Vu Nhai đi vào giống như chém dưa thái rau. Chỉ có điều, có người lại ở dưới chân ngựa của Vu Nhai, bắt đầu đánh lén. Hiện tại không có người nào nói đây là hành động vô sỉ nữa. Chỉ cần có thể đánh bại người này là được. Nếu đã bắt đầu đánh lén, Vu Nhai ứng phó cũng khó khăn hơn. Khi hai mươi mấy người đều ngã xuống, con ngựa trắng dưới thân Vu Nhai cũng đã mềm nhũn. Trên người hắn cũng đầy vết thương. Phía sau lưng còn bị người ta chém một đao. Gia hỏa vô sỉ, cũng không biết từ nơi nào chui ra ngoài. - Nhanh, nhanh đánh tiếp, đánh bại gia hỏa này, nhanh lên một chút! Những tiếng gọi xôn xao. Lại có hai mươi mấy người xông lên sân. Hiện tại, Vu Tiểu Dạ vẫn ngồi yên tại chỗ, vẫn bị Dương lão sư kéo lại, nói: - Biểu ca ngươi còn có thể chiến đấu. Ngươi không nên quấy rầy hắn. Rất nhanh hắn sẽ có tiến bộ. Con ngựa trắng không dùng được nữa, vậy thì dùng hai chân. Trong cơ thể Vu Nhai, nhiệt huyết không ngừng dâng lên. Chiến đấu! Chiến đấu! Chiến đấu! Ánh mắt Xích Thố nhìn hắn hình như không qua vậy. Phong Doanh ở trong kiếm không ngừng di chuyển. Trời ạ, nàng đúng là tiểu Loly bạo lực. Không biết trôi qua bao lâu, không biết lại có bao nhiêu người ngã xuống. Càng lúc càng nhiều. Vu Nhai bị dồn đến một góc khác. Nhìn thấy phía trước có mười mấy học sinh còn chưa ngã xuống, vẫn còn nhiệt huyết, hưng phấn chiến đấu, Vu Nhai cảm giác lực lượng của mình đã sắp dùng hết. Được rồi, sau khi đánh bại mười mấy người này quyết định ngất xỉu. Hắn lấy lại bình tĩnh, ném kiếm và kích trong tay đi. Hắn thật sự không có sức lực để cầm nữa, đành dùng tới nắm đấm. Không ai dám khinh thường bởi vì hắn không dùng vũ khí. Tất cả vẫn bao vây tấn công qua. Vu Nhai sử dụng quyền thể trong quân kiếp trước, phối hợp với huyền khí, lực sát thương không tệ. Hắn lại phối hợp một chút với yếu tố thái cực, hẳn là có thể chống đỡ đến cùng. - Biểu ca cẩn thận phía sau! Ngay khi Vu Nhai dường như nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe được một tiếng thét chói tai của Vu Tiểu Dạ, thần hồn nát thần tính, tính mạng bị uy hiếp, bóng ma của thần chết bao phủ, theo bản năng hắn tránh sang một bên. Một tia máu lóe lên, cũng xé rách thân thể Vu Nhai, phát ra một tiếng keng ở trên người hắn. Kiếm lại không đâm vào. Hắn ngoái đầu nhìn lại. Đó là một khuôn mặt dữ tợn đầy quen thuộc dao động ở trước mặt hắn. Ầm... Theo bản năng chiến đấu, hắn vung quyền lên. Khuôn mặt tươi cười đầy dữ tợn này biến mất, giống như dưa hấu bị đập nát vậy. Người chết không phải là hắn, mà là người đánh lén. Vào giờ phút này, thời gian dường như dừng lại. Chết người rồi. Không ngờ đã đánh chết người rồi? - Biểu ca Tiểu Dạ, ngươi... Dương lão sư vội vàng chạy tới. Nàng cũng không nghĩ tới sẽ có người từ trên khán đài đánh lén. Trận chiến đấu này thoạt nhìn rất khủng khiếp, nhưng tất cả mọi người đều có sự kìm chế, cũng không xuất hiện tình trạng giết người. Nhưng trên khán đài, lại có người hạ sát thủ về phía Vu Nhai. Nàng không ngờ tới, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống. Nếu như biểu ca Tiểu Dạ chết, sợ rằng Tiểu Dạ sẽ tìm mình báo thù. Vậy mà người đánh lén lại chết. Chết thì chết. Dương lão sư cũng quên nất nơi này là học viện thuần khiết. Nàng vội vàng lấy thuốc ra cho Vu Nhai nuốt vào, hỏi: - Biểu ca Tiểu Dạ, ngươi không sao chứ? - Không có việc gì, đại mỹ nữ, ngươi là? Dương lão sư ngẩn ngơ. Vào lúc này, tiểu tử này còn có tâm tình nói đùa sao? Đây là biểu ca cực phẩm gì vậy? - Ta là