Chap 12
"CÁI GÌ ???"
"BỐP !!!!!!!"
Ran hoảng hốt quay ra. Nhưng chưa kịp nhìn bóng người phía sau, cô đã bị một vật cứng đập vào đầu khá mạnh rồi ngất đi. Máu từ trên đỉnh đầu cô chảy ra không ngừng. Gã đàn ông cao lớn trên tay cầm chiếc bình cứu hỏa - vật vừa được sử dụng để khiến Ran ngất đi, khẽ mỉm cười gian tà. Hắn đặt chiếc bình xuống, nhấc bổng cô rồi đặt lên vai và bước đi. Hắn nhanh chóng mang Ran rời khỏi biệt thự, đi tới chiếc ô tô đang chờ trước cổng biệt thự. Ném Ran xuống ghế phía sau, hắn nhảy lên ghế lái. Chiếc xe được khởi động và lao đi vun vút trên đại lộ Beika. Ngồi trên xe, gã đàn ông nhếch môi cười khi nhìn từ gương chiếu hậu "con mồi" bé nhỏ của hắn.
"Cô gái, cô đã làm rất tốt nhiệm vụ một. Hãy cứ an giấc để giúp ta câu một con cá nhé, mồi câu bé nhỏ !"
Ran nằm ở ghế sau, dù bất tỉnh nhưng vẫn còn chút ý thức, tuy rất mờ nhạt nhưng hình như cô đã nghe được câu nói của hắn. Sau đó, cô bất tỉnh hoàn toàn.
Sau nửa tiếng chạy xe trên đại lộ Beika, chiếc xe dừng trước cổng một căn biệt thự mang phong cách phương Tây cổ kính. Cánh cổng biệt thự tuy hơi cũ nhưng vẫn có nét đẹp thật tinh tế. Bên cạnh, một tấm biển hình chữ nhật đề : KUDO đặt ngay ngắn trên bức tường. Gã đàn ông nhìn tấm biển rồi nở nụ cười tàn độc. Hắn xuống xe, để Ran nằm trước cửa cổng cùng với vết thương khá nặng. Hắn trở lại xe, chiếc ô tô biến mất khỏi đó.
"Món quà mà bọn ta đặc biệt dành cho ngươi, Kudo Shinichi !"
------------------------------------------------------------------------------------------
Tại một cửa hàng điện máy, rất đông người đứng tập trung ở đó xem. Những nhân viên pháp y đang đưa một nạn nhân ra khỏi cửa hàng. Theo sau đó, một cô gái bị còng tay đưa đi.
"Cảm ơn cháu nhiều lắm, Kudo-kun ! Không có cháu thì ta đã bị kỉ luật về tội bắt nhầm người rồi."
Vị thanh tra béo vỗ vai người thanh niên trẻ đối diện. Shinichi gãi đầu cười :
- Có gì to tát đâu bác Megure. Cháu chỉ làm đúng bổn phận của thám tử thôi mà. Bác không cần khách sáo với cháu.
- Cháu về luôn à ?
Shinichi gật đầu :
- Vâng. Có gì thì bác bảo họ hộ cháu là chuyển tiền công vào tài khoản của cháu nhé.
-Uhm được rồi.
Shinichi cúi đầu chào thanh tra Megure rồi biến mất trong đám đông. Khi về đến gần nhà, Shinichi thở dài :
- Ôi trời ! Đã tồi thế này à. Neechan và bác quản gia thì đã đi du lịch, biết làm gì để cho cái bụng này nó không kêu bây giờ ????/
Đang than thở thì bỗng Shinichi nhìn thấy cái gì đó trước cổng nhà mình, hình như là người thì phải. Linh tính có điều chẳng lành, Shinichi tức tốc chạy tới. Cậu vô cùng bất ngờ khi biết người nằm trước cửa nhà mình :
- Ran ! Ran, cậu sao thế ? Có chuyện gì với cậu vậy ? Tỉnh lại đi Ran !
Đáp lại sự lo lắng của Shinichi, chỉ có tiếng thở yếu ớt từ Ran. Cậu đang định bế cô vào nhà thì một vũng máu đỏ dưới đầu Ran làm cậu hoảng hốt. Không suy nghĩ gì, Shinichi bế Ran chạy đến bệnh viện.
