Tần Lạc nghĩ rằng lời đồn nhảm sẽ truyền đi ít nhất vài ngày mới biến mất, kết quả đến giờ tan tầm buổi tối, thì không nghe thấy ai nghị luận, ngay cả Lương Tinh cũng không nói một chữ. Cô biết việc này nhất định cấp trên có liên quan, cũng chỉ có năng lực của tổng giám đốc đại nhân lấy tốc độ nhanh nhất trấn - áp toàn bộ lời đồn. Mấy ngày tiếp theo, đều rất yên bình, không ai nhắc đến tên George tiên sinh nữa, mọi người ai bận việc nấy, nghiễm chỉnh và hòa thuận. Mà thời tiết dần dần chuyển lạnh, tiến vào cuối mùa thu. Cuộc sống diễn ra rất quy luật khoảng gần mười ngày, mỗi ngày đi làm tan tầm, chủ nhật thì đến biệt thự lưng chừng núi nhà họ Hoặc dạy phụ đạo tiếng anh cho Tiểu Hỏa Tinh. Làm cho cô khó hiểu, là cuối tuần này lại không nhìn thấy đại ma vương... Ngược lại Hoắc Gia Tinh tháo gỡ thắc mắc của cô: "Chị, cha lại đi công tác rồi, Tiểu Tinh đã quen ba thường xuyên không ở nhà." Trong giọng nói trẻ thơ của bé khó nén cảm xúc mất mác. Không có đứa trẻ nào không hy vọng ba mẹ ở cùng mình mỗi ngày? Trong lòng Tần Lạc bỗng nhiên dâng lên một cỗ đau lòng khó tả, Tiểu Hỏa Tinh mới năm tuổi, thường xuyên ở nhà một mình với một đám người hầu, cũng khó trách bé nhớ ba... Cô yêu thương sờ đầu Tiểu Hỏa Tinh: "Ngoan, mẹ Tiểu Hỏa Tinh đâu?" Hoắc Gia Tinh ngây thơ lắc đầu: "Không biết, Tiểu Tinh không có mẹ." Tần Lạc ngẩn ra một lúc lâu, không có mẹ? Làm sao có thể? Chẳng lẽ là có bí mật không thể nói? Hoặc là mẹ Tiểu Tinh đã mất? Sau khi biết được điều này, cô vội vã áy náy nói: "Xin lỗi ...! Chị không biết, Tiểu Tinh sẽ không trách chị chứ?" Tần Lạc cảm thấy mình nhắc đến chuyện thương tâm của Tiểu Hỏa Tinh, vội vàng giải thích. Ngược lại Hoắc Gia Tinh giống như đã quen, nhu thuận lắc đầu: "Không có việc gì, Tiểu Tinh từ khi sinh ra thì không có mẹ, em đã từng hỏi ba, ba nói không có, ông nội bà nội cũng nói như vậy, em nghĩ mẹ không cần Tiểu Tinh..." Một câu cuối cùng, có đầy mất mác cùng thất vọng... Có thể thấy được, mặc dù đứa nhỏ có thể tin lời người lớn nói, nhưng dưới đáy lòng bé vẫn khát vọng mẹ, nếu không giọng của bé sẽ không mất mác như thế. Tần Lạc bỗng nhiên có chút đau lòng, ở chỗ nào đó trong lòng như là bị thứ gì nhéo thật chặt, làm cho cô thiếu chút nữa hít thở không thông... Cô không biết mình tại sao lại vậy. Đột nhiên làm ra một hành động mà ngay cả cô cũng không ngờ được, ôm Tiểu Hỏa Tinh vào trong ngực, tay phải nhẹ nhàng vỗ về lưng bé. Lúc này, nói cái gì giống như có chút dư thừa... Ngược lại Hoắc Gia Tinh rất nhu thuận rúc vào trong ngực cô, không biết vì sao, bé rất thích mùi hương trên người chị, làm cho bé rất thoải mái. ... Giữa trưa cơm nước xong, Tần Lạc bị một người phụ nữ trung niên lớn tuổi kéo đến một bên, Tần Lạc biết bà ấy là Dì Hoa người phụ trách sinh hoạt thường ngày cho Tiểu Hỏa Tinh, ởi trong nhà này nhất định có chút địa vị. "Tần tiểu thư, ở nhà này mẹ tiểu thiếu gia là kiêng kị, không ai dám