Sai khi hai bên đạt thành giao ước, liền quyết định thứ bảy tuần này bắt đầu dạy học, vui vẻ nhất đừng lại chính là Hoắc Gia Tinh, cậu nhóc hoan hô không dứt, “Oh! Thật tốt quá!” Thấy con trai vui mừng như thế, Hoắc Kỷ Thành biết rõ quyết định này của mình không có sai, hơn nữa làm như vậy có thể ngăn chặn việc cuối tuần Tần Lạc và Hoắc Cẩm Dương có thời gian hẹn hò. Nhất định chính là phương pháp xử lí vẹn toàn đôi bên! Dĩ nhiên Tần Lạc không biết trong lòng anh suy tính gì, mặc dù vừa bắt đầu có chút mâu thuẫn và dính dáng tới Đại Ma Vương, nhưng Tiểu Hỏa Tinh đáng yêu như vậy, dù sao đứa bé cũng vô tội, mình cũng thích nó, dạy nó học Anh ngữ nhất định là rất chuyện rất thú vị. . . . . . “Chị gái, chị thích ăn cái gì? Em muốn gọi điện thoại cho thím Mễ để buổi tối thím ấy làm đồ ăn ngon.” Tâm tình Hoắc Gia Tinh rất tốt nói. Tần Lạc vội vàng từ chối khéo, “Xong tiết học chị gái phải về nhà rồi.” Hoắc Gia Tinh vội vàng mếu máo, “Chị gái hư! Mới vừa rồi còn đồng ý cha phải chiếu cố em, bây giờ bồi Tiểu Tinh ăn cơm tối cũng không được!” Nói xong, liền giả bộ tức giận quay đầy đi. Tần Lạc đưa tay ra một nửa. . . . . . Chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Hoắc Kỷ Thành, dùng miệng hỏi làm thế nào? Hoắc Kỷ Thành nhún vai một cái, bày tỏ mình cũng không có biện pháp. Tần Lạc chỉ có thể đi tới dụ dỗ nói: “Tiểu Tinh ngoan, chị gái đồng ý em, cùng em ăn cơm tối.” Hoắc Gia Tinh lập tức vui mừng ngẩng đầu lên, đưa tay nhỏ bé ra ngoéo tay với cô, “Một lời đã định!” Tần Lạc gật đầu, “Ừ.” Hoắc Kỷ Thành nhìn động tác hai mẹ con bọn họ thân mật như vậy, trong lòng dâng lên một hồi cảm giác khác thường, nếu như giờ phút này có thể vĩnh viễn dừng lại thì tốt. . . . . . Ngay sau đó, lại bị ý nghĩ này của mình dọa sợ. ***** Buổi chiều học tiết đầu, Tần Lạc và Hoắc Gia Tinh học rất vui, một hồi tiếng nói tiếng cười, thời gian đi qua rất nhanh. Buổi trưa Hoắc Kỷ Thành cũng không có tới công ty, mà ở thư phòng làm việc, thỉnh thoảng có thể nghe được bên phòng con trai truyền ra tiếng cười vui vẻ, khóe môi không khỏi hơi nhếch lên, tâm tình vui vẻ. Buổi tối trước khi ăn cơm, Tần Lạc chợt nhận được điện thoại của bạn trai Hoắc Cẩm Dương, “Lạc Lạc, gần đây thật sự là công việc quá bận rộn, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?” Tần Lạc giật mình một lúc, cô thế nào cũng không ngờ tới tối nay Cẩm Dương lại hẹn mình. . . . . . “Cẩm Dương, em. . . . . .” Cô mới vừa mở miệng liền phát hiện Tiểu Tinh ngước mắt to đen đẹp như bảo thạch nhìn mình, khỏi phải nói bộ dạng bao nhiêu vô tội. Lập tức nghĩ đến mình đã đồng ý Tiểu Tinh phải ăn cơm tối với nó. “Buổi tối em có chuyện, nếu không tối mai nhé?” “Lạc Lạc, bây giờ anh đang ở dưới nhà em, buổi tối em có chuyện gì vậy?” “Cẩm Dương, hôm nay em mới vừa xin việc làm gia sư cho một gia đình, đây là ngày đầu tiên đi làm, cho nên không về sớm được. . . . . .” Tần Lạc lộ vẻ áy náy nói. Trong lòng Hoắc Cẩm Dương khó tránh khỏi có chút không vui, ở trong lòng bạn gái, chẳng lẽ mình cũng không sánh nổi một phần công việc? “Anh biết rồi.” “. . . . . .” Tần Lạc vừa mới chuẩn bị nói cái gì nữa lại phát hiện điện thoại đã bị cúp, không khỏi có chút đưa đám, Cẩm Dương tức giận sao?