Lúc người phụ nữ từ trong phòng đi ra, không hề nhìn thấy trong đống quần áo dưới chân có một con mèo. Mãi cho đến khi một chân cô đạp phải đuôi mèo, con mèo xù lông nhảy dựng lên, rít một tiếng the thé. Người phụ nữ bị nó làm cho giật mình, căn bản không kịp né tránh khỏi móng vuốt của con mèo hung hãn, kết quả là cẳng chân của cô bị cào nát. Cô gào lên thất thanh, trong lúc hoảng loạn nhảy chồm lên ghế sô pha, Du Dã vừa vặn kéo mở cửa, từ bên trong đi ra. Cậu mặc một cái quần pyjama nhạt màu, lưng quần trễ xuống xương hông, lộ ra nhân ngư tuyến* đầy khêu gợi, đường cong cơ bắp đẹp đẽ, làn da trắng nõn càng làm nổi bật thêm dấu móng tay hằn trên bả vai cậu, đỏ đến mức ám muội, cũng trông thấy mà rợn người. Du Dã khom lưng bế mèo của mình lên, đưa tay nắm lấy đuôi mèo kiểm tra, còn bị con vật nhỏ không chút lương tâm cắn ngược một cái. Du Dã nhìn người phụ nữ nổi giận, chậm rì rì nói: "Cô đạp phải mèo của tôi." Người phụ nữ đang ngồi trên ghế sa lông xem xét vết cào trên chân mình, nghe vậy không thể tin nổi nhấc mắt nhìn về phía Du Dã: "Anh nói cái gì?" Du Dã nhìn đối tượng trên giường đêm qua của mình lặp lại một câu, cô đạp phải mèo của tôi. Người phụ nữ vuốt miệng vết thương, chỉ cảm thấy bản thân thực sự là mắt mù, chỉ trách buổi tối hôm qua lúc cô ở quán bar nhìn thấy Du Dã, liền bị gương mặt của đối phương mê hoặc sâu sắc. Lúc đó Du Dã ngồi ở một góc quán bar, gọi một ly rượu, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc tai xoã tung. Thoạt nhìn, mấy phần u buồn, lại có chút đa tình. Diện mạo đẹp đẽ, vóc người cao ráo, khí chất tốt. Người phụ nữ tiến lại gần, hết thảy thuận nước đẩy thuyền. Cô về nhà của cậu, trèo lên giường cậu. Sau một hồi mây mưa tỉnh lại, người đàn ông lúc này đây vì một con mèo lại trở mặt không quen biết? Người phụ nữ hung hăng đóng sầm cửa lại, mèo cũng vô tình mà từ trong lồng ngực Du Dã nhảy vọt ra, xoay mông về phía chủ nhân, ngoe nguẩy đuôi bỏ đi. Du Dã đụng nhẹ vào khóe miệng nóng bỏng của mình, là lễ vật mà người phụ nữ trước khi đi đã ban tặng, một cái bạt tai rất mạnh, cũng đủ tàn nhẫn. Cậu đổ thêm thức ăn vào bát cho mèo, dọn dẹp phòng khách, lúc này mới đi về phòng làm việc. Phòng làm việc ban đầu là một gian phòng cho khách, bị Du Dã dọn sạch, chuyển vào bàn làm việc cùng máy vi tính xách tay, còn có tư liệu đính đầy trên tường, bị mấy sợi chỉ đỏ chằng chịt nối lại với nhau. Bạn của Du Dã, Trình Sở, lần đầu tiên tới nhà cậu còn bị dọa sợ hết hồn, truy vấn Du Dã bằng được cậu đang nghiên cứu cái gì trong phòng này. Ánh mắt y còn ngập tràn lo lắng cậu có phải hay không gia nhập tổ chức kỳ quái nào đó, đang tiến hành nghiên cứu trái pháp luật. Cậu không thể làm gì khác hơn là giải thích, đây là tư liệu sáng tác của cậu, mấy sợi chỉ đỏ là để phân rõ quan hệ giữa các nhân vật. Cậu đam mê viết lách, thứ này chỉ là một trong số những tác phẩm của cậu thôi. Du Dã đã có một thời gian dài không ra tác phẩm mới, từ lúc chập chững vào nghề cậu đã nhận được giải thưởng lớn, thuận buồm xuôi gió, thu