nói ra, nếu truyền đến tai tiên sinh, thì không chịu nổi. Hơn nữa, tiên sinh cũng không thích có người ở trước mặt tiểu thiếu gia nhắc đến mẹ bé." "... Tôi biết rồi, về sau tôi không nhắc đến nữa." Tần Lạc cam kết, nghe dì Hoa nói như vậy, cô càng chắc chắn mẹ Tiểu Hỏa Tinh đã mất... Nếu không mọi người trong ngôi biệt thự này kiêng dè như vậy, dì Hoa còn cố ý kéo mình đến một bên dặn dò tỉ mỉ. Cô bỗng nhiên có chút tò mò, rốt cuộc đại ma vương sẽ lấy người phụ nữ dạng gì, lại còn khiến cô ấy sinh con trai cho mình? Người phụ nữ hạnh phúc đồng thời cũng rất bất hạnh này, đã sớm rời khỏi nhân gian rồi... Cô nghĩ như vậy, còn có chút đồng tình với người phụ nữ kia. Không biết, chờ sau này khi cô biết được sự thật, sẽ giống như sấm sét giữa trời quang... ***** Buổi chiều hết giờ dạy, Tần Lạc đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng xe, cô tưởng rằng đại ma vương trở lại, kết quả nghe thấy tiếng giày cao gót. Không đợi cô nhìn người đến là ai, thì thấy nhóm người hầu cung kính hô: "Phu nhân!" Mà Hoắc Gia Tinh cũng vui vẻ bổ nhào về phía người tới, giọng nói mềm mại đáng yêu: "Bà nội!" Lúc này Tần Lạc mới nhìn phu nhân một cái, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, hoàn toàn không giống mẹ của đại ma vương! Nói là chị anh ta đoán chừng ai cũng tin. Cô chỉ có thể lễ phép gọi: "Phu nhân." Phương Lệ Hoa liếc mắt đánh giá trên dưới cô một cái, vẻ mặt rất không vui: "Vị tiểu thư này là?" Không đợi người hầu mở miệng, Hoắc Gia Tinh giải thích với bà nội nói: "Bà nội, chị ấy là cô giáo dạy tiếng anh của con, cuối tuần sẽ đến nhà dạy cho con một buổi." Vẻ mặt Phương Lệ Hoa lúc này mới có chút dịu đi, thì ra là giáo viên dạy ở nhà! Còn tưởng rằng là người phụ nữ của A Thành tùy tiện mang từ bên ngoài về, nếu làm hư Tiểu Tinh thì làm sao bây giờ? "A...... Thì ra là giáo viên dạy kèm tại nhà, Tần tiểu thư thoạt nhìn rất trẻ, làm cô giáo của trường nào vậy?" Tần Lạc cảm thấy thái độ thay đổi của bà nội Tiểu Hỏa Tinh với mình, lễ phép trả lời: "Tôi không phải cô giáo, chỉ là chuyên ngành học ngoại ngữ, bây giờ làm công việc phiên dịch." Phương Lệ Hoa gật đầu, có chút hài lòng với cô, con trai tuyển giáo viên dạy kèm ở nhà cho Tiểu Tinh đương nhiên sẽ không kém, nhìn khí chất cùng thái độ nói chuyện này, chắc là con gái xuất thân từ dòng dõi Nho học. Sở dĩ bà không cho là tiểu thư khuê các, là vì tiểu thư khuê các sẽ không nhận lời mời làm kiêm chức giáo viên dạy kèm ở nhà... Hoắc Gia Tinh lại bổ sung một câu: "Bà nội, chị rất giỏi! Hội gì đó quá nhiều, con rất thích chị dạy..." Bé quang quác khen ngợi Tần Lạc một đống, điều này làm cho Phương Lệ Hoa càng có ấn tượng tốt với Tần Lạc, xem ra mời cô gái dạy lần này khiến cho Tiểu Tinh rất vui vẻ. Nhưng Tần Lạc đầu đầy hắc tuyến, cô thấy Tiểu Hỏa Tinh vụng trộm nháy mắt với cô. Thằng quỷ ranh này! "Phu nhân, giờ dạy hôm nay đã xong, tôi đi trước." Mặc kệ như thế nào, Tần Lạc