Ba Đông vừa nghe lời của cô liền không vui, nhất là Lý Thúy Như, “Tần Lạc, Phỉ Phỉ nhưng là em gái của con, làm chị giúp em gái một chút là nên, dầu gì chúng ta cũng cũng đã nuôi con nhiều năm! Đừng có mà lạnh lùng như sói!”
Tần Lạc lạnh lùng liếc bà ta, nói từng câu từng chữ: “Bà, không có tư cách khiển trách tôi!”
Đồng Ngữ Phỉ cũng không giận, cười híp mắt nhào qua, lại bị Tần Lạc đẩy ra, chỉ có thể mếu máo, “Chị, chuyện lần trước bị bắt cóc con trai của Hoắc tứ thiếu, Hoắc tứ thiếu lại có thể tự mình phát tin giải thích, có thể thấy là chị và Hoắc tứ thiếu có quen biết! Giúp em nói một câu cũng không phải là chuyện rất khó, làm ơn!”
Tần Lạc vốn không bị việc cô ta làm nũng mê hoặc, “Cô nghĩ nhiều rồi! Phát tin giải thích trả lại trong sạch cho tôi là đúng, chuyện tôi chưa làm qua thì không thể để cho người ta chụp bô! Rất nhiều chuyện cũng không phải như cô nghĩ, có thời gian rỗi suy nghĩ chuyện này thì không bằng chịu khó bồi dưỡng năng lực của mình đi.”
Đồng Ngữ Phỉ thấy nói thế nào cô cũng không chịu đồng ý, cũng có chút giận, “Chị, chuyện này chị thật không chịu giúp một tay sao?”
Giọng Tần Lạc lạnh lùng, “Không phải là không chịu, mà là không có cái năng lực này.”
Nói xong, cô liền xoay người cũng không quay đầu lại mà chuẩn bị rời đi.
Đồng Ngữ Phỉ tức giận nói: “Tần Lạc! Chị không sợ tôi sẽ đi tới tập đoàn Đế An làm loạn sao?”
Giọng Tần Lạc mỉa mai xoay đầu lại, “Cô cứ thử! Trừ phi cả đời này cô cũng không muốn tiến vào tập đoàn Đế An, thậm chí có thể những công ty khác cũng sẽ không muốn cô đâu, đây cũng không phải là không có khả năng!”
Bỏ lại những lời này, cô trực tiếp ra khỏi của chính nhà họ Đồng.g
Về sau, cô thật sẽ không tới đây nữa!
Nơi này, đều tràn ngập những thứ không đáng nhớ, chỉ cần nhớ tới bất luận một chuyện nào, cũng sẽ để khiến cho tim cô đau......
Lần này tới cửa, cũng coi là để cho họ chết tâm với mình! Đừng nghĩ có thể tìm được cái gì ở trên người cô, dù là có thể giúp đỡ, cô cũng sẽ không giúp!
Với đức hạnh của Đồng Ngữ Phỉ, cô không hiểu rõ sao?
*****
Sau khi ra khỏi nhà hộ Đồng, Tần Lạc cũng không có ý định ăn cơm, cô một mình chẳng có mục đích đi lại ở trên đường cái, những người đi đường và xe cộ qua lại chung quanh, hình như cũng không có chút quan hệ nào với cô......
Cô chính là vật không dẫn điện, là một vật trong suốt......
Nhất thời không muốn trở về, cô liền ngồi ở trên bậc thang quảng trường âm nhạc ôm đầu gối ngẩn người, buồn bã tới cực điểm.
Không có đứa bé nào không khát vọng cha mẹ chiều chuộng và quan tâm, gặp phải người cha như vậy, cô cũng chỉ có thể để cho mình trở nên kiên cường hơn......
Cứ như vậy, một mình cô ngồi ở trên bậc thang quảng trường đến hơn một giờ.
Mà đầu mùa đông gió thổi xào xạc, giống như nước đá đang tạt mặt cô, cô không nhịn được ôm chặt cánh tay, tự dưng trong lòng nhớ lại một người đàn ông.
Quỷ thần xui khiến, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho anh, kết quả không người nào nghe.
