Mấy ngày nay tâm tình Tần Lạc cũng không có bị Hoắc Cẩm Dương ảnh hưởng đến, dù sao anh ta và bản thân không còn có quan hệ rồi, nếu như mình còn đi để ý lời của anh ta, vậy thì quá ngu rồi! Cũng không còn cần thiết! Mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, thuận theo tự nhiên đến đó! Mây ngày nay dì cả tới, cô đều nhận được tin nhắn của Đại Ma Vương: ngâm chân rồi sao? Có hiệu quả hay không? Tần Lạc lúng túng thầm nghĩ: cho dù có hiệu quả cũng sẽ không thấy hiệu quả nhanh như vậy! Chỉ có thể trả lời: cái này phải chờ lần sau dì cả tới mới biết...... Hồi lâu, Hoắc Kỷ Thành mới trả lời một câu: không hiệu quả nhớ nói cho tôi biết. Tần Lạc:...... Đại Ma Vương chợt trở nên quan tâm tự mình như thế thật đúng là không có thói quen, đây hoàn toàn là muốn cô trầm luân tiết tấu...... Buổi chiều thứ tư, Tần Lạc chợt nhận được điện thoại của Ninh Mông, “Tần Lạc, cô lập tức trở về chuẩn bị, tối nay cùng Đường thiếu tới Bordeaux Pháp đi công tác, chính là tới vườn nho trước đó.” Tần Lạc sửng sốt hồi lâu, “À? Không phải đã ký hợp đồng sao?” Ninh Mông cười, “Tôi không rõ lắm, nếu là Đường thiếu yêu cầu, cô chính là cứ đi đi!” Tần Lạc: “...... Được rồi.” Rất nhanh, chuyện cô lại cùng Đường thiếu đi sang Pháp công tác lại truyền ra khắp công ty, vì vậy lời đồn cũng biến thành nhiều phiên bản..... . ***** Nhưng, đến vườn nho Bordeaux, Tần Lạc mới phát hiện căn bản là Đường thiếu cũng không ở đây, rõ ràng người nhìn thấy là Đại Ma Vương. Đây rốt cuộc là tình huống nào? ”Anh...... Không phải đi Italy làm việc sao?” ”Vừa lúc Đường triều có chút việc không tới được, cho nên anh tới.” ”À......” Thật sự chỉ là như vầy sao? Tại sao mỗi lần đều trùng hợp như vậy? Đến vườn rượu nho nhìn thấy là Đại Ma vương vốn rất lúng túng, kết quả lần này chủ nhà chỉ cho chẩn bị một căn phòng ngủ cho bọn họ. Mặc dù cô yêu cầu muốn ở một phòng riêng, cũng không có...... Hoắc Kỷ Thành chế nhạo nói: “Dì cả của em đã hết rồi sao?” Tần Lạc lập tức không ngừng khẩn trương, “Còn chưa có! Mỗi lần tôi đến mất sáu bảy ngày.” Thật ra thì, mỗi lần cô chỉ cần bốn năm ngày là hết. Ngược lại Hoắc Kỷ Thành tin lời của cô..., “Dì cả của em cũng chưa hết, anh cũng sẽ không có làm gì với em, cùng anh ở một gian phòng em có gì phải lo lắng?” Đôi môi Tần Lạc méo ra, quan hệ giữa bọn họ đã phát triển tới như vậy sao? ”Tôi...... Chỉ là không có thói quen, dù sao chúng ta......” ”Đây đã là lần thứ ba, có gì không có quen?” “......” Lời nói này giữa bọn họ giống như rất thân mật vậy, nhưng cũng...... ”Tôi vẫn muốn ở một mình.” ”Không có chỗ thương lượng!” “......” Hoắc Kỷ Thành quả quyết cự tuyệt đề nghị của cô, rất bá đạo quyết định tất cả. Tần Lạc bất đắc dĩ cũng chỉ có thể theo anh, mà cô đang ở tha hương nên cũng không có quyền lợi nói không. ...... Sáng sớm hôm sau. Tần Lạc lười biếng duỗi lưng một