Chap 5 ( ngày thứ ba rùi nha ^^ )
Sáng ngày hôm sau, Ran đùng đùng tức giận đi sang lớp của Shinichi, trong tay vẫn cầm “tác phẩm” mà Shinichi gửi hôm qua. Ánh mắt điện xẹt lướt khắp phòng học khiến tất cả học sinh trong lớp ( cả nam lẫn nữ trừ anh Shin nhà ta ^^) nép vào một góc vì…….SỢ HÃI. Sau khi xác định được mục tiêu, cô nàng bước từng bước “nhẹ nhàng” về phía “nạn nhân”. Anh chàng thám tử của chúng ta dường như không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình, vẫn ngồi cặm cụi……………..ĂN XÔI ( ). Miệng nhai nhồm nhoàm ( vô duyên quá ), mắt dán vào cuốn truyện trinh thám, mặc kệ những lời “cứu trợ” của đám bạn. Luồng sát khí ngày càng mạnh hơn sau lưng khiến anh chàng lạnh xương sống. Mọt cảm giác bất an len lỏi trong bộ óc siêu phàm của vị thám tử lừng danh. Từ từ quay ra nhìn phía sau, nhưng chưa kịp nhìn thấy mặt người thì đã thấy………
“Bốp !!!”
Một cú đấm giáng thẳng vào mặt anh chàng.( có câu “chưa thấy mặt đã thấy tiếng”, đây “ chưa thấy mặt đã thấy……ĐẤM” ) Khuôn mặt vô cùng “đẹp chai” của Shinichi xuất hiện một cục u to tướng giữa mũi. Xoa xoa cái mũi “đáng yêu một cách đáng ghét” của mình, anh chàng nhăn nhó :
- Cô làm cái quái gì vậy ? Mới sáng ra đã gặp họa, chắc hôm nay mình bước bằng chân trái ra khỏi nhà quá !
- Anh còn nói nữa ! – Ran tức giận – Sao anh dám tặng tôi cái này hả ?
Vừa nói, cô vừa giơ “món quà đầy ý nghĩa” từ “bạn chai”. Shinichi nhăn nhở :
- Thì ra là nó hử ? Đó chỉ là……CON CHUỘT GIẢ thôi mà. Hê hê hê…..
“Bốp !!!”
Một cú đấm nữa lại tấn công khuôn mặt anh chàng thám tử. Dù đã cố gắng nhưng Shinichi không thể nào né nổi “món quà đáp lễ” của Ran. Ran lừ mắt : “Lần sau thì đừng có dại dột động đến tôi. Nếu không……” Ánh mắt cảnh cáo + tay nắm thành quyền = sự sợ hãi của “nạn nhân” ^^.
*Trong lúc đó*
Hatsuka khép cánh cổng, rồi khóa lại. Như mọi khi, cô lại đi chợ để chuẩn bị bữa trưa và bữa tối. Đứng trước vạch sang đường cho người đi bộ, cô đưa mắt nhìn đèn chờ đèn xanh bật lên ( đèn xanh của người đi bộ nha ^^). Đèn xanh vừa bật lên, cô nhanh chân băng qua đường. Nhưng khi đang đi giữa đường, cô hoảng hốt khi thấy một chiếc xe tải lao về phía một cô bé cấp một đi trước mình. Hatsuka chạy đến, đẩy cô bé ra và……..
“Rầm !!!!!”
Hatsuka ngã xuống đất, máu chảy lênh láng. Người tài xế lập tức dừng xe, thấy cô gái bị thương thì vội vàng đưa đi cấp cứu.
Tại lớp 11B,
Shinichi đang ngồi học thì bỗng có tiếng điện thoại. Cậu xin phép giáo viên ra ngoài nghe điện thoại
“Alo, Kudo Shinichi nghe ạ”
“Cậu là người thân của Kudo Hatsuka phải không ?”
“Vâng, có chuyện gì thế ạ ?”
“Cô Kudo vừa bị tai nạn giao thông, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện Beika”
“Cái gì ? Chị tôi bị tai nạn ?” Shinichi hoảng hốt “Tôi sẽ đến ngay !”
Shinichi vội vàng xin phép giáo viên đi đến bệnh viện xem tình hình của mình. Tới bệnh viện, cậu vôi vàng chạy đến phòng mổ. Hatsuka đang được phẫu thuật bên trong. Thỉnh thoảng lại có vài y tá đi ra đi vào. Cậu định hỏi thăm nhưng không được. Ngồi chờ bên ngoài mà không khỏi lo lắng. Cậu không muốn gọi điện cho bố mẹ vì sợ họ sẽ quá lo mà bỏ lỡ nhiều việc quan trọng. Hai tiếng sau, ca mổ kết thúc, các bác sĩ bước ra. Shinichi chạy tới hỏi :
- Bác sĩ, tình hình chị cháu thế nào rồi ạ ?
Vị bác sĩ lắc đầu trả lời :
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng tình trạng của chị cậu nặng hơn chúng tôi nghĩ.
- Không thể nào – Shinichi lắc đầu – Không thể cứu chị ấy sao ?
- Khả năng sống của cô ấy chỉ có 10% thôi , họa chăng thiên tài mới đuwocj.
Shinichi thất vọng, ngã khuỵu xuống. Đúng lúc ấy,………..
“Tiến hành phẫu thuật lần hai, tôi đứng mổ !” Giọng nói của một cô gái trẻ sau lưng Shinichi làm cậu bàng hoàng. Cậu thốt lên : “Ran ?”
Ran mỉm cười, bước lại gần vị bác sĩ :
- Bác Yoshiyama, cháu muốn tiến hành mổ lần hai cho bệnh nhân Kudo Hatsuk. Cháu đứng mổ.
Bác sĩ Yoshoyama mừng rỡ :
- Vậy thì tốt quá. Nhưng mà….
- - Sao ạ ?
- - Tình trạng của cô gái nặng hơn cháu tưởng đấy. Ta sợ…..
Ran trả lời đầy tự tin :
- Bác cứ yên tâm giao ca mổ này cho cháu. Lâu rồi cháu chưa có một ca đặc biệt thế này.
Vị bác sĩ gật đầu rồi đi ra. Ran cũng nhanh chóng chuẩn bị để tiến hành phẫu thuật. Shinichi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ran như vậy :
- Cô chịu giúp tôi ?
- Cứu sống bệnh nhân là trách nhiệm của bác sĩ – Ran mỉm cười – Hơn nữa, người đó còn là chị anh nữa. Chẳng phải sao ?
- Nhưng tôi……- Shinichi lúng túng
Ran khẽ cười, đặt tay lên vai Shinichi : “Đừng lo ! Dù có thế nào tôi cũng sẽ cứu chị của anh. Tôi sẽ làm hết sức có thể”. Sau đó, Ran bước vào phòng mổ. Shinichi nhìn theo bằng ánh mắt cảm kích, cậu nói “Cảm ơn !”. Ran mỉm cười, nụ cười thánh thiện. Ca phẫu thuật lại bắt đầu.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
13 chương
40 chương
10 chương
63 chương
85 chương
68 chương