Định Quốc Công phủ, bởi vì chi thứ tư về nhà mà náo nhiệt lên, Triệu đại lão gia cùng Tứ lão gia ban đêm cùng nhau nói chuyện rõ ràng, đối với chuyện hiềm khích năm đó hết sức giải thích, bắt tay làm hòa, hai người đều ăn ý đem sự tình ngày xưa giấu kín trong trí nhớ, đều đã qua hơn mười năm, tiếp tục so đo cũng không có ý tứ. Hòa thuận như thế, ít ngày nữa làm gia yến, gọi Đại cô cô cùng Ngũ cô cô trong kinh thành trở về, ăn bữa cơm đoàn viên, Triệu lão phu nhân nhìn một bàn đầy người, già trẻ lớn bé, con cháu đầy đàn, không khỏi cảm khái vạn phần, thiếu chút nữa rơi nước mắt, được mọi người trấn an cuối cùng nín khóc mà cười. Đêm đó Triệu lão phu nhân trong thoáng chốc làm như nhìn thấy nam tử năm đó ôn hòa sảng khoái, tóc đen y phục màu đỏ, lời thề đồng ý vĩnh viễn không cưới thiếp, càng nhớ rõ ngày ấy lập gia đình hồng mai kiều diễm, đúng lúc tuyết tung bay… Sáng sớm sau khi tỉnh lại, nhìn ngoài cửa sổ ngược lại thật sự có bông tuyết nhỏ tinh tế như lông tơ, Triệu lão phu nhân một tiếng thở dài, Dương ma ma vỗ vỗ tuyết dính trên áo bông đi vào phòng trong “Hôm nay thấy lão phu nhân ngài ngủ an ổn, liền không đánh thức ngài, Quốc Công phu nhân, Tam mợ chủ (cách xưng hô của người ở với con dâu của ông bà chủ) cùng Tứ mợ chủ vừa tới thỉnh an, lão nô tự tiện chủ trương đều thỉnh trở về, lúc này Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư lại đây thỉnh an.” Triệu lão phu nhân ha ha cười, tâm tình rất tốt, để Dương ma ma đem hai cái cháu gái bảo bối gọi vào trong phòng, rửa mặt chải đầu đơn giản xong, liền mặc y phục thật dày ngồi trên giường. Triệu Văn Uyển cùng Triệu Văn Hi cùng nhau đi tới, lão phu nhân lôi kéo hai người ngồi xuống, đầu tiên là híp mắt tỉ mỉ nhìn Triệu Văn Hi “Khí sắc ngày một tốt lên, không lưu lại vết sẹo, tổ mẫu an tâm.” Triệu Văn Hi nhẹ nhàng gật đầu, vô cùng thân thiết mà kéo lão phu nhân “Làm phiền tổ mẫu đi trong cung hướng Hoàng Thái Hậu xin thuốc tốt, bôi lên vết thương khuôn mặt mới không bị hủy. Nếu là có cơ hội, Văn Hi nghĩ muốn đích thân vào cung dập đầu cảm tạ.” “Ngược lại hiểu chuyện, Thái Hậu lão tỷ tỷ của ta cũng vẫn nhắc tới muốn nhìn các ngươi một chút, nói là phải lưu các ngươi ở trong cung ở lại mấy ngày, lão bà tử vừa nghe liền không muốn, cháu trai,cháu gái, con dâu của nàng một đống, tội gì đi tranh bảo bối với ta, tất nhiên là tìm lí do qua loa tắc trách. Huống hồ trong cung quy củ phức tạp, lão bà tử cũng không nguyện ý để cháu gái của ta đi trong cung chịu tội.” Lão phu nhân một phen ngôn ngữ như vậy cũng có thể thấy được lão phu nhân cùng Thái hậu tình cảm tỷ muội thắm thiết. Triệu Văn Hi nghe vậy con ngươi nhiễm tia nóng bỏng không rõ, hờn dỗi mà buống xuống con ngươi, chỉ nói “Cháu gái nhất định cùng ma ma học quy củ thật tốt…” Triệu Văn Uyển ở một bên nhìn không lên tiếng, liền chơi đùa vòng ngọc trên tay, làm như không thú vị chuyển chuyển vòng. Lão phu nhân có thâm ý khác liếc liếc mắt một cái, thói quen lôi kéo bàn tay Triệu Văn Uyển nắm ở trong lòng bàn tay “Uyển nha đầu hôm nay như thế nào không nói một câu, là không nghĩ để ý đến lão bà tử.” “Tổ mẫu nói cái gì vậy, cháu gái chính là đang suy nghĩ chút sự tình thôi.” Nàng đúng là đang suy nghĩ sự tình, nhớ lại trong kịch bản, năm ấy Triệu Văn Hi trở về, tuyết đầu mùa rơi xuống, không lâu trong cung liền có người đến, trong lòng không khỏi cười ha ha, bởi vì nếu dựa theo kịch bản mà nói, kết cục Triệu Văn Uyển tìm đường chết tới rồi. Một năm kia chính là ngày mùa đông tuyết rơi, Triệu Văn Uyển cùng Triệu Văn Hi cùng nhau vào cung, không ngừng gây tai họa, cũng không ngừng bị người sửa trị, thật là dọa người, chọc một ít nữ nhân, khuôn mặt lại là đệ nhất mỹ nhân bắt một ít nam nhân làm tù binh, đó là lúc sự yêu mếm trong lòng xảy ra lối rẽ, từ nay về sau liên tục để ý rối loạn, thật là hỗn loạn. “Tỷ tỷ mới vừa suy nghĩ là sự tình tốt gì?” Triệu Văn Hi nhu nhược hỏi, đôi mắt đẹp lưu chuyển. Triệu Văn Uyển mỉm cười, ra vẻ thần bí nói “Nếu là nói ra sẽ mất linh.” Triệu lão phu nhân gõ nhẹ trán Triệu Văn Uyển “Ngươi nha, quỷ tinh linh.” Triệu Văn Uyển bĩu môi, cố ý hô “Đau”, lộ ra cái trán nói “Tổ mẫu, muội muội ở chỗ này, nên cho ta lưu lại chút mặt mũi trưởng tỷ, nhìn một cái trán đều có điểm đỏ.” Lão phu nhân bị nàng oán niệm, vẻ mặt biến thành dở khóc dở cười, nhẹ nhàng xoa cái trán của nàng “Ngoan, tổ mẫu xoa xoa giúp ngươi là được.” Triệu Văn Hi cứ thế ngồi ở một bên nhưng lại phát giác chính mình không xem được miệng vào, cái loại hành động tổ tôn hai người với nhau cảm giác vô cùng thân thiết, nàng chung quy đều so ra kém, tự nhiên có chút lo lắng, trên tay nắm chặt y phục đến dúm dó. Đang nói chuyện, chợt nghe Dương ma ma tiến vào cung kính nói “Lão phu nhân, Hoàng Hậu nương nương trong cung đưa thiệp mời mời ba vị tiểu thư cùng hai vị thiếu gia nhà chúng ta, đoán là mở yến hội. Quốc Công phu nhân thay các tiểu thư cùng thiếu gia nhận thiệp mời, đã sai người làm chuẩn bị, mới vừa rồi phái người đến Minh Nhứ Uyển thông báo một tiếng, lát nữa phu nhân nhất định sẽ đến trong uyển cùng lão phu nhân thương lượng.” Triệu lão phu nhân lập tức nghe rõ, lại vui vẻ ra mặt nói “Kém chút đã quên, thời điểm này là lúc bọn họ tham gia Quỳnh Hoa Yến.” Triệu Văn Hi dù sao cũng ở nông thôn lớn lên, lại là đầu năm mới vào kinh, so không kịp với nhóm tiểu thư từ nhỏ lớn lên trong kinh thành, không hiểu vì sao tổ mẫu cao hứng như vậy, kinh ngạc hỏi một câu “Tổ mẫu, mới vừa rồi ta nghe thiệp mời cho tỷ muội có ba cái, như thế nào thiếu một cái, nếu là như thế, của ta liền nhường lại đi.” (xí chưa gì đã biết là có mời mình rồi) Triệu Văn Uyển trong lòng chậc chậc hai tiếng, đáy lòng cũng không tin người này thật sự không biết được nội tình. Dương ma ma nhịn không được nở nụ cười, khuyên nhủ “Nhị tiểu thư nhưng làm thế không được.” “Vì sao?” Triệu Văn Hi nhìn hướng tổ mẫu. Triệu lão phu nhân con ngươi nhiễm ý cười “Nha đầu ngốc, thiệp mời thiếu kia là của muội muội Văn Tuyết ngươi, nàng tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đủ tuổi tham gia, ngươi thử ngẫm lại vì sao mời cả hai vị ca ca cùng đi hoàng cung.” Triệu Văn Hi dừng một lát bừng tỉnh đại ngộ, mặt hiện lên đỏ bừng “Tổ mẫu” Ngoài Triệu Văn Uyển