Mấy ngày cuối thu mưa liên tục rơi, vừa có hai ngày nắng, hoa cúc ngạo nghễ dính mưa ỉu xìu cũng bắt đầu vươn lên, lộ ra một màu vàng óng ánh. Ngày hôm nay, so với thời tiết âm trầm mấy ngày trước ấm áp hơn rất nhiều ánh mặt trời đã đẩy lùi mây mù lộ ra tia nắng. Triệu Văn Uyển dựa theo thường lệ, sau khi rửa mặt đi trước Minh Nhứ Uyển thỉnh an tổ mẫu, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Thụy bánh bao lâu ngày chưa gặp, cái đầu cọ cọ trong chăn, sau đó nghe Dương ma ma nói mới biết Thụy Ca Nhi gần đây thường ở trong chăn trộm lau nước mắt, lão phu nhân đau lòng liền để hắn ngủ nhiều một lát. Triệu Văn Uyển thở dài một tiếng, lộ ra thần sắc buồn phiền, lo lắng, có điều suy nghĩ, rời khỏi uyển, ngày hôm nay không khí không tồi, trời xanh không mây, liền nghĩ muốn đi Thanh Phong Cư thăm đại ca, còn chưa tới sân, trên đường lại gặp Triệu Trung, thân hình hắn coi như rắn chắc tứ chi đầy sức lực, đem một chồng sách thật dày đi trung bình tấn bước về phía Thanh Phong Cư. Bảo Thiền nhìn thấy nhịn không được cười khanh khách ra tiếng “ Tiểu thư người xem, Triệu Trung nhìn giống như con cua?” Triệu Văn Uyển dở khóc dở cười, gật gật đầu, thật đúng là giống thật, lập tức lại nói một câu “Ngươi đi qua đó giúp hắn một tay.” Triệu Trung nghe thanh âm Đại tiểu thư cố hết sức theo hướng thanh âm tìm kiếm phương hướng, vụng về mà “vấn an tiểu thư”, nhưng làm sao còn có bóng dáng Đại tiểu thư, chỉ thấy Bảo Thiền cười hì hì vươn tay muốn lấy sách, Triệu Trung vội vàng né tránh “Không làm phiền Bảo Thiền muội muội. Sách này rất là  quý giá, Đại thiếu gia giống như nói…Nói sách này có phòng hoàng kim, có bộ mặt như ngọc, vân vân, nhưng không được đánh rơi, ta đều sợ người khác động tay động chân đánh rơi, mới không dám nhờ người hỗ trợ, để tự ta làm, ha ha.” Bảo Thiền đi theo Đại tiểu thư coi như có chút hiểu biết, nhất thời không nói gì “…” Vì sao Triệu Trung ngốc đi theo Đại thiếu gia phong thái tuyệt diệu một chút cũng không có tí tiến bộ? …...... Tàng thư các trong Định Quốc Công phủ nằm phía tây hẻo lánh, bốn phía trồng cây bách xanh, hằng năm không chặt, xanh đậm thấp thoáng hanh khô cực kì lạnh lẽo, thanh tịnh âm u vắng vẻ. Lão Quốc Công trước kia là văn nhân, môn sinh khắp nơi, là tấm gương về tinh thần tự giác, cho nên đam mê nghiên cứu văn thơ, thơ từ ca phú đến binh thư sử ký, âm luật lễ nghi lại đến sáng tác ghi chép ngao du, lão Quốc Công học vấn phong phú cất chứa rất nhiều sách, đủ loại kiểu dáng viết tay, bản in ấn, bản hiếm, cái gì cần đều có, khó trách tiên đế khen tặng lão Quốc Công là thiên hạ đệ nhất đọc sách. Triệu Văn Uyển vừa đoán liền biết đại ca ở Tàng thư các dốc lòng đọc sách, nhưng chỗ kia thực sự là lạnh lẽo, ngày hè còn có thể coi là nơi nghỉ tốt, nhưng lúc này đều cuối thu đầu mùa đông, người thân thể yếu đuối sao có thể chịu được. Nàng hùng hổ bước nhanh đi vào, xẹt qua đấy mắt là giá