Trò Chơi Sát Nhân
Chương 22
38.
"Nếu là em, em sẽ nói Không sao?"
Lâm Mặc im lặng suy nghĩ một lúc lâu.
"Em có thể sẽ do dự, trước tiên sẽ hỏi hi sinh một ít là hi sinh bao nhiêu người, ai là người em yêu, sau đó cự tuyệt."
Ban đầu AK không có cảm xúc gì, nhưng lúc này trong lòng có nỗi tức giận vô hình nào đó. Anh cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu bễ nghễ nhìn Lâm Mặc ngồi trên mặt đất, "Bây giờ em có thể nói thế, nếu đổi vị trí, em sẽ dễ dàng cự tuyệt đến thế sao? Nói chuyện phải có có lý đi, con người chính là có thứ tự yêu ghét trước sau thế đấy, huống chi điều kiện là người em ghét?"
Lâm Mặc im lặng, giãy dụa cổ tay, còng tay va vào xích sắt tạo nên những âm thanh leng keng. Cậu duỗi đôi chân tê dại đứng dậy cạnh AK, nhìn về phía nguồn sáng duy nhất trong căn phòng khóa chặt, từ ngoài cửa số chiếu vào ánh trăng loang lổ, như nhỏ giọt vào gò má nhu hòa của cậu.
"Anh hận người anh ghét đến thế sao?" Giọng nói Lâm Mặc nhàn nhạt, nhưng giống như từng tiếng búa đập vào nỗi đau trong lòng AK, trái tim anh thắt lại, giống như rỉ ra từng giọt từng giọt máu.
Anh mở miệng, nhưng không nói được lời nào.
"Em chỉ không thích người khác dạy em phải làm thế nào, cho nên em chọn đáp án chắc chắn sai trong tất cả những đáp án người ta cho là đúng...Riki cũng có thể sẽ không nói Có đâu hahaha, anh ấy sẽ không lý giải theo cách thông thường, không biết người ngoài hành tinh sẽ chọn gì nhỉ, đôi khi chính vì không thể hiểu nên em nghĩ anh ấy thật thông minh..."
"...Em thì là người Trái Đất chắc? Riki vốn không ngốc."
"Cái đó thì tùy tiện đi. Ngược lại chính là sự thật này, thời điểm chúng ta lựa chọn, vốn dĩ lí do cũng chẳng to lớn đến thế, chỉ là mượn cớ tất cả mọi người sẽ làm như vậy để vịn vào trút xuống ác ý của mình thôi. Không có ai được cứu rỗi bởi [Trò chơi sát nhân] cả."
"Tất nhiên sẽ chẳng có chuyện tốt như vậy rồi." Lâm Mặc chống tay ngồi xuống mặt đất, nâng lên một mảng bụi nho nhỏ, "Mặc dù không thể quay ngược thời gian, nhưng mà, nếu như..."
Nếu như AK không chọn Có, nếu như Bá Viễn không ra tay, nếu như Mika nhất thời đổi ý, nếu như Santa lấy lại lọ thuốc ngủ kia...
Đáng tiếc, trên đời không có nếu như.
Lâm Mặc nhún vai, "Quên đi. Cho dù anh có đang thực sự muốn ra tay với ai, tự em cũng có chuẩn bị, sẽ không để anh định đoạt tất cả. Em chỉ nói rằng sự việc này không có khả năng một mình em chú ý tới, cho nên, em không phải đối thủ duy nhất của anh."
"Anh không coi em là đối thủ."
Lâm Mặc dừng bước, cười "xùy" một tiếng, nhưng địch ý rõ ràng đã yếu đi không ít.
"Coi em là con trai anh?"
"Em bị thần kinh nên cho mình luôn bối phận à?"
"Em đây là ném cho anh cái cành ô-liu đấy. Đã nói nhiều như vậy, anh vẫn còn muốn gạt em đi ra tay với Santa Riki à? Hai người họ là ranh giới của cái chết đấy, nếu như ngày nào đó họ hợp lực lừa anh, anh đến cả giãy dụa cũng không nổi đâu."
AK lắc lắc bàn tay bị còng lại, kéo theo Lâm Mặc chịu trận cùng, "Ai lừa ai còn chưa chắc. Khẳng định là em đã làm cái chuyện xấu gì đó, anh sợ cùng hội với em, sớm muộn cũng bị đùa giỡn lại."