---------------------------------------------------------------------------------
Ngồi ở ghế chờ mà tâm trạng của Shinichi cực kì khó chịu. Bác sĩ vẫn đang khám cho cô ấy. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, vị bác sĩ xuất hiện. Shinichi vội chạy tới :
- Cháu là người nhà cô ấy, cô ấy sao rồi bác sĩ ?
Vị bác sĩ lắc đầu trả lời :
- Tình trạng bệnh nhân khá nguy kịch. Vết thương nằm ở chỗ yếu huyệt, bị một vật cứng đập lên đầu với lực rất mạnh. Thú thật với cậu, cô ấy còn sống quả là điều cực kì may mắn. Yếu huyệt là những nơi trọng yếu trên đầu, bị đánh mạnh như vậy mà không chết thì thật đây là lần đầu tôi thấy.
- Vậy cô ấy....................
Vị bác sĩ nâng kính, tiếp tục :
- Tuy nhiên, vì là yếu huyệt nên khả năng bị mất trí nhớ là rất cao. Thực ra, bị đánh vào yếu huyệt chưa chết hẳn, nhưng khi đưa cô ấy vào đây là rất trễ nhưng vẫn sống. Đúng là kì tích.
- Mất trí nhớ sao ? - Shinichi bàng hoàng.
- Cái đó thì tôi có thể chắc chắn. Ngoài ra.........................
- Sao ạ ?
- Mà thôi. Tốt nhất là tôi chưa nên nói điều này vì tôi cũng không chắc chắn lắm. Cậu và gia đình nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống khủng khiếp ấy.
Vị bác sĩ cúi đầu chào và rời khỏi đó. Shinichi ngồi sụp xuống "Tình huống khủng khiêp nhất ???"
Lấy điện thoại ra, Shinichi bấm số. Bố mẹ của Ran hiện đang đi công tác mà cậu cũng chẳng quen nên không thể gọi được. Chỉ còn mỗi Sonoko và Shiho. Nhưng cả hai cô gái đều tắt máy. Xem ra đêm nay cậu phải ở lại trông cô ấy rồi. Bước vào phòng ran, ngồi xuống cạnh giường, nhìn cô gái đang hôn mê bất tỉnh mà Shinichi không khỏi đau lòng :
- Baka ! Cậu đã làm gì để đến nông nỗi này hả ? Vết thương trúng yếu huyệt, chắc chắn là bị tấn công. Ran ! Tớ nhất định sẽ tìm ra kẻ đã làm cho cậu thành thế này, vì vậy hãy mau tỉnh lại nhé !
Shinichi siết chặt tay Ran. Một đem với nhiều khó khăn cho cả hai người đây..................
--------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau,
Bên cạnh giường Ran, Shinichi đang say ngủ, tay vẫn nắm lấy tay cô. Đôi mắt cô gái xinh đẹp từ từ hé mở để quen dần với ánh sáng.
Rans POV :
Đây là đâu vậy nhỉ ? Truyền nước ? Mình đang ở bệnh viện à ? Ouch ! Đầu của mình...........Đau quá ! Có chuyện gì xảy ra với mình vậy ?
End POV.
Ngón tay của Ran khẽ cử động nhưng đủ để cho Shinichi nhận ra. Anh chàng tỉnh giấc mừng quýnh lên :
- Ran, cậu tỉnh rồi à ? Cậu thấy trong người thế nào ?
Ran đưa ánh mắt tím biếc nhìn cậu con trai đứng trước mặt mình. Cậu ta là ai thế ? Sao lại biết tên mình ?. Ở người này có cái gì đó rất quen mà cô không nhớ ra nổi. Ran nói vài câu với "người đó". Cô muốn biết cậu ta là ai. Shinichi nhíu mày :
- Ran, cậu đang nói gì thế ? Chẳng ra tiếng gì cả.
Hả ? Cô đã nói rất to mà ? Sao lại không ra tiếng ? Phải rồi, tai của cô, tai của cô cũng không nghe thấy tiếng của chính bản thân nữa. Chuyện gì............chuyện gì đang diễn ra với cô thế này ?????
End chap 12
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
13 chương
40 chương
10 chương
63 chương
85 chương
68 chương