cái, lúc quay mặt sang bất ngờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại của Hoắc Kỷ Thành gần trong gang tấc, thiếu chút nữa bị dọa đến thét chói tai. Cũng may, cô kịp thời bụm miệng. Mặc dù đã không phải là lần đầu, nhưng tình huống lần đầu và lần thứ hai đều không giống nhau, hơn nữa lúc ấy Hoắc Kỷ Thành đều đưa lưng về phía mình, cũng không có vừa mở mắt ra liền nhìn thấy mặt của anh...... Hơn nữa cô vẫn không có thói quen bên cạnh có một người khác ngủ chung. Cô từ từ hạ cái tay che miệng xuống, mắt đen to linh lợi không chớp một cái nhìn chằm chằm ác ma đang ngủ trước mắt, bộ dạng anh đẹp trai tuấn tú không có gì sánh bằng...... Hơn nữa, khí chất như vậy! Cũng khó trách được người ta phong làm Nam Thần quốc dân gì đó...... Sau khi ngủ Đại Ma Vương không hề có lực công kích, vài sợi tóc tùy ý xõa lên trên trán của anh, giống như là một người đàn ông bình thường ở nhà. Mỗi người đều có hai mặt, sau khi ngủ là thiên sứ, sau khi tỉnh lại là ác ma...... Trong đầu Tần Lạc chợt hiện lên một câu nói, ngón tay nhỏ nhắn càng thêm quỷ thần xui khiến khẽ xoa mi tâm của anh, dọc theo đường nét ngũ quan sắc sảo của anh chậm rãi xuống dưới, cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, ngay cả ngủ cũng nghiêm túc như vậy. Chợt, Hoắc Kỷ Thành đang ngủ bỗng nhúc nhích. Tần Lạc bị dọa vội vàng rút ngón tay trở về, thận trọng nhìn anh một cái, phát hiện anh cũng không có tỉnh, lúc này mới vén chăn xuống giường. Kết quả, bị một cánh tay kéo lại. Tần Lạc hoảng sợ nhìn về phía anh, rốt cuộc anh đã tỉnh từ bao giờ? Anh sẽ không một mực cố ý giả bộ ngủ chứ? ”Anh tình từ lúc nào vậy?” ”Em đi đâu đấy?” Trong giọng Hoắc Kỷ Thành mang theo giọng mũi nồng đậm, hiển nhiên là mới vừa tỉnh ngủ. ”Tôi vào phòng tắm.” Tần Lạc vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của anh, muốn từ bên trong nhìn ra anh có biết mình sờ soạng mặt của anh không...... Đây tuyệt đối là nhất thời mất khống chế! Trong lúc đó, chắc cô đã trúng tà. ”Anh cũng đi.” Tiếng Hoắc Kỷ Thành khàn khàn nói, ngồi dậy chuẩn bị giường. Tối hôm qua anh so với Tần Lạc ngủ trễ hơn, ở căn phòng cách vách xử lý một ít công việc, hôm nay phá lệ ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao. Hơn nữa, cả đêm mộng đẹp, trước nay chưa có giấc ngủ chất lượng như vậy. ”Tôi đau bụng, muốn dùng phòng vệ sinh riêng.” Tần Lạc nói láo, cô không cần cùng anh đi rửa mặt chung. Rất lúng túng! Cho nên, cô quyết định”Hy sinh” mình...... Quả nhiên, nghe được mấy chữ”Muốn dùng phòng vệ sinh riêng”, trong nháy mắt mặt Hoắc Kỷ Thành tối lại. ”Này! Tôi không thể nhịn được, anh nên biết khi dì cả đến bụng sẽ không được tốt......” Tần Lạc tỏ vẻ ôm bụng, nhanh chóng mang dép chạy vào phòng tắm, không quên khóa trái cửa lại. Nhìn cô động tác cô khó dằn như thế, Hoắc Kỷ Thành nửa tin nửa ngờ. Đột nhiên, trong