là năm thứ hai tham gia, Triệu Văn Huyên cùng Triệu Văn Hi đều là năm đầu tiên, kỳ thật phải nói là Triệu Văn Uyển cũng là lần đầu tiên tham gia, cũng may bản lĩnh diễn trò của nàng đều còn, kiếp trước đóng không ít vai trong kịch bản cung đình, tất nhiên là không sợ, ở Trúc Tương Phi Uyển nhàn nhã sống qua ngày, ngược lại thường xuyên chạy đến Thanh Phong Cư quấy rầy đại ca, ngẫu nhiên nghịch ngợm cười hì hì hỏi đại ca thích nữ tử lớn lên bộ dạng như thế nào, chỉ là Triệu Nguyên Lễ miệng cực kín, đang cầm quyển sách cự tuyệt không lên tiếng, nhưng làm Triệu Văn Uyển sốt ruột. Trong kịch bản Triệu Nguyên Lễ chính là người phối hợp diễn, cái loại này chính là dùng để tôn lên bối cảnh thân thế nữ phụ, đạo diễn cũng không nhất định sẽ tìm diễn viên đến diễn, nàng không có đầu mối để đoán tình tiết liên quan đại ca trong kịch bản, cũng không biết đại ca sẽ thích nữ nhân bộ dáng nào, còn muốn ở Quỳnh hoa yến thay hắn trước xem xét một phen. Tới gần ngày yến hội, hết thảy đều khua chiêng gióng trống tiến hành, Diệp thị làm cho ba vị sư phụ Bảo Y Các làm y phục mới thật tốt, sai nha hoàn đem đồ mới đưa đến trong các uyển. Triệu Văn Uyển thưởng thức xong liền để cho Tuyết Nhạn cất vào ngăn tủ, ngồi trên giường nhỏ uống trà, một ngụm một ngụm chậm rì rì uống, làm như đang chờ đợi cái gì. Chỉ chốc lát sau liền nghe thấy hai thanh âm quen thuộc, oanh oanh yến yến không biết đang nói chuyện gì, mơ hồ truyền đến. Kết bạn cùng đến đúng là hai người Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên, được nha hoàn thông báo, sai nha hoàn mời vào phòng. Triệu Văn Uyển sai Tuyết Nhạn pha trà, nói cười an nhàn mà tiếp đón. Từ sau ngày ấy, Triệu Văn Huyên cùng Triệu Văn Hi tình cảm ngày một thân thiết, thường thường kết bạn, Triệu Văn Huyên tính tình thu liễm rất nhiều, ngay cả lão phu nhân cũng khoe khen nha đầu Văn Hi kia, cư xử hiền hậu, Văn Huyên đi theo xem như người thân. Triệu Văn Hi trước nói “Tỷ tỷ, nghe nói Đại thẩm thẩm làm cho tỷ y phục cực kì tinh xảo đẹp đẽ quý giá, muội cùng Huyên muội muội liền nghĩ nhìn trộm một chút.” Triệu Văn Uyển khách khí “Mẫu thân đối xử bình đẳng, y phục của ta cùng các muội giống nhau, chính là khí chất mỗi người khác nhau, lão sư phụ làm chắc chắn suy nghĩ đến sự không giống này thôi.” Triệu Văn Huyên vừa tiến đến liền bắt đầu bóc quả quýt ăn, cũng cười nói “Tỷ tỷ là trưởng tỷ, nhất định không cùng một dạng, cũng đừng cất giấu, cho bọn muội mở rộng tầm mắt.” “Tỷ tỷ liền cho bọn muội mở rộng tầm mắt một cái đi.” Triệu Văn Hi cùng Triệu Văn Huyên tầm mắt lơ đãng chống lại nhau, va chạm ra đốm lửa cực kì nhỏ, cùng nhau khẩn cầu. Triệu Văn Uyển nhìn không lay chuyển được, liền sai Bảo Thiền đi lấy, quả nhiên trong chốc lát Bảo Thiền nâng một bộ y phục cực kì xinh đẹp, dùng sợi tơ màu lá cọ trên vải thêu cây cỏ sống động, sợi tơ màu hồng thêu ở xung quanh hoa mai nở rộ, theo làn váy kéo dài đến thắt lưng, một cái đai lưng màu tím đen rộng buộc tại eo nhỏ, có phần hiện lên dáng người yểu điệu, thanh nhã mà không mất hoa lệ, bên ngoài khoác một sa y mỏng màu tím, bóng dáng tinh tế hiện