Trò Chơi Độc Lập 30330 FULL
Chương 70
TRÒ CHƠI ĐỘC LẬP 30330 (INDIE GAME 30330)
PHẦN NGOẠI TRUYỆN
NGOẠI TRUYỆN 1: THƯỢNG NGUYÊN
Wattpad: ssongrbb
"Trình Mạch, hôm nay là tết Nguyên tiêu, đừng ở lại phòng nghiên cứu trễ quá, về nhà sớm chút."
"Em biết rồi ạ, cám ơn thầy."
Trình Mạch ngẩng đầu lên khỏi sách mỉm cười với giáo sư đang đi ra cửa.
Vừa qua Tết, mấy đàn anh đàn chị đều lười đi làm, chỉ có anh ở gần cần mẫn ở lại phòng nghiên cứu.
Bên ngoài vẫn còn rất lạnh, trên cửa kính xuất hiện những mảng hơi nước lớn, mùa đông trời tối nhanh thật, ánh đèn đường mờ ảo hắt lên của sổ tạo thành những vùng cam ấm ấp.
Trình Mạch ngẩn ngơ trong chốc lát, dần dần nghe được âm thanh náo nhiệt bên ngoài, biết rằng lễ hội đèn lồng sắp bắt đầu rồi.
Thành phố nơi anh sống hàng năm đều tổ chức lễ hội đèn lồng vào tết Nguyên tiêu.
Năm nào cũng vậy, trường học nằm chính giữa khu lễ hội, khi bóng đêm dần bao trùm, những người bán hàng rong chăm chỉ đều bày sẵn sạp ra, chỉ chờ tiếng cồng cồng là chính thức bắt đầu.
Một người ôm lấy anh từ phía sau, hơi nóng phả ra khiến vành tai anh hơi ngứa ngáy.
Trình Mạch rụt đầu lại, nhưng không đẩy người kia ra, cứ để hắn ôm, một lúc lâu sau, người nọ dường như mỉm cười, dán một thứ ấm áp lên hai má anh.
Mắt Trình Mạch sáng lên: "Bánh nếp nhân đậu?"
"Vừa mới ra khỏi nồi, nhân lúc nóng ăn đi." Người nọ vẫn ôm anh, "Thích đồ ngọt như thế, sẽ tăng cân."
"Ai cần anh lo." Trình Mạch đẩy cùi chỏ về phía sau, lại không nỡ dùng chút lực nào, người nọ rầu rĩ hừ một tiếng, đứng dậy mở cửa sổ ra, âm thanh náo nhiệt bên ngoài lập tức vọt vào.
"Ra ngoài đi dạo? Đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau xem lễ hội đèn lồng." Ánh đèn màu ấm áp hắt nhẹ lên khuôn mặt người nọ, sườn mặt sắc bén chợt trở nên nhu hòa.
Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt người trước mắt bỗng giống hệt chàng thiếu niên ngắm nhìn Trình Mạch bên cửa sổ lớp học vào mùa hè nhiều năm trước.
Cơn gió thoảng qua nhuốm màu hoàng hôn xưa cũ, như thể tất cả những gì xảy ra trước đó chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Nhưng Trình Mạch biết đó không phải là mơ, sự thực là Tần Sở Hà đã rời đi rất nhiều năm.
Và bây giờ, đã nửa năm trôi qua kể từ khi anh trở lại thực tại từ trò chơi độc lập.
Sau khi Sao Mộc tan rã, tất cả ảnh hưởng của nó đối với thế giới đều được thiết lập lại, dòng thời gian cũng quay về trật tự vốn có, người từng trở nên giàu có sau một đêm do trò chơi cũng trở lại bình thường, mà căn bệnh xơ cứng teo cơ một bên của Trình Mạch năm ấy cũng là do Sao Mộc can thiệp.
Trình Mạch vẫn nhớ lúc mình từ trò chơi quay về thực tại, vừa nhìn thấy Tần Sở Hà nằm bên cạnh, nước mắt anh đã rơi đầy mặt.
Con đường chính đông nghịt người, bọn trẻ con kéo theo cả cha mẹ mình chạy về phía trước.
Bên quầy nào là bánh nguyên bảo, bánh xuân, bánh trôi nóng hổi hổi bốc hơi nghi ngút, kèn trúc rít lên, tiếng trống Tết rộn ràng, pháo nổ bùm bùm khắp các ngóc ngách, gian hàng của người thổi kẹo đường bị mấy đứa trẻ áo quần sặc sỡ bao quanh đến nước chảy không lọt.
Chợ đèn hoa đã mở, những chiếc đèn lồng đủ màu sắc được xếp san sát nhau.
Đèn đuốc lay động kèm theo giọng rao bán của các chủ quán đủ mọi vòng miền.
Ngoài những chiếc lồng đèn hoa sen truyền thống, còn có những chiếc lồng đèn con thỏ mà trẻ em thích, đèn nhỏ cầm trên tay, hay đèn lớn nhiều tầng bày trên mặt đất mặt đất, trông thật tinh xảo và vui mắt.
Tay phải Trình Mạch cầm bánh Bát bảo, tay trái bưng một bát bánh trôi đường đỏ, Tần Sở Hà yên lặng đi bên cạnh anh, tay xách một túi giải thưởng nhỏ giành được nhờ đoán câu đố đèn lồng.
Hắn nhìn anh ăn đến mức gò má phồng lên, ánh mắt rất dịu dàng.
Lúc Tần Sở Hà không có ở đầy, Trình Mạch tỏ ra là một cậu bé ngoan được mọi người yêu mến, nhưng thực ra lại bị Tần Sở Hà chiều hư, trước mặt hắn không bày ra bộ dạng đó nữa, trong bụng toàn là ý xấu.
Trình Mạch bị Tần Sở Hà nhìn chằm chằm thấy hơi ngại, nghĩ tới hai tay hắn xách đều là đồ của mình, tốt bụng múc một cái bánh trôi đưa bên miệng hắn: "Ăn một cái?"
Tần Sở Hà cắn chút, lập tức nhíu mày: "Ngọt quá."
"Đương nhiên rồi, gấp đôi đường." Trình Mạch cười, khóe mắt cong cong, con ngươi trong suốt phản chiếu ánh đèn rựa sỡ.
Tần Sở Hà chợt ngẩn ngơ, không hiểu sao lại nhớ tới một bài thơ.
—— Hỏa thụ ngân hoa hợp, tinh kiểu thiết tỏa khai.
Ám trần tùy mã khứ, minh nguyệt trục nhân lai.
Giờ phút này đèn hoa rực rỡ, biển người náo nhiệt, ánh sáng lập lòe cùng pháo hoa từng chút giao hòa, tuyết nhỏ li ti từ trên trời rơi xuống, cuối cùng Tần Sở Hà cũng chạm tới trần gian chân thực.
Chú thích: trích từ bài Chính nguyệt thập ngũ dạ của Tô Vị Đạo (648 – 705, giữ chức Tể tướng dưới thời Võ Tắc Thiên).
Bản dịch của Trần Minh Tú:
Đèn hoa tựa dải ngân hà,
Tinh Kiều rực rỡ nay đà khai thông
Ngựa xe tấp nập bụi hồng
Nguyên Tiêu đêm ấy trăng lồng với hoa.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
145 chương
12 chương
26 chương
97 chương
92 chương
124 chương