Tần Lạc nhếch khóe môi lên, “Đó là đương nhiên! Người đi khắp bốn phương làm sao có thể không học một chút năng lực tự vệ?”
Hoắc Kỷ Thành không ngờ nhìn cô một cái, loại cá tính này của cô anh cũng lần đầu tiên nhìn thấy, có lẽ là bên cạnh anh không có loại phụ nữ vì kế sinh nhai mà bôn ba lo lắng.
Cuộc sống hoàn cảnh không giống nhau, chuyện trải qua cũng không thật sự giống nhau.
Ngay sau đó nói: “Đi thôi!”
Sau khi Hoắc Kỷ Thành kéo Tần Lạc rời đi, không quên để cho người ta mang một cô gái xinh đẹp như hoa vào trong phòng của George, uống tăng thêm liều rượu, chỉ sợ chiều mai cũng không ngừng được.
Hắn ta lại dám hạ thuốc Tần Lạc?
Suy nghĩ một chút nếu không phải cô gái này nhạy bén, chỉ sợ đã sớm bị......
Cái loại hình ảnh đó, anh đều không dám tưởng tượng.
Lần này, ắt phải cho George biết chút lợi hại!
......
Sau khi từ trên thuyền rời đi, trong lòng Tần Lạc không thể nói ra cảm giác đối với người đàn ông bên cạnh là gì, anh vừa đúng xuất hiện kịp thời sao?
Hay là cố ý tới cứu mình?
Trong lúc nhất thời, tâm tình hơi khác thường.
Một đường từ bờ biển chạy nhanh trở về thành phố, Tần Lạc đều quay mặt sang nhìn đèn đường sáng trưng phía ngoài cửa sổ, không có nói một câu, chuyện đêm nay có thể thoát khỏi hang sói vẫn đủ may mắn......
Hoắc Kỷ Thành vốn không phải người thích nhiều chuyện, nên cũng yên tĩnh lái xe.
Sau khi vào nội thành, anh trầm giọng mở miệng, “Muốn ăn chút gì không?”
Anh không hỏi còn được, vừa hỏi bụng thật sự có chút đói, buổi tối ở trên thuyền chưa ăn cái gì, ngược lại uống mấy ly rượu đỏ, lúc này bụng đã sớm đói đến kêu la ọc ọc.
Chỉ là, lúc này đã có nhiều nơi đều đóng cửa rồi!
“Tùy tiện ăn chút thịt nướng ở quán ven đường đi.”
Sau khi nói xong, Tần Lạc liền ý thức đến có thể đại ma vương không quen quán ven đường, dù sao anh luôn sống trong nhưng lụa, không giống mình khổ gì thì cũng đã quen.
Hoắc Kỷ Thành cũng không tiếp lời, mà lái xe đến một nhà hàng ven đường nhỏ, vùng này cũng không phải là khu náo nhiệt phồn hoa gì, nhưng trước nhà hàng lại đỗ nhiều loại xe, bên trong tân khách cũng là nối liền không dứt.
Tần Lạc có chút bất ngờ làm sao Hoắc Kỷ Thành lại mang mình tới nơi này, kết quả sau khi tiến vào mới phát hiện có khoảng trời riêng, ngược lại cửa được sửa sang rất đê điều, nhưng bày trí bên trong không gì không tinh trí đến nơi, xuyên qua hành lang mới đến phòng bao bên trong.
Nói đúng ra là nhã gian.
Hình như nhân viên phục vụ ở đây biết Hoắc Kỷ Thành, đều rất cung kính gọi một tiếng, “Tứ thiếu.”
Nhìn thấy Tần Lạc càng thêm tò mò.
Hình như bất ngờ Tứ thiếu lại có thể mang một cô gái tới nơi này ăn......
“Một phần cháo cua, xào một chút rau, chỉ hai thứ thế thôi.”
“Được.”
Sau khi phục vụ ghi nhớ liền rời đi.
Ngược lại Tần Lạc có chút tò mò đánh giá thiết bị lắp đặt xung quanh gian phòng, đơn giản rất khác biệt, trong phòng cũng không có dư thừa vật dụng, bàn, ghế, tranh vẽ......
“Đây là chỗ nào?”
“Một chị gái mở quán, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ tới thăm.”
Hoắc Kỷ Thành hời hợt giải thích.