lão sư chủ nhiệm lớp của Tiểu Dạ. Xin lỗi, vừa rồi nếu không phải bị ta ngăn cản, ngươi cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy. Được rồi, ngươi là người lớp nào? Có cần ta thông báo cho lão sư lớp ngươi hay không. - Ta... - Thành chủ Bắc Đấu có lệnh, Sĩ Úy Vu Nhai nhận lệnh! Ngay khi Vu Nhai muốn nói mình không phải là học sinh, trong không gian truyền đến một tiếng quát lớn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Một đại hắn râu mép rậm rạp lao vào. Không ngờ đó chính là đại nhân Uất Trì, lãnh đạo trực tiếp của Vu Nhai hai ngày trước. - Nhận lệnh! - Khi gián điệp đế quốc Ma Pháp vào thành, Sĩ Úy Vu Nhai liền một đường truy tìm tung tích, tuy bị kẻ ngu ngốc ngăn cản, lại dứt khoát thể hiện tinh thần chiến sĩ Bắc Đấu, không tiếc tính mạng truy sát gián điệp đế quốc Ma Pháp, không để Bắc Đấu Thành ta hổ thẹn. Hiện tại... Ban thưởng chiến Sĩ Úy Vu Nhai với quân hàm giáo úy hạ phẩm, ban thưởng huân chương dũng sĩ tam cấp, ban thưởng quyền ở lại phố Anh Hùng trong Bắc Đấu Thành. Hôm nay điều đi tổ Kỳ Binh trong doanh tinh binh của Bắc Đấu. Nhận lệnh! - Tạ đại nhân. Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Trời ạ, đã sắp hôn mê còn bảo ta nhận lệnh. Ta nên lễ tạ hay không đây? - Không cần không cần. Chúc mừng Vu huynh đệ. Mụ nội nó, cấp bậc của ngươi cũng sắp đuổi kịp ta rồi. Uất Trì đại nhân hoàn toàn không để ý tới những vết thương trên người Vu Nhai, vỗ vào vai hắn nói: - Huynh đệ, chờ sau khi vết thương tốt rồi, hãy đi tới tiểu đoàn Tinh Binh. Đến lúc đó cũng sẽ rời khỏi Bắc Đấu Thành. Trước khi rời đi, nhất định phải mời ta uống rượu đó. A, bị thương cũng không đến nỗi nào nhỉ? Vậy đi tới đây một chút. Phía trước có hai cái túi dành cho ngươi. Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái, lại nhìn vết thương trên người một chút. Thế này vẫn tính là không đến nỗi nào sao? - Có điều, Uất Trì đại nhân, ta đã giết người. - Giết người. A, ngươi nói gia hỏa không đầu phía sau ngươi sao? Giết thì giết. Ta đã thấy được. Là hắn muốn giết ngươi trước, ngươi chỉ phản kích mà thôi. Giết người thì nhằm nhò gì. Nếu không phải nơi này là học viện Bắc Đấu, lão tử ta... Thôi, đi thôi. A, sao mình không phát hiện ra vị lão thủ trưởng này cũng là một kẻ cuồng sát nhân? - Dương lão sư, cám ơn thuốc của người. Ta đã tốt hơn nhiều rồi. Vu Nhai quay sang nhìn Dương lão sư bên cạnh đang lộ vẻ mặt không hiểu nói. Sau đó, hắn trực tiếp không để ý tới nàng, đi về phía Vu Tiểu Dạ. Lúc này Tiểu Dạ vẫn đang khóc. Hắn giúp nàng lau nước mắt nói: - Đừng khóc nữa. Đi thôi, chúng ta về nhà. - Ừ! Trong lúc nhất thời Vu Tiểu Dạ cũng không biết nói cái gì cho phải. Nàng chỉ có thể đỡ hắn đi. - Chờ một chút! Đột nhiên, cuối cùng Vu Nhai đã nhìn thấy được người nào đó, lẫn ở trong đám người. Trên mặt hắn lộ vẻ thâm trầm cười, nói: - Uất Trì đại nhân, đem ta đưa lên khán đài. Đúng, chính là vị trí đó. Mọi người lại xôn xao... Các học sinh còn chưa thoát khỏi bóng ma giết người, thoáng cái đã nhường đường. Chỉ còn lại có một người, Tả Nhân Nhân, hoa hậu giảng đường học viện Bắc Đấu, một nữ nhân yêu thích hư vinh. Lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, lui lại mấy bước nói: - Ngươi muốn làm gì? - Chuyện lần này là do ngươi kích động sao? Người chết họ Cổ kia cũng là do ngươi xui khiến? Đúng vậy, kẻ từ trên khán đài lao xuống đánh lén hắn, cũng bị hắn giết chết chính là Cổ Phong, người đã từng định làm anh hùng ở trước cửa thành. - Ta...