm rãi nâng người dậy dưới sự hỗ trợ của các thành viên, cậu đưa tay sờ ngang lưng, liền thấy trên tay có vết máu thật chói mắt.
Trương Gia Nguyên giải tán những người còn lại, nhanh chóng kéo Châu Kha Vũ vào phòng tắm, vén áo sau lưng lên, nhìn thấy rõ ràng một miệng vết thương đầy máu. Santa vội vàng cầm hộp y tế bước vào, bị hình ảnh trước mắt dọa lùi về sau một bước.
"Trời ơi..."
"Sẽ không đáng sợ đến thế đâu." Trương Gia Nguyên an ủi, "Cứ khử trùng và băng bó, sẽ ổn thôi."
"Thật đấy à..."
Trương Gia Nguyên vỗ vỗ mông Châu Kha Vũ một cái nói, "Này, anh là đàn ông đấy, yếu đến thế à."
Châu Kha Vũ đá cậu, "Trương Gia Nguyên!"
Mà Trương Gia Nguyên linh hoạt né tránh, giả vờ thoải mái cười ha hả, "Anh xem, hiện tại vẫn còn có sức mà đá được, sẽ không...Ôi đừng cản đường, đi xem Riki có bị va đập vào đâu không đã."
Santa rời khỏi phòng tắm với tâm tình nặng trĩu.
Các thành viên một lần nữa tụ tập trong phòng khách, áp suất thấp đè nèn nhanh chóng bao trùm, nhất thời không ai biết phải nói gì. AK đang muốn phát biểu cái gì đó khích lệ tinh thần mọi người, cạch một tiếng, cửa mở.
Mika bước vào.
17.
"Bá Viễn không sao chứ?" Mika cầm túi thuốc trên tay lắc lắc trong không khí, "Có mua thuốc giảm buồn nôn với chóng mặt này. Nếu Bá Viễn không bị dị ứng thì thử xem, có thể thoải mái hơn thì lại đi mua."
"Anh vừa rồi đi đâu thế?"
"Đi bệnh viện tìm bạn của anh."
Lâm Mặc nhỏ giọng thầm nói, "Không phải nói đi mua đồ sao..."
AK liếc cậu một cái, không nói thêm gì. Một lúc sau Mika trở lại, ngồi cạnh Santa. Santa cúi đầu, nói với Mika chuyện mình làm gãy ghế của cậu ấy, mặt Mika không dấu vết tái đi, nhưng không nói năng gì.
"Điểm chung của những sự việc hiện tại là," AK vỗ tay một cái thật vang, đem lực chú ý của tất cả mọi người tập trung trở lại, "Hầu như đều xảy ra vào buổi sáng. Thời gian Lưu Vũ tử vong, Bá Viễn bắt đầu sốt nhẹ, Santa Riki bị tấn công bằng chai thủy tinh, đều là buổi sáng."
"Nghĩa là..." giọng Lâm Mặc ngập ngừng vang lên, "Nói cách khác, thời gian sắp đặt cơ quan có khả năng là từ nửa đêm đến sáng sớm."
"Muốn thay phiên nhau canh gác hả?"
"Không đến mức đấy chứ...Nhân viên công tác không phải đều canh chừng sao?"
Lâm Mặc nhướng mày. AK đột nhiên đứng dậy đi về phía camera, từng cái ống kính đều được cậu đóng lại, đồng thời tắt công tắc. Nhân viên công tác muốn ngăn cậu lại, nhưng chưa kịp làm gì đã nhận được cái cúi đầu xin lỗi, cửa đóng sầm và bọn họ bị chặn ở bên ngoài.
"Cảm ơn." Lâm Mặc chậm rãi ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ đùi AK đang trở lại ngồi cạnh mình, "Em muốn nói, nếu như các nhân viên công tác là người làm việc đó thì sao?"
"Trước hết, nhận thức của nhân viên công tác và chúng ta khác nhau. Em không nghĩ rằng mười người có thể cùng lúc có ảo giác giống nhau được. Hơn nữa, tất cả nơi ở của chúng ta đều được camera theo dõi và nội dung ghi hình đều nằm trong tay tổ tiết mục. Nếu như xét người thuận tiện hành động nhất, bọn họ có khả năng gây án tập thể."
"Vì thời gian động thủ ở khoảng từ nửa đêm đến sáng sớm, nên chúng ta buổi tối khóa cửa lại, sau đó hai người một nhóm trao đổi chìa khóa dự phòng để lo cho nhau, tránh trường hợp xảy ra sự việc ngoài ý muốn mà không thể thông báo."
Ý kiến của AK được mọi người nhất trí đồng tình.
"Làm thế nào chia nhóm đây, rút thăm?"
"Để em làm." Mika đứng lên.
18.
Đến thời hạn còn cách 04:15:14
Căn biệt thự sau mười một giờ vô cùng yên tĩnh.
Mika nằm trên giường, nhìn thẳng lên trần nhà tối đen, sự trầm mặc, kìm nén lên men trong không khí.
Có người cầm chìa khóa cắm vào lỗ, vặn sang phải lặng lẽ "cạch" một tiếng lẻn vào phòng. Lần mò trên tường tìm công tắc một hồi, tách, đèn mở. Tầm nhìn đột nhiên bị ánh sáng ập đến khiến Mika nheo mắt, quay đầu về phía cửa.
Là Nine cùng nhóm với cậu.
"Đến rồi à." Mika ngồi dậy, giọng khàn đi vì kiềm chế, "Đồ ăn vặt đều đủ rồi."
"Em cũng mang theo!"
Buổi trao đổi đồ ăn vặt được hẹn trước không duy trì được lâu, Nine bị Mika liên tục rót đồ uống, chẳng mấy chốc đã không thể ngồi yên. Thấy Nine bối rối, Mika dẫn cậu vào phòng vệ sinh cá nhân trong phòng, mở cửa, đẩy cậu vào.
Nắp bồn cầu vẫn đóng. Nine bật cười, "Anh có thói quen đậy nắp bồn cầu sao?"
Mika nhàn nhạt trả lời, dường như có, sau đó bước ra ngoài và đóng cửa lại.
Sau khi kéo khóa, Nine mở nắp bồn cầu.
Trong phút chốc, thân thể run vang lên đầy báo động.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
107 chương
46 chương
41 chương
15 chương
28 chương
108 chương