Tần Lạc lại nghe ra chút bất thường, có thể để Đại Ma Vương xưng là chị, chắc hẳn rất đáng gờm! Chỉ là, mở một quán ăn đặc biệt như vậy, rốt cuộc là kiểu phụ nữ gì?
Tần Lạc chợt có chút tò mò......
Đang suy nghĩ, cửa chợt bị đẩy ra.
Đi vào là một đôi nam nữ, người đàn ông Tần Lạc đã thấy trong đêm sinh nhật năm tuổi của Tiểu Tinh, hình như là chú hai của Tiểu Tinh Tống Tư
Bạch.
Cô gái bên cạnh có mái tóc dài đến eo mềm mại, ống tay áo vạt áo màu nâu sẫm, quần dài vải bông màu đỏ rượu, khuôn mặt thanh nhã tinh xảo, giống như từ trong tranh thanh tân thoát tục đi ra!
“Mới vừa nghe cấp dưới nói nhìn thấy cậu mang theo một cô gái tới, tôi còn không tin, liền kéo Đại Bạch tới đây nhìn ngó.” Cảnh Uyển cười híp mắt nói.
Hoắc Kỷ Thành giới thiệu: “Chị Uyển chính là bà chủ của quán nhỏ này.”
Ngay sau đó Tần Lạc lễ phép gọi một tiếng, “Chị Uyển.”
Thật ra thì trong lòng vẫn không được tự nhiên, bởi vì trong lời ngoài ý của chị Uyển giống như nghi ngờ quan hệ của mình với Đại Ma Vương, nhưng mình đột ngột đứng ra giải thích cũng không tiện.
Cảnh Uyển tươi cười rạng rỡ nhìn Tần Lạc một cái, ngược lại là một cô gái khéo léo.
Tống Tư Bạch nghiêng người dựa vào khung cửa, trêu ghẹo nói: “Không tệ lắm!
Cuộc sống gia đình tạm ổn đấy, phát triển còn rất nhanh!”
Lần này, Tần Lạc cũng không nhịn được nữa, “Chú hai của Tiểu Hỏa Tinh, tôi và đại...... Tổng giám đốc chỉ vừa làm việc xong nên đói bụng mới tới đây mà thôi.”
Cảnh Uyển che miệng cười, “Cô gái này xấu hổ!”
Tống Tư Bạch chế nhạo nói: “Công việc? Đã trễ thế này hai người ở chung một chỗ làm việc sao?”
Ý trong lời nói này rất dễ nhận thấy, mặt Tần Lạc càng đỏ hơn.
Mẹ nó! Cô đây là cho mình một cái hố sao?
Hoắc Kỷ Thành kịp thời giơ tay giúp đỡ, liếc bạn tốt một cái, “Cậu rất rảnh rỗi?”
Mặt Tống Tư Bạch đen sì, cố làm nghiêm chỉnh nói: “Tần tiểu thư, tôi có danh tính họ Tống tên Tư Bạch.”
Tần Lạc ngập ngừng: “Tôi nhớ anh là chú hai của Tiểu Hỏa Tinh......”
Đáy mắt Cảnh Uyển lướt qua vẻ kinh ngạc, “Xem ra cô gái này còn rất quen thuộc với Tiểu Hỏa Tinh.”
Tống Tư Bạch vội vàng giải thích: “Cũng không phải sao! Tiểu Tinh thì khỏi phải nói vì có rất nhiều chị gái thích! Mấy người chú như chúng tôi nhìn cũng thấy ghen.”
Hai gò má Tần Lạc lướt qua màu đỏ, có chút khiển trách nghĩ thầm: nào có khoa trương như vậy.
Dĩ nhiên, cô cũng không có nói ra.
Hoắc Kỷ Thành ho nhẹ hai tiếng, “Có muốn để phục vụ mang hai bộ bát đũa tới không?”
Tống Tư Bạch liền vội lôi kéo Cảnh Uyển đi, “Ngược lại tôi thật sự muốn ở đây, chỉ sợ ai đó cho là chúng tôi không hiểu phong tình trở thành bóng đèn.”
Cảnh Uyển cười”Ha ha” mặc cho anh ta lôi đi.
Cô ấy lớn hơn Tống Tư Bạch ba tuổi, người khác quan hệ bên cạnh không ai rõ được, nhưng làm anh em của Tống Tư Bạch, trong lòng Hoắc Kỷ Thành rất rõ ràng Đại Bạch luôn yêu chị Uyển, nhưng nhà họ Tống vẫn không đồng ý...
...