lên, trên sa y ẩn ẩn có cảm giác ánh sáng dao động. Triệu Văn Hi bộ dáng nhìn cực kì hâm mộ, vuốt hoa thêu liên tục khen thợ khéo léo, vừa nói một bên cầm qua cho Triệu Văn Huyên nhìn, người sau còn một bộ bóc quýt, mày đều nhíu lại một chỗ, chỉ nghe “bẹp” một tiếng, Triệu Văn Huyên dùng sức thật mạnh đến mức bóp nát quả quýt, không ít nước màu vàng bắn tung téo lên mặt Triệu Văn Hi, thậm chí ngay cả bộ y phục mới kia trên cũng đều là nước quýt. Triệu Văn Hi há to miệng, vẻ mặt giật mình, Triệu Văn Huyên người khởi xướng lại kinh hãi nhảy dựng lên, vội vàng ném quả quýt, liền đi nhìn bộ y phục mới “Nha, trên y phục này có hay không dính vào a?” Trên tay nàng đều dính nước, dưới tình thế cấp bách lại sờ soạng y phục vài lần, xiêm y vốn còn không dính rõ, hiện tại hoàn toàn thấy rõ. Triệu Văn Hi vội vàng ngăn lại “Muội muội đừng lại động y phục này, nhìn đã muốn bẩn!” Triệu Văn Huyên giống như vừa mới ý thức được, che miệng nói “Tỷ tỷ, ta không phải cố ý, vậy phải làm sao bây giờ?” Triệu Văn Uyển một bên dù bận vẫn ung dung, lẳng lặng nhìn hai người “Bỗng nhiên cả kinh.” Khóe miệng thầm nhếch lên. Triệu Văn Hi vẻ mặt xin lỗi, đang cầm y phục đến trước mặt Triệu Văn Uyển “Tỷ tỷ, Tam muội muội nàng không phải cố ý, không bằng tỷ mặc bộ y phục mới của muội đi, muội liền sai Lục Vân về lấy đến.” Chỉ là người nào không biết Triệu Văn Uyển vóc dáng cao gầy, tất nhiên mặc không hợp y phục người khác. Bảo Thiền một bên trơ mắt nhìn y phục bị hủy, quả thật bị chọc nổi giận, vừa định đi lên lý luận cái gì, đã bị Triệu Văn Uyển đúng lúc ngăn lại, hoàn toàn không mất phong độ nói “Một bộ y phục thôi, bẩn liền bẩn, không quan trọng.” Bảo Thiền một đôi con ngươi tròn tròn dùng sức chớp chớp, sau một lúc lâu dưới đáy lòng cắn răng thầm nghĩ “Hừ, tiểu thư nhà ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, cho dù không có trang phục mới, cũng sặc sỡ lóa mắt.” “…” “….” Rồi đột nhiên, Tuyết Nhạn từ trong phòng đi ra, đang cầm một bộ y phục màu hồng nhạt tơ vàng càng hoa lệ hơn “Bảo Thiền ngươi như thế nào động tay động chân, lấy y phục cũ đem ra.” Triệu Văn Huyên nháy mắt sững sờ có chút ngốc nghếch, Triệu Văn Hi phản ứng cũng là như vậy, Triệu Văn Uyển cười cười, đối với hai người nói “Ôi, muội muội cũng không cần tự trách, bộ mới của ta vẫn thật tốt.” Lập tức lên tiếng “Cất đi, đoán chừng vì chuyện lúc nãy hai vị muội muội cũng vô tâm nhìn.” “…” “…” Triệu Văn Huyên cùng Triệu Văn Hi uống trà xong liền xám xịt rời đi, Bảo Thiền nhất thời không kịp phản ứng, chỉ thấy Tuyết Nhạn cùng tiểu thư đối diện nhau cười, nháy mắt vui vẻ mà cười lên tiếng. Triệu Văn Uyển liền nhớ rõ trong kịch bản có một màn như vậy, khi đó Triệu Văn Huyên không muốn người khác tốt, ba người cùng nhau một chỗ xem y phục lúc đó Triệu Văn Huyên cố ý dùng quả quýt làm bẩn quần áo hai người, chính là lúc đó nàng cùng Triệu Văn Hi quan hệ chưa thân thiết. Cho nên Triệu Văn Uyển dự liệu, trước sai Tuyết Nhạn đem bộ đồ mới không đặt ở chỗ thường ngày để, tìm một bộ y phục khác để vào, Bảo Thiền đi qua khi đó liền đem bộ đồ đó cho là y phục mới mang ra.