không muốn hàn huyên nhiều với vị phu nhân trước mắt, dù sao không cùng một loại người, cô không muốn cô ý đi đón ý nói hùa của đối phương. Ở trong mắt của người có tiền, có đôi khi không cố ý sẽ bị cho rằng là bụng dạ khó lường. Cho nên, vẫn nên nhanh chóng đi trước thì tốt hơn. Mặc dù Hoắc Gia Tinh không vui khi cô đi ngay, nhưng bà nội đến, bé cũng chỉ có thể lưu luyến vẫy tay với Tần Lạc. ... Buổi tối, sau khi Phương Lệ Hoa tắm rửa cho cháu trai xong rồi dụ dỗ bé đi ngủ thì gọi dì Hoa đến bên cạnh: "Cô giáo họ Tần dạy kèm ở nhà là thế nào? Có phải cô ấy thích A Thành đúng không?" Dì Hoa vội vàng trả lời: "Phu nhân, Tần tiểu thư chỉ dạy kèm ở nhà cho tiểu thiếu gia thầy, không có bất kỳ quan hệ không minh bạch gì với tiên sinh. Tuần trước mưa to Tần tiểu thư từng ngủ lại đây một đêm, nhưng cô ấy ở phòng khách dưới lầu, tiểu thiếu gia rất thích cô ấy có thể là vì phương thức dạy học của cô ấy rất đặc biệt, hơn nữa học rộng tài cao, không giống những giáo viên trước, luôn thay đổi biện pháp làm tiên sinh vui vẻ, hoàn toàn không đặt tâm tư dạy học cho tiểu thiếu gia..." Phương Lệ Hoa nghe xong như có chút suy nghĩ: "Ý của bà là vị Tần tiểu thư này chỉ đơn thuần dạy học cho tiểu thiếu gia sao?" Dì Hoa gật đầu: "Vâng, tôi luôn âm thầm len lén quan sát Tần tiểu thư, cô ấy không có một chút ý muốn quyến rũ tiên sinh, mỗi lần cô ấy đến chưa bao giờ trang điểm, hơn nữa mặc quần áo cũng rất bảo thủ, ở một chỗ với tiểu thiếu gia cũng không hỏi thăm chuyện của tiên sinh." Bà nói cũng là lời nói thật. Lúc này Phương Lệ Hoa mới hài lòng gật đầu: "Rất tốt! Bà tiếp tục âm thầm quan sát cô ấy, chỉ cần cô ấy có bất kỳ hành động gì phải báo cáo nhanh cho tôi! Người vợ của A Thành chọn chỉ có thể là Giang Ánh Tuyết, không thể bị người phụ nữ không minh bạch chiếm giữ." Dì Hoa gật đầu: "Phu nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ dán mắt nhìn Tần tiểu thư." Phương Lệ Hoa rất yên tâm về bà ta, dù sao là người của mình, nếu không bà cũng sẽ không sắp xếp bà ta đến đây chăm sóc cháu trai bảo bối của mình. ***** Thứ Hai. Tần Lạc vừa mới ngồi yên ở trên ghế của mình, thì nghe thấy ồn ào từ bên ngoài truyền đến một trận ***, cô không để ý, mở máy tính ra chuẩn bị làm việc. Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Đường đại thiếu gia rất lâu không thấy bỗng nhiên xuất hiện: "Tần Lạc, nhanh thu dọn đồ đi theo tôi." Vẻ mặt Tần Lạc không hiểu: "Đi đâu?" Đường Triều dơ tay nhìn đồng hồ: "Còn có thể đi đâu? Lập tức phải đi công tác! Lúc này tạm thời không tìm thấy phiên dịch tiếng Pháp thích hợp, cô lập tức thu dọn hành lý đi Paris với tôi một chuyến." Tần Lạc ngạc nhiên há mồm, Đường thiếu cũng thích làm đột nhiên tập kích! Đi công tác cũng không báo trước? Ra ngoài chẳng lẽ không được về nhà lấy vài bộ quần áo để thay sao? "A? Bây giờ đi sao?" "Đương nhiên!" Nói xong, Đường Triều đưa tay kéo Tần Lạc đi, dáng vẻ dường như rất gấp gáp.