"Chơi được thì chơi thôi, ngoại trừ chết ra còn bắt em làm gì bây giờ? Coi như chúng ta chưa từng chết chắc?"
"...Người điên."
AK nhìn bản thân đang trông coi chuyện bên ngoài chẳng liên quan đến mình, đột nhiên có cảm giác cam chịu.
[Trò chơi sát nhân], từ đầu tới cuối đều là anh đơn thương độc mã. không tham khảo bất kì ý kiến của ai, tự cho bản thân là đúng, mất kiểm soát diễn biến và dẫn đến kết cục tự trói mình.
"Anh cho rằng chúng ta đã chết sao?" Lâm Mặc đột nhiên lên tiếng, giọng nói bình tĩnh lạ thường.
"Chết." AK cười tự giễu, "Hơn nữa trước sáng sớm ngày mai, anh lại chết."
Lâm Mặc gỡ những sợi dây cuốn quanh người AK, nhưng còng tay lại không mở, hai người vẫn bị trói lại với nhau.
"Đúng rồi." Cậu dùng tay phải của mình nhấc tay trái AK lên, xích sắt đung đưa phát ra âm thanh, "Em đã cho anh ăn thuốc ngủ giãn cơ anh vứt ở trong thùng rác."
"...Làm s..."
"Làm sao cái gì mà làm sao, tóm lại là làm rồi."
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!
Tiếng gõ gấp gáp như muốn đập phá cửa, hỗn loạn vang lên như đập vào tim hai người.
"Lâm Mặc, AK, hai người ở chỗ này sao? Có chuyện xảy ra với Mika..."
39.
"Bài báo cáo này..." Lâm Mặc lật xem hồ sơ bệnh nhân được bệnh viện ghi lại, vẻ mặt mờ mịt, "Đã chịu đựng nỗi đau thống khổ vài ngày trước khi tử vong là có ý gì? Nằm viện mà thống khổ ư?"
"Có ai vẫn động thủ sao?" Sắc mặt Patrick tái nhợt, mơ hồ cất tiếng.
Tất cả mọi người đang cố gắng kiểm soát vẻ mặt của mình. AK nhìn quanh một lượt, bình tĩnh lên tiếng ở trong không gian im lặng quỷ dị.
"Đừng đoán mò, điểm mấu chốt, chuyện gì cũng phải nói có chứng cứ. Chúng ta luôn đi thăm theo ca, rất khó để xác định kẻ sát nhân khiến Mika đau đớn trong vài ngày."
Châu Kha Vũ giống như đã chết lặng, "...Nếu như theo quy luật, chúng ta chỉ còn chưa tới 3 ngày để chơi cùng hắn."
Riki gắt gao bảo vệ Santa trong ngực.
Giống như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ, AK đột nhiên thấp thỏm không yên, đứng ngồi liên tục như sắp lao ra ngoài. Lâm Mặc không hiểu anh lại nghĩ đến cái gì, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy? Anh lo lắng cho tình huống của Santa à?"
"Không phải, anh..."
AK gần như sắp bật ra lời nói, nhưng anh đột nhiên tỉnh táo lại, ngắt lời bản thân, trực tiếp đồng ý lời Lâm Mặc, nhìn Santa để đầu trên đùi Riki, gật gật đầu rồi quay sang vỗ gối Lâm Mặc.
"Chúng ta còn thời gian bao lâu?"
Lâm Mặc cúi đầu nhìn điện thoại đếm ngược thời gian.
"Không đến ba tiếng."
"...Vậy trước không cần vội vàng chuyện của Mika." AK ngồi dậy, vẻ mặt khẩn trương, "Trước khi bị giết anh còn có chuyện muốn làm."
Lâm Mặc đứng dậy đuổi theo người phía trước đã cách một đoạn , "Chờ chút...? Anh đi đâu vậy?"
"Tìm Bá Viễn." AK xoay người nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu rời đi như một cơn gió, "Xác nhận một việc. Em cũng đi cùng anh đi, anh vẫn còn một khảo nghiệm cuối muốn nói cho em."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
87 chương
200 chương
226 chương
42 chương
361 chương