Người có tình luôn khó có thể trở thành thân thuộc.
Sau khi bọn họ rời đi, mặt Tần Lạc còn có chút hồng, thật may là lúc này nhân viên phục vụ đem cháo vào, cũng thân thiếp múc hai chén cho hai người.
Ngay sau đó Tần Lạc vùi đầu ăn cháo, mặc cho hơi nóng bốc lên mặt.
Hoắc Kỷ Thành trầm giọng mở miệng, “Cháo mới vừa bưng lên rất nóng, cẩn thận nóng miệng đó!”
Tần Lạc đã nóng đến miệng rồi, cô vội vã gắp chút thức ăn ăn, phát hiện mùi vị cực kỳ ngon, không khỏi mở miệng, “Thật là ngon!”
Phía sau lời cô nói có chút không rõ ràng, Hoắc Kỷ Thành cũng gắp một chút bỏ vào trong miệng, “Mùi vị nơi này vẫn không có có nơi thứ hai vượt được.”
*****
Ăn xong ra ngoài, Tần Lạc chỉ cảm thấy cực kỳ no bụng, lần này buổi tối sẽ ngủ được sao?
Hơn nữa, có dấu hiệu phát to người!
Hoắc Kỷ Thành lái xe đưa cô đến chung cư, “Về sau gặp lại chuyện như vậy nhớ nói với tôi, không phải mỗi lần đều sẽ may mắn giống như tối nay đâu.”
Tần Lạc: “......”
Không đợi cô trả lời, Hoắc Kỷ Thành liền lái xe rời đi.
Tần Lạc ngây ở tại chỗ nửa ngày, lời Đại Ma Vương là có ý gì? Là quan tâm mình sao?
Anh lại quan tâm mình sao?
Thật kinh hãi!
Ngay sau đó lắc đầu, muốn bỏ đi cái suy nghĩ kinh khủng này, cùng lúc xoay người nhìn thấy một người đàn ông là Hoắc Cẩm Dương đi ra từ trong chỗ tối.
Tần Lạc làm bộ như không nhìn thấy anh ta đi về phía trước, lại bị anh ta kéo lấy cánh tay, lấy giọng chất vấn hỏi: “Em thật đúng là đi kết giao với chú ba sao? Chúng ta chia tay mới mấy ngày chứ?”
Tần Lạc tức giận hất tay anh ta, “Hoắc Cẩm Dương! Anh nên rõ ràng tình trạng có được hay không? Là anh đạp chân trước! Hơn nữa chúng ta đã chia tay rồi, tôi và người nào lui tới đó là quyền và tự do của tôi! Còn nữa, căn bản tôi không có lui tới với chú ba của anh! Chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên.”
Hoắc Cẩm Dương vốn không tin lời của cô..., nếu như chỉ là quan hệ cấp trên đơn thuần, thì sao trễ rồi chú ba có thể đưa Lạc Lạc về như thế?
Còn hai ngày trước, chú ba chưa bao giờ dùng Microblogging lại đi đăng Microblogging, chỉ vì giải thích chuyện
Lạc Lạc không bắt cóc.
Đây cũng là truyện quá khứ!
Lấy cá tính của chú ba làm sao có thể nhớ mãi không quên cho đến bây giờ?
Suy nghĩ một chút, anh ta đều cảm thấy khả nghi!
“Lạc Lạc, em có thể lừa gạt người khác, nhưng muốn lừa gạt anh là không thể nào! Cá tính của em anh quá rõ ràng, nhất định em thích người đàn ông này, em lại còn hẹn hò với chú ấy trễ vậy? Còn để cho chú ấy đưa em về?”
Tần Lạc có chút bất đắc dĩ, “Tối nay tôi làm thêm giờ.”
Hoắc Cẩm Dương cười nhạo một tiếng, “Làm thêm giờ? Em làm thêm giờ mà cần tổng giám đốc tự mình đưa tiến em sao? Em còn dám nói mình và chú ba của anh không có bất cứ quan hệ gì?”
Tần Lạc bị anh ta đây dưa không thể làm gì, giọng nói không vui: “Hoắc Cẩm Dương, anh là gì của tôi?
Tại sao cứ quơ tay múa chên trong cuộc sống của tôi? Tôi có nhất thiết phải giải thích với anh sao?”
Ấn thank bài giới thiệu trang đầu cho mèo nhé
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
139 chương
3 chương
29 chương
20 chương
12 chương
80 chương
16 chương
68 chương