sách gỗ cao lớn lắc lư, mùi mực trên quyển sách càng nồng nặc, nhìn nơi này đúng là có phong cách cổ xưa sang trọng, âm u yên lặng không tiếng động, coi như thế ngoại đào nguyên ngăn cách với bên ngoài, nhất thời cũng phù hợp tâm tư Triệu Nguyên Lễ nghỉ ngơi. Yên lặng đi qua hai nơi chỗ trống, mới xem như tìm được Triệu Nguyên Lễ, hắn ngồi xếp bằng ở trên chiếu trải đệm mềm, thân thể phủ một cái áo khoác màu tro, tay cầm quyển sách, xem như mê như say, Triệu Văn Uyển ngồi ở một chỗ trống đối diện, cách một cái bàn gỗ muốn đoạt lấy quyển sách, để lại một bên “Đại ca không yêu quý bản thân như thế, vừa mới có chuyển biến tốt.” Triệu Nguyên Lễ bất ngờ không kịp đề phòng, giật mình, chờ nhìn thấy người đối diện, ngược lại lộ ra tươi cười ấm áp, tóc đen theo đầu vai rơi xuống, tao nhã “Hóa ra là Uyển Uyển, đại ca có chừng mực, đã sai Triệu Trung đem một ít sách cần thiết mang đến Thanh Phong Cư. Muội nhìn xem, trên người ca còn mặc áo khoác thật dày, Uyển Uyển mau đưa sách trả lại cho ca, đang đoạn phấn khích.” Triệu Văn Uyển vuốt cằm, híp mắt, ngón tay gõ gõ trên bàn gỗ mun, thanh âm một tiếng một tiếng đè nặng, Triệu Nguyên Lễ dở khóc dở cười, lắc đầu bật cười “Được, không nhìn.” Triệu Văn Uyển lúc này mới dừng lại động tác, Triệu Nguyên Lễ nghĩ đến muội muội tốt sẽ thúc dục hắn đi uống thuốc nghỉ ngơi, không nghĩ tới đã thấy nàng mắt tỏa sáng nói “Đến uyển của muội ăn đồ nướng đi? Gọi Thụy Ca Nhi, vừa lúc cho đệ ấy giải buồn, bánh bao nhỏ này hai ngày khóc thảm.” Triệu Nguyên Lễ ách hai tiếng, tò mò nhìn nàng, muội muội hắn càng ngày càng không giống trước kia, luôn luôn có một chút ý tưởng tinh quái, hắn cũng coi như người hiểu biết kì văn dị sự, vẫn nghĩ không ra đồ nướng là vật gì? Hỏi vài câu tình huống Thụy Ca Nhi, liền theo Triệu Văn Uyển. Chờ cho hắn thấy Uyển Uyển sai người hầu lấy ra mấy bếp lò sắt giống cái hộp đựng thức ăn lớn nhỏ khác nhau, cái tấm kẹp bằng sắt, đặt ở khoảng đất trống trong viện, hắn xem như hơi hơi hiểu ý. Đương thời cũng có nướng cái này, có điều đồ vật cồng kềnh, chỉ dùng trong yến hội để quay đầu heo, dê, đồ này thật sự là thuận tiện, Triệu Văn Uyển cười khanh khách nói đây là nàng nghĩ ra công cụ kiểu mới, mấy ngày trước đây sai thợ làm ra, nhưng ánh mắt Triệu Nguyên Lễ sắc bén, như thế nào nhìn không ra muội muội khi nói ra giống như chột dạ? Triệu Văn Uyển ngượng ngùng cười, tránh tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Triệu Nguyên Lễ. Lúc này Thụy Ca Nhi được bà vú ôm từ Minh Nhứ Uyển đến, vừa lúc chạm mặt Bách Linh bưng đồ ăn tới, bánh bao nhỏ hướng mắt nhìn cái mâm một cái, đều là que trúc vót nhọn xuyên thịt tươi cùng rau củ, nghiêng đầu tò mò hỏi “Làm cái gì vậy?” Bách Linh vẻ mặt cũng là mờ mịt, nhún nhún bả vai, Triệu Văn Uyển nghe thanh âm bánh bao nhỏ, hơi có vẻ thần bí nói “Dĩ nhiên là ăn ngon rồi.” “Tỷ tỷ muốn làm để ăn sao?” Thụy bánh bao lại đảo qua nguyên