về không ít nhuận bút. Chỉ là Giang Lang có tài tận*, từ lần xuất bản được một quyển sách, cậu về sau chưa từng ra tác phẩm mới. Kỳ thực cũng không phải là không viết lách gì cả, thế nhưng những thứ đó ngay cả chính cậu cũng nhìn không nổi, loại rác rưởi này, sao có thể đưa đến trước mặt biên tập. *Giang Lang có tài tận: Giang Lang là một nhà thơ tài hoa thời kỳ Nam Bắc Triều ở Trung Quốc. Khi còn trẻ ông rất nghèo, không có địa vị, sáng tác được rất nhiều áng văn hay lưu truyền đến tận đời sau như "Biệt hận", "Hận phú". Đến lúc về già, cuộc sống nhàn tản sung túc, văn chương viết ra lại ngày càng sa sút, nhạt nhẽo. Câu này dùng để để ví von chuyện cảm hứng sáng tác văn thơ đã cạn kiệt. Chất cồn, phụ nữ, du lịch, thể thao mạo hiểm. Hễ cái gì gọi là có thể phóng thích bản tính, tăng cường linh cảm, cậu đều đã nếm thử qua. Trước mắt xem ra, cũng không có tác dụng gì. Cậu đeo kính lên, rót cho mình một ly rượu, cầm đến trước máy vi tính. Ánh sáng màu xanh phát ra từ màn hình, không ngừng nhảy nhót trên mắt kính của cậu, còn có trang văn bản trắng trơn, cùng với đoạn mở đầu lặp đi lặp lại một vạn lần. Cậu viết viết rồi lại xóa xóa, cuối cùng vô lực nhắm mắt lại, tự châm cho mình một điếu thuốc, bắt đầu cân nhắc, hay là thôi, đổi nghề đi... Trong tay còn có chút tiền dư dả, mở một cửa hàng cũng không tồi. Đương lúc tâm tro ý lạt (nản lòng thoái chí), điện thoại di động không ngừng vang lên thông báo của WeChat. Trình Sở hẹn cậu đi chơi, là tiệc đón gió tẩy trần*, y nói, Quý Khâm Sinh đã trở về nước. *tiệc đón gió tẩy trần thường tổ chức để tiễn hoặc đón một người từ phương xa trở về. Quý Khâm Sinh và Du Dã không thuộc cùng một vòng tròn giao tiếp, cũng không quen biết nhau. Du Dã đã từng gặp người này một lần, ấn tượng cũng không tốt. Kỳ thực dung mạo của Quý Khâm Sinh rất đẹp, hốc mắt rất sâu, lúc nhìn người, trong mắt chứa chan ánh sáng, liếc một cái liền bị mê hoặc, đẹp đến đòi mạng. Tính hướng của Du Dã bất định, chỉ cần là người đẹp, cậu đều yêu thích. Thế nhưng khi nhìn đến Quý Khâm Sinh, cậu cảm thấy không thích hợp, bản năng cảm giác được nguy hiểm, vì vậy không dám tiếp cận. Bản thân Quý Khâm Sinh cực kỳ có lỗi với cái tên của chính mình, Khâm Sinh là thâm tình, hắn ngược lại không dành tình cảm sâu đậm cho bất cứ người nào. Phi thường du hí nhân gian, mười phần hoa hoa công tử*. Chơi đùa thân thể cũng đành thôi, còn thích chơi đùa trái tim. Dòng sông bên ngoài quán bar đằng kia, hàng năm đều có người uống rượu say gọi tên Quý Khâm Sinh, đòi nhảy xuống, từng náo loạn ra không ít chuyện đáng chê cười. *ý là playboy, fuckboi ó Tên yêu nghiệt gieo vạ này hai năm về trước dường như chơi đùa phải đối tượng không nên chơi đùa, bị người cha làm bất động sản của hắn cưỡng ép đưa đi nước ngoài cải tạo. Hiện giờ vừa về nước liền có người vung tiền bao quán, mở tiệc liên hoan, chào mừng hắn quay trở lại. Du Dã vọt vào phòng tắm, tối hôm qua cùng người phụ nữ kia làm bừa, làm đến hung ác. Trên lưng chằng chịt vết cào, bị nước nóng dội