Trò Chơi Sát Nhân
Chương 23
40.
Sau khi ra khỏi phòng Bá Viễn, AK đánh thức Lâm Mặc vẫn đang dựa người vào tường, cậu chỉ qua quýt dụi dụi mắt.
"Em không nghe lén đấy chứ? Mệt hả?"
"Nói nhảm..."
"Vậy thì đi dạo?"
"...Thiếu ngủ có thể dẫn đến đoản mệnh đấy anh biết không?"
Ngoài miệng Lâm Mặc tỏ ra rất ghét bỏ, nhưng cậu vẫn theo chân AK rời khỏi biệt thự, sánh vai đi bộ vu vơ trong khung cảnh hoang tàn của vùng ngoại ô.
"Này Lâm Mặc."
"...Đây."
"Em có muốn sống không?"
Lâm Mặc nhún vai, gió thổi sương đêm treo trên mi, mắt cậu híp lại ngáp một cái, "Em cảm nhận được mình đã chết rồi."
"Ý anh là, sống sót thoát khỏi trò chơi này."
"Không quá muốn."
"Ồ..." AK mỉm cười, "Rất đẹp trai."
"Có gì mà đẹp trai?"
"Anh cảm thấy có thể nói được như vậy, rất đẹp trai."
"Cũng tạm, chỉ là tâm tính khác thường mà thôi." Lâm Mặc gãi gãi cổ, giống như bị muối đốt, da đỏ cả lên, "Mọi chuyện đều đã thành như vậy, dù từ đầu đến cuối em cảm thấy tay mình không dính bẩn, cẩu thả sống đến cuối cùng đi chăng nữa, cũng chẳng có cách nào an tâm được, giống như dẫm lên đồng đội để sống lại vậy. Cho nên dẹp đi, chằng có ý nghĩa."
"Ồ...." AK cúi đầu cười, "Đáng tiếc anh chết, em vẫn còn phải chơi."
"Nếu anh muốn sống, em có thể đi chết..Không cần cảm thấy có gánh nặng trong lòng, coi như mấy lời của em là gió thoảng qua tai đi, chỉ cần anh là chính anh, lựa chọn thế nào đến cùng cũng chẳng có đúng sai. Dù sao, trong mười một người chết hết, đổi lấy vài cái mạng cũng được."
"Em nghĩ thế nào cũng được. Nhưng Riki đã chọn bảo vệ AK, khả năng có thể giết chết người được bảo vệ phải thử xem sao. Hơn nữa em còn phải thay anh hoàn thành việc kia, cho nên tạm thời đừng muốn chết hahaha."
"...Hahahahha? Ồ, hahahahah."
Tốc độ Lâm Mặc đi về phía trước ngày càng nhanh, không bao lâu đã đi quá AK, hai người một trước một sau cùng bước đi, nhưng khoảng cách ngày càng bị kéo xa. Chân trời phủ một lớp sương nhẹ, bay bay một lớp màu trắng sữa mềm mại, màn đêm dày đặc lặng lẽ biến mất nơi ranh giới, gió lạnh từ đó thổi qua, mông lung ẩm ướt, giống như trời sắp đổ mưa.
Thời điểm Lâm Mặc quay đầu, vừa vặn nhìn thấy AK đang nhìn cậu cười, ánh mắt anh vừa ôn nhu mềm mại cũng rất giằng co.
"...Anh sao vậy? Ánh mắt gì sến sẩm muốn chết."
"Không có..." AK hô lớn, xuyên qua gió, xuyên qua màn mưa phùn buổi sớm mai, rơi bên tai Lâm Mặc, "Chỉ là cảm giác nếu không nhìn chằm chằm em, em sẽ trở về hành tinh của em, sẽ biến mất."
41.
Vẫn còn 01:38:56 trước thời hạn.
Patrick mơ thấy một giấc mộng.
Mùi rỉ sắt, khói đặc, máu tanh cùng xăng hỗn loạn sốc vào khoang mũi, khắp nơi đều là mảnh vụn vỡ, Bá Viễn ngã trên vũng máu, bắp chân bị đè lên, đau đến mức không thể mở mắt. Cậu bị ngọn lửa bao bọc lấy thiêu đốt, không thể nhìn thấy anh. Từ trong làn khói đặc, cậu thấy AK bình an vô sự bước ra, nửa quỳ trước mặt Bá Viễn, cầm lấy bàn tay đẫm máu của anh.
Patrick giật mình tỉnh tại, phát hiện xung quanh yên lặng đến lạ. Không có AK, không có máu, không có những mảnh vụn thủy tinh và chiếc xe bus cháy trụi, trên người cậu không có lửa, mà chỉ là bộ đồ ngủ.
