Bên trong xe yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại di động vẫn còn không ngừng vang lên, vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm nhìn cái tên hiển thị cuộc gọi, sau vài giây do dự liền chuyển điện thoại sang tình trạng tắt tiếng, sau đó ném vào trong túi xách của Tần Lạc. Đại Vệ đậu xe ở lầu dưới, Hoắc Kỷ Thành ôm Tần Lạc ngủ mê man lên lầu, trong túi xách của cô có một chìa khóa, rất dễ dàng liền tìm được. Đây là lần đầu tiên Hoắc Kỷ Thành đưa phụ nữ về nhà, nhất định là xưa nay chưa từng có! Căn nhà nhỏ bé có hai phòng ngủ và hai phòng làm việc, tổng cộng diện tíchcũng không bằng được phòng khách nhà anh, con trai lại còn nhớ mãi không quên đối với nơi này, suy nghĩ một chút anh đều cảm thấy không thể tin được. Sau khi quan sát quanh các phòng một lần, Hoắc Kỷ Thành liền đặt Tần Lạc ngủ mê man lên giường, ngưng mắt nhìn cô ngủ, trong lòng anh có một loại cảm giác nói không ra lời. Sau đó hai phút, anh xoay người rời đi. . . . . . . Xe của anh vừa rời đi một phút, xe Hoắc Cẩm Dương liền đến dưới lầu nhà Tần Lạc, thấy đèn nhà bạn gái đã tắt, không khỏi gọi tới, vẫn không người nào nghe máy, chẳng lẽ là trong phòng bao quá ồn? Liên tục gọi năm sáu cuộc điện thoại cũng không người nhận, vừa đúng lại có điện thoại của Giang Ánh Thần gọi tới. Anh ta bắt máy, đối phương trực tiếp hỏi: "Anh là bạn trai Ánh Thần à? Tối nay cô ấy uống nhiều quá, anh qua đón cô ấy đi, chúng tôi ở phòng bao 1608 Kim Lan quốc tế." Hoắc Cẩm Dương vừa định nói anh ta không phải bạn trai Giang Ánh Thần, kết quả đối phương đã cúp. Hết cách rồi, anh ta chỉ có thể quay đầu xe đi qua. ***** Sáng sớm hôm sau. Tần Lạc mở mắt lại cảm thấy đầu đau muốn nứt, cô day day đầu, có chút buồn bực tối hôm qua làm sao mình trở về được, hoàn toàn không có ấn tượng gì . . . . . . Rời giường, lấy điện thoại từ trong ra, phát hiện điện thoại đã tắt máy, vội vàng rửa mặt đi tới công ty. SAu khi thang máy mở ra thì bị Lương Tinh kéo lại, "Tối hôm qua bỏ trốn thì mà cũng không thèm lên tiếng chào hỏi? Cùng bạn trai hẹn sao?" Tần Lạc sửng sốt một giây, cười cười, "Đúng vậy! Tối hôm qua uống nhiều quá, mới vừa vào toilet liền nhận được điện thoại của bạn trai, sau đó anh ấy nhất định tới đón tôi, tôi lại mơ màng liền đi về trước với anh ấy, xin lỗi nhé!" Lương TInh tỏ ra vẻ mặt đã hiểu, "Ai nha! Không có việc gì á! Hiểu rồi." Tần Lạc lộ ra bộ mặt "Cô hiểu là tốt rồi", sau đó trở về chỗ ngồi của mình, mặc dù tối hôm qua có chút, nhưng cô cẩn thận nhớ lại tối hôm người mang mình đi không phải là bạn trai mà là cái người ma vương lạnh lùng đó! Rốt cuộc tối hôm qua anh có làm gì với cô thì cô hoàn toàn không nhớ, chỉ biết là buổi sáng tỉnh lại đã ở trên giường nhà mình, quần áo vẫn bị ngày hôm qua, không có ai động tới. . . . . . Sạc điện, mở máy điện thoại di động, lập tức nhảy ra năm sáu cuộc điện thoại chưa nhận, tất cả đều là bạn trai Cẩm Dương, trong lòng cô"Lộp bộp" một chút, xong rồi! Tối hôm qua có hẹn với Cẩm Dương là dùng bữa xong sẽ đi tìm anh , kết quả sau đó lại đi ca hát, rồi mình lại phải uống rượu. Vội vàng gọi một cú điện thoại qua-- "Cẩm Dương, thật xin lỗi! Tối hôm qua lúc em đi hát có uống rượu, sau lại được đồng nghiệp đưa em trở về, mà bên trong KTV quá ồn không nghe được, rồi điện thoạt hết pin tắt máy, em xin lỗi nhé,....." Tần Lạc làm nũng nói xin lỗi.