vào, đau đến phát bực. Cậu lau đi làn hơi nước mịt mờ trên gương, nhìn vào ảnh phản chiếu của mình, lông mày dần nhăn lại. Kỳ thực cậu và Quý Khâm Sinh không chỉ dừng ở một mặt giao tình, hai người bọn họ từng ngủ với nhau, cậu bị đè. Khi đó cậu tỉnh lại trên giường khách sạn, vén chăn lên nhìn vào bên trong, tình trạng quả thật thê thảm. Du Dã không thể nhớ nổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ ý thức được vài đoạn ký ức ngắn ngủi. Tình hình thân thể nói cho cậu biết, cậu bị người ta đè, còn không phải chỉ một lần. Du Dã cố gắng dịch chuyển thân thể cứng ngắc, hướng đầu giường mà dựa vào một chút. Với tính cách của cậu, đâm lao thì phải theo lao, tuy rằng trong lòng rất buồn bực, nhưng cũng đành phải chịu. Bị đè cũng đè xong rồi, còn có thể làm thế nào. Ít nhất là đối phương có ý thức giữ an toàn, biết dùng bao, cậu không có nguy cơ nhiễm bệnh nguy hiểm. Du Dã sờ soạng thuốc lá ở đầu giường, thuốc không phải của cậu, bật lửa cũng không phải. Bật lửa thiết kế phô trương, còn nạm kim cương vụn, cũng không biết là thật hay giả, cầm trên tay thấy nặng trình trịch. Lúc cậu châm thuốc, cửa phòng tắm đồng thời bật mở, đối tượng đêm qua từ bên trong đi ra. Đối phương chụp khăn lông trên đầu, khăn tắm quấn quanh eo. Cơ bụng tám múi không thiếu lấy một cái, bên dưới rốn còn có một đường lông bụng. Du Dã cắn điếu thuốc, híp mắt huýt sáo. Nghe nói người có lông bụng dưới rốn, năng lực tình dục rất cao. Năng lực người này có cao hay không, cậu không rõ lắm, dù sao thì hiện tại cậu cũng eo mỏi lưng đau, chỉ thiếu mỗi hai chân chuột rút. Mà nói không chừng đêm qua cũng từng bị chuột rút rồi. Người kia nghe thấy tiếng huýt sáo, kéo khăn lông trên đầu xuống, nở nụ cười với cậu. Quý Khâm Sinh vừa mới gội đầu, tóc mái cuộn tròn ở trên trán, làm nổi bật lên hình dáng đôi mắt đẹp đẽ, phủ một tầng sương mịt mờ kia, môi hồng răng trắng, hòa cùng ánh đèn vàng ấm áp trong phòng, câu dẫn lòng người đến ngứa ngáy. Mà giờ khắc này tâm tình Du Dã lại không tốt, nhìn thấy mặt Quý Khâm Sinh, chỉ cảm thấy xui xẻo. Cậu nhả ra một ngụm khói, ngón tay cái ấn chặt lên huyệt thái dương, dùng giọng khản đặc cất tiếng hỏi: "Tại sao tôi lại ở đây?" Quý Khâm Sinh mặc quần áo tử tế, kéo màn cửa sổ ra, ngồi xuống bên cạnh Du Dã, gỡ điếu thuốc trong tay cậu xuống, thấp giọng nói: "Đừng hút, không tốt cho thân thể." So với viền mắt thâm đen của Du Dã, mắt của Quý Khâm Sinh quả thực sáng ngời xinh đẹp, vùng da dưới mắt được bảo dưỡng tốt, muốn đổi nghề, có thể trực tiếp ra mắt làm người mẫu nam chụp quảng cáo. Giọng nói của Quý Khâm Sinh cũng rất êm tai, ánh mắt chân thành, mở miệng khuyên cậu cai thuốc lá, cũng không khiến người đối diện có cảm giác bị áp bức, chỉ cảm thấy thoải mái. Cho nên Du Dã mới không thích Quý Khâm Sinh, cậu rất chán ghét bộ dạng diễn kịch này của đối phương, rõ ràng là một tay chơi lão làng, còn làm ra vẻ cái gì mà tình thâm ý trọng. Du Dã cười khẩy, đoạt lại điếu thuốc từ trong tay Quý Khâm Sinh, hỏi một lần nữa: "Tại sao tôi lại ở