Lúc đó Hoắc Kỷ Thành vẫn còn đang nói chuyện, bởi vì đối phương có quen biết với Giang Ánh Tuyết, đích danh muốn gặp bọn họ, anh đành không biết làm sao mang theo Giang Ánh Tuyết đi trước.
Lúc điện thoại Tần Lạc gọi tới, anh đang cùng đối phương tán gẫu rất vui, điện thoại di động để ở một bên, đã đặt trạng thái tắt âm.
Giang Ánh Tuyết phát hiện có điện thoại, hiển thị cuộc gọi là”Con nhím nhỏ”.
Trong lúc đó, đáy lòng cô ta lập tức dâng trào vị chua!
Rốt cuộc con nhím nhỏ này là ai?
Cô ta và Kỷ Thành có quan hệ như thế nào?
Chẳng lẽ Kỷ Thành thật sự giấu cô ta ở bên ngoài có cô gái khác?
Trong lòng cô ta không ngừng tỏa ra vị chua, trong đầu có một giọng nói: “Nghe điện thoại đi! Nhận máy sẽ biết là ai.”
”Hoặc là nhớ kỹ số......”
Động lòng không bằng hành động!
Cô ta mới vừa đưa tay chuẩn bị cầm điện thoại, Hoắc Kỷ Thành giống như sau gáy mọc thêm con mắt liền quay đầu lại, tầm mắt vừa đúng dừng lại ở trên tay cô ta đang vươn ra.
Nhíu mày, “Làm sao đấy?”
Giang Ánh Tuyết không có đề phòng việc anh bất chợt quay đầu, “Ồ! Hình như điện thoại di động của nanh mới vừa có người gọi tới.”
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô ta một cái, sau đó đưa tay lấy di động qua, đợi nhìn đến cuộc gọi nhỡ thì trong mắt lóe lên một chút kinh ngạc không dễ dàng phát giác......
Lúc này cô gái nhỏ tìm mình làm gì?
Nhưng bây giờ vẫn không thể rời đi, ngay sau đó gửi một tin nhắn qua: có chuyện gì, sau đó gửi đi.
******
Thấy cái tin nhắn ngắn ngủi này, trong lòng Tần Lạc chán nản! Đại Ma Vương vốn là một người bận rộn, làm sao có thể giống như những người đàn ông bình thường mọi lúc đều nhớ tới mình?
Mặc dù anh bá đạo tuyên bố mình là phụ nữ của anh, chỉ sợ cũng bởi vì nhất thời hứng thú?
Có lẽ là bởi vì Tiểu Hỏa Tinh thích mình
Nghĩ tới đây, môi cô bất chợt nhấc lên một vẻ cười khổ, bắt đầu điều chỉnh tâm tính của mình.
Nhanh chóng trả lời: không sao, anh đang bận. Không cần gửi trả lời.
Sau khi gửi đi, cô liền tắt máy.
Đứng dậy muốn trở về, kết quả vừa đứng lên mới phát hiện ngồi lâu chân tê dại
Bởi vì thời gian vẫn còn sớm, cô cũng không có lựa chọn ngồi xe, mà là đi chậm rãi, đã lâu rồi cũng không có thời gian rãnh rỗi như vậy.
Mới vừa lên đại học, cô liền đi chung quanh tìm việc, chỉ vì có thể kiếm sinh hoạt phí mỗi tháng, mặc dù thân là người thừa kế của cửa hàng trang phục nhà họ Tần, nhưng cha đã đoạt lấy tất cả từ cô
Ông ta trừ hàng năm nộp học phí cho cô, ngay cả sinh hoạt phí cũng không cho gì.
Cũng được! Cô cũng không trông cậy vào bọn họ, không thể làm gì khác hơn là dựa vào năng lực của mình kiếm tiền.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, cô không còn có thời gian nhàn hạ
Hít vào một hơi thật sâu, mặc dù không có gia đình hạnh phúc, cô cũng muốn cuộc sống của mình trôi qua đặc sắc!
Mà bên Hoắc Kỷ Thành, sau khi thấy tin nhắn của Tần Lạc ấn đường nhíu lại, tiểu cô gái nhỏ này đang định đùa bỡn với bản thân sao?
