13.  Mặc dù chuyện của Lưu Vũ hơi ngoài ý muốn, nhưng trong nhận thức của ê-kíp chương trình cùng nhân viên công tác, đây vốn là sự thật, cho nên việc ghi hình của cả nhóm vẫn tiếp tục tiến hành. Thi thể Lưu Vũ được đặt trên sô pha phòng khách, Lâm Mặc vẫn luôn cho rằng ánh mắt của những người khác sẽ sớm trở lại bình thường, rõ ràng là tồn tại trong cùng một không gian, có thể thấy, có thể chạm cơ mà. Mặc dù vẫn ghi hình, nhưng việc AK thường làm nhất vẫn là ngồi xổm xuống quanh thi thể, cố tìm những manh mối còn sót lại, nhưng cũng không tiến triển là mấy. Điều kì quái chính là, thi thể Lưu Vũ không hề trải qua quá trình cứng lại, trở nên cứng ngắc hay mềm oặt đi, chỉ là cực kì lạnh, giống như đang ngủ vậy. Điều này làm cho cậu hoài nghi chính mình, có phải hay chăng người này vốn chưa hề tồn tại, chỉ là xuất hiện dưới áp lực công việc nửa năm này dồn dập, dưới mệt mỏi sản sinh khi phải sống trong căn biệt thự ảm đạm này của bọn họ. Cùng lúc đó, Bá Viễn bị ốm nặng, ngày càng yếu ớt, đến mức nằm trên giường không để động đậy. Các bác sĩ không ai chẩn đoán được triệu chứng hay nguyên nhân gây bệnh nào. Mặc dù không nói thành lời, nhưng rõ ràng mọi chuyện ngày càng tồi tệ đi, bầu không khí trong nhóm trở nên chán nản rõ ràng.  Santa dần dần cảm thấy, hít thở không thông. Trong căn biệt thự lớn, cậu lo lắng cứ đi qua đi lại, đi lại nhiều đến mức khiến Riki đang ngồi trên giường nhìn Santa chằm chằm đến phát choáng.  "Em muốn đi dạo một chút không?" Riki kéo vạt áo Santa, chấm dứt chuỗi đi lại lang thang không mục đích của cậu ấy, "Nhân tiện, đến tòa B xem Bá Viễn và Mika đi." Santa chỉ chờ câu nói này, nhưng cậu sợ đi một mình, hơn nữa vết thương trên lưng vẫn ẩn ẩn đau nhói. Vì vậy, cậu đặt mông ngồi thẳng cạnh người Riki, dỗi dỗi cầm cánh tay Riki, khuôn mặt cún bự khẽ nói, "Cõng em." Riki chỉ cảm thấy buồn cười, "Em rất nặng." "Cõng em cơ!" "Vậy lần sau em cõng anh?" Cầu còn không được.  Santa vui sướng nhào qua, đẩy Riki xuống giường, véo véo thịt anh một trận ra trò. Náo được một lúc mới để anh dở khóc dở cười đứng dậy, khuỵu gối để Santa trèo lên, từng bước thận trọng đi về phía trước.  Santa nằm trên bờ vai của Riki, nhẹ nhàng vén mái tóc mềm ở sau gáy anh, tay dần lần lên đến đỉnh đầu, nếu nơi này có hai cái tai thì thật tốt, màu trắng như tuyết, hình tam giác cùn, mềm mại rũ xuống, giống như một chú mèo xù lông. Thế nhưng không có. Cậu tiếc nuối, tay luồn đến chân tóc mai của Riki, sờ sờ hai tai anh, làm làn da trắng muốt cũng đỏ ửng, không biết vì đau hay đơn thuần vì bị làm cho xấu hổ.  