liệu nấu ăn trên bàn, ánh mắt tỏa sáng, trên mặt vui vẻ đã lâu không thấy, không che giấu được hưng phấn cùng nước miếng. Triệu Văn Uyển nhẹ nhàng nhéo mặt hắn, so với thời điểm ban đầu vuốt ve gầy đi không ít, vì Hạ di nương rời đi thôi, còn nhỏ là một chuyện, trong đầu cũng không thể thiếu nhớ nhung. “Cho Thụy Ca Nhi làm đồ ăn ngon, đem thịt bổ sung trở lại.” Triệu Văn Uyển có chút đau lòng nói. Ai ngờ Thụy bánh bao khó được mà nhíu lại hai lông mày nhỏ, một bộ dáng khó xử, sau một lúc lâu, lay Triệu Văn Uyển giọng điệu thương lượng nói “Đừng bổ sung trở về toàn bộ được không, bổ thêm một ít là tốt rồi. Hôm kia ngủ cùng tổ mẫu, tổ mẫu nói ban đêm có một cái bánh bao lớn ép tổ mẫu không thở nổi, nha hoàn ma ma Minh Nhứ Uyển đều cười đệ rất lâu.” Huynh muội Triệu Văn Uyển nghe xong đều bật cười hì hì, kỳ thật hai người đều biết nguyên nhân thực sự, chính là nhìn Thụy Ca Nhi một bộ dáng hiểu chuyện nhu thuận, tuổi còn nhỏ trong lòng đã biết chăm sóc người khác, chỉ đành không đề cập tới, làm bộ như đó là một chuyện quan trọng, chẳng qua ba người tụ tập cùng một chỗ vui vẻ là không phải giả. “Tốt tốt, chúng ta ăn ít đi, thực hiện ý muốn tiểu bánh bao.” “Dạ!” Thụy Ca Nhi làm như tìm được tri âm, dính Triệu Văn Uyển, rất là trịnh trọng mà gật gật đầu. Nha hoàn Trúc Tương Phi Uyển đứng chờ ở đấy giống Bảo Thiền, vô cùng có mắt mà cúi đầu cười trộm, hoặc là bản thân đứng lên, không để Thụy Ca Nhi phát hiện. Bếp lò đã đốt lên, không có than củi, trong bếp lò thả chính là rơm củi nửa đốt nửa tắt, cam đoan thịt nướng có độ nóng vừa phải, Triệu Văn Uyển trước làm mẫu, bày đều thịt lên, không có chỗ nào chồng lên nhau, thời gian lật vừa lúc, chút hạt tiêu cũng sẽ không bị đen, chỉ chốc lát sau trong viện liền tràn đầy mùi thịt nướng. Ngoài chế biến đồ ướp nguyên liệu nấu ăn, còn có xuyên đoạn thịt heo, miếng xương sườn, chân gà, đùi dê, các loại nấm hoang, bắp ngô tươi mới, cà, khoai tây, khoai lang đều đặt chỉnh tề trên bàn…Thậm chí còn có bánh mì cùng bánh bao cắt miếng, vô cùng phong phú. Triệu Văn Uyển cầm chút nguyên liệu nấu ăn đặt vào trên tấm kẹp sắt, thêm vào dầu động vật, lúc này đang liên tục lật quét gia vị, liếc thấy bóng dáng Triệu Nguyên Lễ đang muốn đứng dậy hỗ trợ, vội hô “Đại ca ngồi, rất nhanh sẽ tốt rồi.” Thụy bánh bao đi đến bên cạnh, tiếng nuốt nước bọt truyền đến, Triệu Nguyên Lễ theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy Thụy Ca Nhi nhìn chằm chằm chân gà nướng bóng loáng trong tay Triệu Văn Uyển, không khỏi đem người ôm lấy “Nghe nói Thụy Ca Nhi hai ngày nay ở chỗ tổ mẫu kháng nghị không ăn cơm, làm cho đại ca nhìn một cái, dáng vẻ không giống cái bánh bao, rõ ràng là tiểu công tử tuấn tú.” Thụy Ca Nhi ban đầu một lòng nhào vào đồ ăn chợt nghe vậy, mắt cười híp thành một đường, quay đầu ánh mắt sáng quắc nhìn đại ca, chợt nhào vào ôm đại ca. Triệu Văn Uyển cầm một phần đồ nướng quay