Chap 16 ( mãi mới "nặn" được ra 1 chap >.< )
Nụ cười tự mãn nở trên môi chàng thám tử khi nhìn vào vật mà chị mình đang chỉ. Hatsuka nói :
- Chị chỉ đoán thôi. Còn đúng hay sai thì..................
Shinichi lắc đầu, nụ cười vẫn ở trên môi :
- Không đâu ạ ! Chị đoán đúng rồi đấy. Nó chính xác là thế.
Hatsuka nghiêng đầu :
- Vậy giờ em tính sao ?
- Em cũng chưa biết. Vì em chưa rõ kẻ đó đang ở đâu. Còn chờ thông tin từ hắn thôi.
Hatsuka không nói gì thêm. Cô nhún vai, bước ra khỏi phòng.
---------------------------------------------------------------------------------------
Ném chiếc điện thoại xuống giường, Ran tiến về phía tủ quần áo và chọn cho mình 1 bộ. Dường như có điều gì đó khiến cô căng thẳng. Không một cảm xúc nào được thể hiện rõ trên khuôn mặt cô cả. Nhanh chóng thay đồ, Ran đứng trước gương. Thay vì xoay đi xoay lại xem mình đã ổn chưa, cô chỉ nhếch môi cười khi hình ảnh phản chiếu hiện lên trước mặt. Cô lấy một tờ giấy nhắn và cây bút, viết vài dòng gì đó rồi dán trên bàn. Quay lưng bước về phía cánh cửa, một nét buồn khẽ thoáng qua nụ cười ấy dù chỉ trong chốc lát. Bước chầm chậm xuống văn phòng của bố, Ran liếc vào bên trong, nơi có bố mẹ cô. Đôi mắt tím biếc ầng ậng nước, nụ cười gượng gạo hiện lên đôi môi anh đào kia.
"Con xin lỗi ! Bố mẹ hãy bình yên nhé !"
-----------------------------------------------------------------------------------------
"Rengggggggg..............."
Tiếng chuông điện thoại réo rắt trên bàn học. Từ trong phòng tắm, Shinichi đang dùng chiếc khăn lau đầu cùng khuôn mặt nhăn nhó bước ra. Anh chàng khó chịu cầm điện thoại lên. "Tin nhắn à ?"
"Xoẹt !"
Đôi mắt xanh dương mở to, một cảm giác bất an len lỏi vào tâm trí anh chàng. Ném chiếc khăn xuống, Shinichi vội vã thay đồ và chạy ra khỏi phòng. Hatsuka hơi bất ngờ với biểu hiện của cậu em trai. Trước giờ, dù có gặp bất kì vụ án nào khó khăn thì thằng bé vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đến kì lạ. Xem ra vụ án lần này rất phức tạp, hay đúng ra là khó khăn đối với cả lý trí lẫn tình cảm của thằng bé đây. Cô có linh cảm không hay về vụ án mà Shinichi đang vướng phải. Hatsuka ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định đi theo chân cậu em bướng bỉnh. Shinichi nhảy ngay lên chiếc BMW của mình và mau chóng phóng đi. Hatsuka cũng bắt taxi và đuổi theo.
-----------------------------------------------------------------------------------
Không gian u ám, vắng vẻ. Tiếng cú mèo kêu vang cả một vùng. Ánh sáng lập lòe trong một căn nhà, mà không, phải là một cái kho bị bỏ hoang từ lâu. Những tấm sắt rỉ, mốc và rêu mọc khắp nơi quanh cái kho. Mái đã thủng một vài lỗ, cánh cửa gổ cùng vài chiếc cột đã bị mọt, gãy đổ. Những cơn gió đôi khi lướt qua làm cho cái kho bị rung chuyển. Âm thanh "cọt kẹt" vang lên, hòa nhịp với tiếng kêu của cú và tiếng gào rú của thiên nhiên - gió tạo nên một bản hòa ca rùng rợn. Bên trong, ánh nến lập lòe trên chiếc bàn cũ - sắp gãy đến nơi. Bóng người hiện lên trên bức tường mang dáng vẻ gầy gò, lưng hơi cong xuống, ăn mặc quái dị và có vẻ là một bà lão. Đôi mắt xếch lóe lên tia sáng khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ. Làn khói bảy màu bay lên từ chiếc nồi đang sôi sùng sục. Bà ta dùng chiếc gậy bên trên là hình đầu người : 1 đầu ông già và 1 đầu cô gái trẻ, quấy đều thứ dung dịch khủng khiếp đang sủi bọt kia. Nụ cười ma quái hiện lên trên gương mặt nhăn nheo.
"Kudo Shinichi, Mori Ran - những con mồi béo bở của ta !"
***********************************
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
13 chương
40 chương
10 chương
63 chương
85 chương
68 chương