Gần mười giờ, chuyện bên này của anh mới kết thúc, sau khi đuổi Giang Ánh Tuyết đi anh liền lái xe đi tới chung cư chỗ nhà Tần Lạc.
Kết quả sau khi đến thấy cô không có nhà, lại gọi điện thoại cho cô không được, không khỏi nổi trận lôi đình
Lại lái xe lên đường tìm cô, ngay lúc anh vẫn không tìm được thì ở trên con đường nhỏ lân cận có một bóng lưng quen thuộc.
Anh chợt dẫm phanh lại.
Đẩy cửa ra xuống xe, gió thổi mãnh liệt, mỗi một đợt cũng giống như lưỡi dao cạo trên mặt, Hoắc Kỷ Thành không tự chủ cau mày.
Tần Lạc vẫn cúi đầu đi về phía trước, hoàn toàn không có chú ý tới một bóng dáng đang đến gần cô
Hai chân Hoắc Kỷ Thành thon dài có lực đứng lại ở trước mặt cô, đôi tay đút ở trong túi áo khoác.
”Điện thoại hết pin rồi hả?”
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói khiến cho Tần Lạc giật mình ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn anh một cái, “Sao anh lại tới đây.”
Cô càng lạnh nhạt như vậy càng khiến Hoắc Kỷ Thành căm tức, “Anh mới vừa đi tơi nhà em tìm em, kết quả em không có nhà.”
Tần Lạc cắn môi, mí mắt buông xuống, “Tôi chỉ ra ngoài tản bộ.”
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô chằm chằm, “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Tần Lạc lắc đầu, “Thật không có việc gì, chính là cảm thấy một người tản bộ rất nhàm chán, cho ngươi gọi điện mà thôi.”
Hoắc Kỷ Thành vẫn chưa tin, xem ra tâm tình của cô không giống như là không có việc gì.
”Không nên gạt tôi.”
Tần Lạc giương mắt nhìn thẳng anh, “Tôi không có cần thiết lừa anh, hơn nữa tôi có thể có chuyện gì?”
Hoắc Kỷ Thành nhìn cô chằm chằm mấy giây, đáy lòng chợt dâng lên chút đau lòng, xưa nay chưa thấy giải thích: “Lúc nãy tôi đng cùng khách hàng nói chuyện, không có tiện nghe điện thoại.”
Tần Lạc cũng biết anh là người bận rộn, mới vừa rồi cũng đã điều chỉnh tâm tình của mình.
Đối với anh, tuyệt đối không thể ôm lấy quá nhiều hy vọng xa vời.
Nếu không, đau lòng sẽ chỉ là mình
”Ừ, tôi hiểu.”
”Được rồi, trời như thế, theo anh trở về.”
Nói xong, Hoắc Kỷ Thành liền dắt tay cô, đi về phía xe.
Tần Lạc không có kiểu cách đẩy tay anh ra, mặc cho bàn tay ấm áp của anh bọc lại bàn tay nhỏ bé của mình.
Có lẽ, bây giờ cô cần một chút xíu ấm áp như vậy.
Cứ để cho cô tùy hứng một lần đi!
Dáng vẻ cô nhu thuận khiến Hoắc Kỷ Thành tin cô thật sự không có việc gì, trong lòng cũng yên tâm, sau khi đưa cô đến nhà, còn thân thiếp đưa cô lên lầu.
”Em là người phụ nữ của tôi, bất kỳ sảy ra chuyện gì cũng đều phải nói với anh, chớ buồn bực ở trong lòng, hiểu chưa?”
”Ừ.”
Người phụ nữ của anh? Là người phụ nữ anh nhớ tới thì tới chêu chọc sao?
Dĩ nhiên Hoắc Kỷ Thành không biết suy nghĩ của cô, nhìn dáng vẻ cô ngoan ngoãn trong lòng nổi lên gợn sóng, không chút suy nghĩ hôn lên môi cô
Tần Lạc bị động mặc cho anh hôn mình
Cho đến khi hai người không thở nổi, cô mới tránh ra khỏi anh, nhìn chằm chằm anh, giọng nói nghiêm túc khác thường, “Lần trước tôi đã nói, anh đã nghiêm túc cân nhắc qua chưa?”
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
110 chương
44 chương
85 chương
189 chương