phòng tắm truyền đến tiếng “bõm” một cái. Trong nháy mắt trên mặt Hoắc Kỷ Thành gắn đầy vạch đen. Cô gái nhỏ đáng chết! Mà bên trong phòng tắm, Tần Lạc thiếu chút nữa thì bị tài trí thông minh của mình làm cho bật cười, đem Ý tưởng ném cục xà phòng vào trong bồn tắm mà cô cũng nghĩ ra được! Ha ha ha ha ha...... Trong lòng cô không nhịn được vui mừng, hoàn toàn là ý tưởng lóe lên tong đầu! Sau khi thành công khiến Đại Ma Vương ghê tởm, tâm tình Tần Lạc vui thích tắm xong, sau đó sảng khoái ra khỏi phòng. Mỗi một hơi thở trong khu vườn, cũng chứa hương thơm rượu nho. Cô hít vào một hơi thật sâu, con mắt nhìn về nơi xa, còn có thể nhìn thấy phía trước một mảnh xanh um tươi tốt. Tâm tình, tự dưng kích động. Hơn nữa không thấy bóng dáng Đại Ma Vương. Cô ngâm nga một ca khúc dọc theo bậc thang đi xuống, mỗi một bước cũng cực kỳ nhẹ nhõm. Người làm vườn bên trong khu vườn thấy cô, tất cả đều cười híp mắt chào hỏi, hình như cũng nhớ cô. ”Mấy người đang làm cái gì đấy?” Tần Lạc giống như cục cưng tò mò, thấy cái gì cũng sẽ hỏi. ”Đây là nho mới vừa hái về từ vườn nho, chuẩn bị mang đi sản xuất rượu nho.” ”Tôi có thể đi xem một chút không?” ”Dĩ nhiên có thể.” Tần Lạc hưng phấn đi theo người làm vườn ra chỗ sản xuất rượu nho, phát hiện khắp nơi bên trong đều là nho mới hái xuống, cô còn không nhịn được ăn mấy quả. Quả nhiên mùi vị rất tươi ngon! ”Tôi có thể học không?” Tần Lạc khiêm tốn nói. Người làm vườn gật đầu, sau đó ôn hòa có kiên nhẫn nói: “Trước tiên cắt từng quả nho xuống, trong quá trình không thể làm hỏng vỏ trái cây, cũng không thể sử dụng tay đi ngắt, bất kể là những quả nho bị hỏng thì đều để sang chỗ khác......” ”A, là thế này phải không?” Tần Lạc có hình có dạng làm theo. ”Sau khi cắt nho xong thì rửa sạch sẽ thả vào nước muối ngâm......” Đang nói, chợt có người giúp việc nóng nảy chạy vào, lúc thấy Tần Lạc rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Tần tiểu thư, Hoắc tiên sinh một mực tìm cô, cô mau đi qua đi!” Tần Lạc gật đầu, “Được, tôi biết rồi.” ***** Trong phòng ăn to như vậy trang hoàng trang nhã cao quý, mỗi một chỗ trên bàn ăn và nét vẽ trên tường đều lộ ra sự xa hoa nhã nhặn! Lúc này trên bàn đang bày các loại đồ ăn phong phú. ”Em đi đâu đấy?” Giọng Hoắc Kỷ Thành lạnh lẽo, hình như mang theo không vui. Sáng sớm bị cô gái nhỏ này bố trí, sau đó rửa mặt xong ra ngoài thì đã không thấy tăm hơi cô đâu, anh có thể có tâm tình tốt sao? ”Tôi đi học sản xuất rượu nho.” ”Tại sao không mang theo điện thoại di động?” ”Quên.” Tần Lạc thành thật trả lời, lúc cô thay quần áo xong liền quên. Hoắc Kỷ Thành nhìn cô sau vài giây, giọng nói hơi chậm rãi, “Tới đây.” Hả...... Lại muốn làm gì?!!! Mặc dù trong lòng Tần Lạc không muốn, nhưng hai chân vẫn du chuyển qua, ai ngờ lúc này biểu cảm tâm tình của Đại Ma Vương cực kỳ kinh khủng..... Nếu cô cãi lời, có thể bị đánh hay không...... ”Lúc tôi đi xuống thì cũng không có thấy anh......” Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành hơi có tiết trời ấm lại, một tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn quần áo trên người cô một chút, cau mày, “Em không nóng sao?” Tần Lạc lắc đầu, “À không! Trong vườn rất mát mẽ.......” Cô chỉ mặc thêm có một cái áo khoác thôi mà, đã làm phiền Đại Ma Vương để mắt? Hoắc Kỷ Thành thấy cô nói như vậy cũng thôi, Tần Lạc vừa định đứng dậy lại bị anh ấn xuống, “Cứ như vậy đừng động.” Tần Lạc không biết làm sao, “Như vậy tôi ăn cơm thế nào?” Hoắc Kỷ Thành mặt lạnh, “Đừng làm rộn!” Tần Lạc đầu đầy hắc tuyến, “Người nào náo loạn, anh buông tôi ra trước, để cho tôi ngồi vào cái ghế bên cạnh đi.” Đương nhiên Hoắc Kỷ Thành không chịu, “Anh chỉ muốn ôm người phụ nữ của mình.” Tần Lạc bị lời anh nói trực tiếp như vậy liền đỏ mặt, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Ai là người phụ nữ của anh.” Hoắc Kỷ Thành nắm được cằm cô để cho cô nhìn thẳng mình, “Còn muốn phủ nhận?” Tần Lạc lúng ta lúng túng một hồi lâu, cũng không nói ra một chữ, thì ra Đại Ma Vương chính thay đổi chiến thuật dịu dàng...... Còn tưởng rằng sau đêm đó anh sẽ không quan tâm tới mình nữa, kết quả anh đánh cái chủ ý này...... Rất có tâm cơ! Mình hoàn toàn không phải là đối thủ của anh...... Bữa cơm này Tần Lạc ăn rất đau khổ, bởi vì một người đàn ông vẫn ôm cô, mình còn phải cho anh ăn, sau đó thường là cô lấy muống từ trong miệng anh ra, lại bị nhét vào trong miệng mình. ...... ”Tôi no rồi.” Tần Lạc rất muốn nhảy từ trên người anh xuống, nhưng Hoắc Kỷ Thành không đồng ý, cường thế ôm eo thon nhỏ của cô, hơi thở còn phả lên gáy cô. Trong mắt Hoắc Kỷ Thành lóng lánh hai ngọn lửa nhỏ, sao lửa đỏ nhảy động. ”Anh chưa ăn no.” Giọng anh trầm thấp hấp dẫn mê người. Tần Lạc có loại cảm giác như ngồi bàn chông, cảm giác trong lời nói của anh có cái gì đó...... ”Anh muốn ăn cái gì, tôi giúp lấy giúp anh.” Tần Lạc vội vàng muốn tránh thoát ngực của anh, còn chưa đi hai bước lại bị anh kéo trở lại. ”Muốn ăn...... em.” Ngón tay Hoắc Kỷ Thành cách lớp quần áo chậm rãi vuốt ve hông của cô, ánh mắt nóng bỏng tà mị mà mê hoặc lòng người, không hề chớp mắt giằng co tầm mắt Tần Lạc. Cô khó nhịn nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu nhanh chóng nghĩ tới đối sách. Hoàn cảnh lãng mạn như thế, cô thà đi vườn nho hái quả nho thưởng thức một chút cảnh đẹp, mà không phải ở lại chỗ này cùng Đại Ma Vương...... Triền miên. ”Tôi cũng không phải là thức ăn. Hôm nay bên ngoài ánh nắng tươi sáng, không bằng chúng ta đi ra bên ngoài một chút đi? Lần trước tới cũng không có đi thăm quan, anh thấy sao?” Tần Lạc cố ý nói sang chuyện khác, giọng nói dịu dàng như nước. Lúc này, nhất định giọng điệu phải mềm mới được...... Sau đó giương mắt nhìn người đàn ông.