Đèn phòng nhấp nháy rồi vụt tắt. Trước khi đi ngủ đã bố trí cho đèn đóm sáng trưng, nhưng lúc này tầm mắt chỉ còn một màu tăm tối. Bên tai vang lên duy nhất thứ âm thanh inh ỏi không ngừng kêu lên chói tai, tựa như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Còi báo động.
Patrick đứng dậy, lắc đầu cố gắng xua đuổi sự sợ hãi, lúc này cậu nghe thấy tiếng hét chói tai vang vọng, và giật mình nhìn tiếng chuông báo động không ngừng rung lên. Dù là tiếng la hét bằng tiếng Trung, cậu cũng có thể mường tượng một sự việc nghiêm trọng đang diễn ra.
Trong mọi trường hợp khẩn cấp, không cần nghe hiểu mà chỉ cần dùng mắt nhìn cũng có thể lý giải được tất cả. Thảm họa không cần phiên dịch.
Cậu lay Bá Viễn, nhưng anh chỉ có thể lờ mờ mở một mắt rồi lại thiếp đi. Patrick loạng choạng mở cánh cửa, trong tiềm thức suy đoán là một vụ hỏa hoạn, sau đó va phải một bóng người thấp hơn.
"Patrick...tất cả đèn đều bị dập tắt...Ngay cả đèn pin cũng..."
"Santa đâu rồi?"
"Vẫn ở dưới tầng..."
Patrick lúc này mới phát hiện, ngay cả đèn khẩn cấp cũng gặp trục trặc, bốn phía bao phủ bởi bóng tối bất khả xâm phạm. Cậu quay đầu nhìn Bá Viễn, biết lúc này là vô ích. Vì vậy cậu lần đến bả vai căng thẳng của Riki, an ủi trạng thái hốt hoảng của anh, hai người cùng nhau lần mò, chân trần chạy dọc hành lang.
Phòng khách cuối hành lang cuối cùng cũng le lói chút ánh sáng nhạt nhòa, ánh sáng từ chiếc đèn pin duy nhất sử dụng được của nhân viên công tác, chiếu lên đường nét mơ hồ Châu Kha Vũ.
"Còn ai chưa đi ra?" Giọng Châu Kha Vũ như phát run.
Patrick hô một tiếng báo cậu cùng Riki đều không có vấn đề gì, đồng thời nói thêm Santa cùng Bá Viễn bị sốt chưa tỉnh lại, nhưng cũng tạm không có việc gì lớn.
Còi báo động đã dừng lại. Tiếng ù ù chói tai văng vẳng bên Patrick, làm cậu không chú ý có người đi ra từ hành lang, vươn tay từ trong bóng tối nắm lấy vai Châu Kha Vũ, khuôn mặt trong phút chốc cứng đờ như tượng đá.
"Bình tĩnh đừng nóng vội." Nhân viên công tác trấn an, giọng điệu bình bình không vội vã, "Đừng hoảng. Máy phát điện chính bị chập làm còi báo động kêu, cho nên tạm thời nguồn điện đột ngột bị ngắt."
"Vì sao máy phát điện dự phòng không hoạt động?"
"Chúng tôi vẫn đang kiểm tra..."
Sự bất an của Châu Kha Vũ không biến mất vì sự thoải mái của nhân viên công tác, cậu quay sang nhìn Riki cùng Patrick, đôi mắt mờ mờ trong bóng đêm lóe lên tia sáng, "AK cùng Lâm Mặc không ở trong phòng."
"Hai người họ trước khi đi ngủ đã nói muốn đi ra ngoài một chút đúng không..."
"Đi đến bây giờ cũng chưa về?" Patrick nhìn đồng hồ trên tường, "Đã hơn năm tiếng rồi."
Châu Kha Vũ hướng về phía nhân viên công tác hơi lớn tiếng hỏi, "Có ai nhìn thấy AK và Lâm Mặc không?"
Patrick cố nghĩ ra một lí do hợp tình hợp lí để giải thích sự biến mất của hai người họ, nhưng trước khi cậu nghĩ ra, một bầu không khí kinh hoàng ập đến.
"Sao lại là Lâm Mặc?" Câu trả lời của nhân viên công tác khiến ba người như đứng hình, rơi vào hầm băng, đầu ngón tay lạnh buốt lan tràn khắp cơ thể, "Hơn một tháng trước xảy ra tai nạn xe bus, Lâm Mặc vì thương nặng mà đã qua đời rồi mà."
Riki lùi về sau một bước, vẻ mặt không thay đổi gì đáng kể.
"Không...làm ơn..." Châu Kha Vũ buông đôi tay đang nắm lấy nhân viên công tác, môi run lên, nước mắt như sắp tràn ra, "Đừng nói là..."
Patrick trực tiếp mở cửa biệt thự lao ra ngoài.
"Lâm Mặc!"
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
107 chương
46 chương
41 chương
15 chương
28 chương
108 chương