lại nhìn thấy, không khỏi bội phục thủ pháp đại ca lôi kéo tiểu hài tử, cười nói “Đại ca nếm thử một chút, Thụy Ca Nhi cẩn thận nóng.” Còn lại để cho đầu bếp Bách Linh làm thay, Triệu Văn Uyển ở chỗ bên cạnh Triệu Nguyên Lễ ngồi xuống, thay Thụy Ca Nhi đem chân gà hắn thèm đã lâu cắt thành miếng nhỏ để vào bát hắn. Triệu Nguyên Lễ gắp một miếng thịt mỏng mềm, cho vào miệng liền cảm thấy một trận kinh diễm, bên trong trộn lẫn nước chanh quen thuộc, khiến thịt mềm rất nhiều còn mang theo một cỗ ngọt tinh khiết, béo mà không ngấy, vô cùng ngon miệng. Thụy Ca Nhi lấy mấy miếng ăn, miệng dính đầy dầu mỡ, bỗng nhiên nhảy vào trong lòng Triệu Văn Uyển hướng mặt nàng hôn một cái. Triệu Văn Uyển bộ dáng ghét bỏ thay Thụy Ca Nhi lau lau miệng, trong mắt cũng là cưng chiều sủng nịnh. Một màn này vừa vặn để Triệu Văn Huyên đến đây tìm đệ đệ nhìn thấy, tức giận ngực sắp nổ tung, rốt cục ai mới là người cùng chui ra từ một bụng mẹ với nó, thế nào coi người ngoài là người thân, lại muốn đi vào tìm không vui, Trầm Hương vội vàng khuyên để tiểu thư đừng quên Nhị tiểu thư trấn an. Triệu Văn Huyên dừng bước chân, kẹt ở cửa, chỉ nghe thanh âm vui vẻ bên trong không dứt bên tai, mỗi một tiếng cười giống như dao nhỏ đâm vào trong lòng nàng, cực kì khó chịu, cuối cùng cũng chỉ có thể phất tay áo rời đi, Triệu Văn Hi nói không sai, nàng hiện tại phải “Giấu tài” một lần nữ đạt được phụ thân yêu thương mới tốt nhất, chỉ trông chờ vào Thụy Ca Nhi là không được cái gì, chỉ đành đem đệ đệ này quên đi. Chờ ba người ăn được không sai biệt lắm, Thụy Ca Nhi còn nhỏ, Triệu Văn Uyển sợ hắn tham ăn, ăn nhiều làm hỏng bụng, liền sai bà vú mang đi tiêu thực, lập tức sai Tuyết Nhạn mang đồ ăn đi, cùng với bếp lò, để cho các nàng mang về chỗ ở, tìm chỗ thoáng mát, đem nguyên liệu nấu ăn còn lại xử lý. Bảo Thiền vốn thèm ăn, nghe vậy không nhịn được vội vàng túm Bách Linh đi dốc sức khoe tài. Tuyết Nhạn pha trà Ô Long, muốn ở lại hầu hạ, cũng được Triệu Văn Uyển khuyên đi rồi, trong viện lưu lại hai người mới đến hầu hạ, mà nàng cũng chỉ cùng đại ca trò chuyện, không xảy ra cái gì nhiễu loạn, ngược lại để cho mấy nha hoàn kia ở chung tốt hơn, có thể cùng nhau náo nhiệt như thế, cũng khó có được. Triệu Văn Uyển nói xong, liền phát hiện đại ca nhìn mình chằm chằm, theo bản năng sờ sờ mặt, buồn bực nói “Trên mặt muội dính đồ gì sao?” Triệu Nguyên Lễ chứa ý cười nhàn nhạt lắc lắc đầu,  “Chỉ cảm thấy Uyển Uyển cùng trước kia khác nhau.” Triệu Văn Uyển nhếch miệng cười, làm như khích lệ “Con người cũng sẽ phải lớn lên, giống như ca, giống như muội.” Giống như tính cách Triệu Nguyên Lễ, lần nữa phấn chấn, cũng giống như Triệu Văn Uyển tư thế leng keng tiến lên. Giờ phút này, trong uyển chỉ còn có hai người nàng cùng đại ca, ngồi đối diện nhau ăn ý mà cười, không khí mùa thu tràn đầy, ánh mặt trời đúng lúc chiếu xuống trên người không khỏi mang theo ý tứ hàm xúc.