đây?" Quý Khâm Sinh chầm chậm chớp mắt, tầm nhìn chuyển từ điếu thuốc lá trên tay cậu, dời đến trên đôi môi của cậu, hai hàng lông mày nhíu lại: "Tôi không thích hôn môi với người hút thuốc." Khóe môi của Du Dã giật giật, cảm thấy hôm nay đến đây là hết, tán gẫu không nổi nữa. Cậu nhếch môi nở một nụ cười, rít một hơi thật mạnh, dùng sức phun hết khói lên mặt Quý Khâm Sinh: "Tôi cũng không định hôn môi với anh." Cậu vùi điếu thuốc vào gạt tàn dập tắt, xốc chăn lên đứng dậy, tỏ ra hờ hững mà mặc quần áo vào. Lúc cậu đeo đồng hồ lên, Quý Khâm Sinh nhặt một sợi dây chuyền rơi ở bên cạnh, đưa cho Du Dã. Du Dã nhìn sợi dây chuyền đứt rời kia, sắc mặt khẽ biến đổi. Gương mặt Quý Khâm Sinh mang theo vẻ áy náy: "Tối qua không cẩn thận làm đứt." Cùng lúc đó, trong đầu Du Dã chợt lóe lên một hình ảnh, Quý Khâm Sinh ôm lấy gò má cậu, cùng cậu hôn môi. Ngay lúc bàn tay mò xuống dưới, xé toạc quần áo cậu, vô tình kéo đứt sợi dây chuyền. Đây là cái loại sức lực quái thú gì, Du Dã nhặt sợi dây chuyền kia lên, quả thực mây đen cuồn cuộn kéo đến, tâm tình xấu đến tột độ. Cậu nhét sợi dây chuyền vào trong túi quần, lướt qua Quý Khâm Sinh đi về phía phòng tắm, lúc đi ngang qua nhau, cậu còn cố tình đụng phải bả vai Quý Khâm Sinh, ý tứ hàm chứa mười phần khiêu khích. Quý Khâm Sinh cũng không tức giận, trái lại dùng cách thức lấy lòng, khẩn khoản nói: "Có cần tôi đem dây chuyền đi sửa không?" Du Dã ném lại một câu không cần, liền đóng sầm cửa phòng tắm. Đợi đến lúc cậu ra ngoài, Quý Khâm Sinh đã đi mất. Lúc này có người ấn chuông cửa, Du Dã mở cửa ra, mới phát hiện là phục vụ phòng. Quý Khâm Sinh trước khi đi, còn gọi cho cậu bữa ăn sáng. Sắc mặt Du Dã hòa nhã hơn một chút, hiện tại cậu đang rất đói, Quý Khâm Sinh này coi như cũng hiểu chuyện. Bưng bữa sáng đặt lên bàn, Du Dã cắt trứng chiên, vừa mới cho một miếng vào miệng, một hình ảnh như sấm chớp giữa trời quang chợt lóe lên trong đầu cậu. Động tác của cậu cứng lại, miếng trứng cũng từ trên nĩa rớt xuống, làm bẩn khăn trải bàn trắng như tuyết. Cậu nhớ ra rồi, tối hôm qua cậu uống say. Mà Quý Khâm Sinh cũng đã có đối tượng qua đêm, vừa vặn gặp được cậu ở phòng khách sạn. Quý Khâm Sinh cùng lắm chỉ lịch sự lên tiếng chào hỏi, mà cậu thì... say khướt, nửa đường cắt đứt, lôi tuột Quý Khâm Sinh vào trong phòng của mình. Hóa ra là tự cậu nhào vào lòng người ta, thật sự là mất mặt đến cực điểm. ============================== Editor: Nào có lỗi với tên Quý Khâm Sinh uhuhu, A Khâm thâm tình muốn chết ư ư:(( Nhắc lại với các cô là thâm tình công, thâm tình công, thâm tình công, không phải tra công nhé ;_; *nhân ngư tuyến chắc các cô biết rồi, là cái đường chữ V này nè, mlem mlemm <img src="https://img.wattpad.com/489ba52ebc30ea38f2531d9118ed0ac32e742188/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f5a43624c7631362d6e3469756a773d3d2d3837313931313135312e313630393965633033613431363232373534363634343930363139372e6a7067" data-pagespeed-url-hash=795283711 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">