Riki hờ hờ cười rộ lên, bước chân hơi không ổn định, nhưng nhanh chóng đứng thẳng tiến lên phía trước như bình thường. Santa biết mình chắc chắn sẽ không ngã, rất tự tin mà nhìn về phía trước thông qua những khe hở nơi mái tóc. Đường không dài lắm, chỉ còn vài bước nữa là đến nơi. Thắt lưng cậu bị thương nên mới có cơ hội, cậu biết anh không cõng cậu được lâu, nhưng trong lòng vẫn sinh ra cảm giác luyến tiếc.  Tay Riki đặt trên tay nắm cửa, nhưng chỉ một khắc trước khi cửa mở ra, Santa đột nhiên không nghĩ gì mà nói, "Không đi nữa, quay về, chúng ta quay về đi." Một chai thủy tinh trước mắt họ từ từ rơi xuống, vỡ nát, những mảnh vỡ sắc nhọn với mọi loại cảm xúc bắn thẳng vào đôi mắt Santa.  14. Cơ hồ không cần quan tâm thời gian bảo vệ chính mình, Riki theo phản xạ giơ tay che chở đôi mắt của Santa, tiếng mảnh thủy tinh sắc ghim vào trong thịt và máu trong tích tắc từ khắp nơi đổ xuống. Santa mất đi sự nâng đỡ của tay Riki, cậu trượt khỏi lưng anh, và ngay lập tức kéo anh liên tục lùi về sau, tránh khỏi những mảnh vỡ sắc nhọn rơi đầy trên nền đất.   Riki ôm bàn tay bị thương, ngơ ngác quay đầu nhìn Santa cũng bị bất ngờ mà chẳng phòng bị bản thân. Vết thương của Riki không tính là nghiêm trọng, nhưng Santa chứng kiến vết rách ấy máu chảy đầm đìa, trái tim không nhịn được mà thắt lại, lôi kéo Riki về nhà tìm hộp y tế.  Rút mảnh vụn thủy tinh ra, cầm máu, sát trùng, băng bó theo quy trình thông thường, nhưng Santa rất thận trọng, sợ làm Riki đau, lúc bôi thuốc hít mũi một cái, viền mắt đau xót, bỗng nhiên nước mắt rơi lã chã. Tay Riki vẫn nằm trong bàn tay cậu, nên anh đưa tay còn lại xoa đầu Santa đang rũ xuống.  "Anh còn không khóc, em khóc cái gì." "Có đau không?" "Không đau lắm đâu." Riki dùng lực ở tay ôn hòa nói. "Rõ ràng là, rất đau." Santa sụt sịt, giọng nói vì khóc nức nở mà không còn rõ nghĩa, "Nếu như em không để Riki cõng, như vậy Riki sẽ không bị thương. Tất cả là lỗi của em." Riki lắc đầu. "Trước đây luôn là Santa cõng anh, không thể để Santa cõng anh mãi được. Thi thoảng, anh cũng muốn biết, khi Santa cõng một Riki mập như thế đi về phía trước, sẽ có cảm giác gì." Santa ngẩn người, trong lòng khẽ run lên, lấy tay lau đôi mắt ươn ướt chưa khô, không nhịn được mỉm cười. "Riki không có mập đâu." Santa đưa tay cù bụng Riki, "Chỗ này, có cơ bụng, em thích nhất." Riki cười muốn gập eo, toàn thân đều run lên, hờ hờ hờ cười đến run. Mãi mới ngưng cười, anh lơ đãng nói, "Santa này, anh có một chuyện quan trọng, muốn nói với em." Nhân viên công tác đã đem mảnh vỡ trên mặt đất quét dọn sạch sẽ, Riki đưa Santa ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn vị trí chai thủy tinh vừa rơi xuống.  Chỉ có một bầu trời trong xanh, sạch sẽ đến mức không thể sạch sẽ hơn. "Em xem, chỗ này không có bệ cửa sổ nào cả, vì thế sẽ không phải trên tầng không cẩn thận rơi xuống. Chỉ có thể là ai đó ném từ góc độ khác, cố ý đập vào đầu chúng ta." Santa há miệng, phải mất một lúc lâu mới tìm được giọng nói đã lạc hẳn đi của chính mình.  "Ai đó...đang nhắm vào chúng ta?" Riki gật đầu, "Chúng ta ở trường hợp này, có lẽ không chỉ là em với anh." 15. Ý tưởng của Riki rất nhanh được mọi người trong nhóm đồng tình, ngoại trừ Bá Viễn nằm trên giường bất tỉnh, Patrick đang bên cạnh Bá Viễn và Mika đi ra ngoài mua đồ. Lâm Mặc trải một tờ giấy ra, viết ra vài dòng mô tả dòng thời gian được hình thành trong hai ngày, dựa trên những sự việc ngoài ý muốn cùng thời gian xảy ra sự việc, tạo được một trục thời gian.  "Thật sự không bình thường. Đầu tiên, Mika bị thương, Lưu Vũ gặp chuyện, Bá Viễn sinh bệnh, sau đó Santa và Riki bị ai đó ném chai thủy tinh, suýt chút nữa bị giết chết." Lâm Mặc cầm bút đặt tại điểm cuối cùng đâm mạnh, thanh âm làm người khác run sợ, giọng nói không che được sự phẫn nộ, "Đây không thể là những sự việc đơn lẻ được, nhất định là một chuỗi hành động đã được tính toán trước." "Nhưng, là ai muốn hại chúng ta?" Châu Kha Vũ tự hỏi, "Nếu như nhằm vào toàn bộ nhóm, hẳn là phải liên quan đến sự nghiệp biểu diễn nghệ thuật của chúng ta. Nhưng chúng ta đã ra mắt được bao lâu? Tài nguyên hầu hết đều là tuyến năm sáu bảy tám, căn bản không uy hiếp được ai cả?" Không ai trả lời câu hỏi của Châu Khả Vũ, Lâm Mặc di bút vẽ một con chim sáo ồn ào thể hiện tâm trạng vô cùng cáu kỉnh của cậu ấy trên mặt giấy. "Có điểm kì quái." Tầm mắt mọi người đồng loạt hướng về AK đang lên tiếng.  "Cho dù có người muốn giết chúng ta, hay mục tiêu chưa chắc chắn, thì ngay cả như vậy, cũng không giải thích được chuyện thái độ nhân viên công tác đối với Lưu Vũ." "Họ nói gì?" Trương Gia Nguyên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Nếu em nhớ không lầm thì là, Hơn một tháng trước xảy ra tai nạn xe bus, Lưu Vũ vì thương nặng mà đã qua đời." "Ai còn nhớ nội dung giấc mơ hai ngày trước không? Chính là giấc mơ tai nạn giao thông, nhớ lại đi, sau đó từng người trình bày đại khái những chi tiết quan trọng." Mặc dù không biết AK muốn làm gì, nhưng lúc này bọn họ như rắn mất đầu, có một đội trưởng làm họ toàn tâm phối hợp, bọn họ cũng nguyện từng người một thay phiên nhau giải thích.  Nhưng mà, giấc mơ của tất cả mọi người đều giống nhau, giống y như đúc.  Khi nhận được kết quả không ngoài dự đoán, AK không khỏi thất vọng vỗ tay xuống sô pha cam chịu, "Không có ai mơ cái gì đặc biệt hơn sao!?" "Có." Sáu ánh mắt đồng loạt dán lên mặt Riki. Riki tựa hồ bị làm cho hoảng, nhích về phía Santa một chút rồi nhỏ giọng mở miệng, "Bá Viễn...Bá Viễn hẳn đã mơ cái gì đó khác với chúng ta. Anh nhớ sáng hôm đó, cậu ấy hỏi anh, Sau tai nạn, cậu có được hỏi một số câu hỏi kì quái?, hơn nữa bộ dáng cậu ấy rất bất an."