Vu Nhai nói có chút loạn. Nhưng Vu Nhai tin tưởng Thôn Thiên Kiếm Linh có thể hiểu được. - Được rồi, lấy tính cách của ta hình như không nên nói ra chuyện chết chóc. Tất cả giống như đang từ biệt khi sắp chết. Hiện tại điều ta phải làm là cố gắng không chết. Hắc hắc, nếu phải chết, bắt nàng thủ tiết là tội rất lớn. Hiện tại chúng ta vẫn tiếp tục giống như trước đây, cùng nhau chiến đấu! Vu Nhai nói vừa nói vừa nhếch miệng mỉm cười. Hình như hắn động tới vết thương, không nhịn được rên lên một tiếng. Thời điểm Vu Nhai Tê rên lên một tiếng, Thôn Thiên Kiếm lại không nhịn được run rẩy, nhưng vẫn bay lên cao. Nhưng Vu Nhai cảm thấy khí tức của Thôn Thiên Kiếm hình như có chút linh động, không còn là sát khí như thời điểm chiến đấu lúc trước. - Chiến đấu, cũng không cần cao như vậy. Không biết lấy loại thị giác này nhìn xuống đại lục Thần Huyền sẽ thế nào? Cuối cùng Vu Nhai lại nói câu, sau đó nhìn xuống phía dưới. Đầu tiên mắt hắn nhìn thấy Hoa Nộ Hải đang dữ tợn nghiêm mặt điên cuồng đuổi theo. Có cảm giác càng lúc càng gần. Không có cách nào, trước đó đã nói qua, Thôn Thiên Kiếm muốn dẫn theo Vu Nhai bay đi, phải mượn huyền khí của Vu Nhai. Ở trong nơi khởi nguồn Nguyên Giới, sở dĩ có thể khiến cho Thần Hoàng đuổi theo phía sau lưng hắn, chính là kết quả hắn lợi dụng nguyên tố cuồng bạo trên không trung. Hiện tại không có nguyên tố cuồng bạo, Hoa Nộ Hải tất nhiên càng đuổi càng gần... Nhưng Vu Nhai chỉ liếc mắt nhìn Hoa Nộ Hải, không để ý, lại dời ánh mắt đi, nhìn về phía mặt đất. Làm hết sức mình, nghe mệnh trời. Điều có thể làm hắn đều đã làm. Có thể bị đuổi kịp hay không, đã không phải do hắn có thể quyết định nữa. Vậy hắn còn lo lắng cái gì? Ầm... Ánh mắt hắn rất nhanh xuyên qua tầng mây nhìn thấy mặt đất của đại lục Thần Huyền. Huyền Binh Đế Đô, tỉnh Hoàng Vực và một ít địa giới xung quanh tỉnh Hoàng Vực vừa nhìn đã hiểu ngay. Không ngờ có thể nhìn thấy phạm vi lớn như vậy. Hóa ra hắn đã bay lên cao như vậy. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong ý thức cảm giác cổ quái nào đó lại đột nhiên bạo phát ra... Dường như nước chảy thành sông, một địa chi đại thế chợt lan tràn ở trong ý thức hắn. Đại thế như dãy núi, bình nguyên, thành thị, sông thành hình ở trong đầu hắn, không còn bị trói buộc trong loại địa thế hoàn mỹ của nơi khởi nguồn Nguyên Giới nữa, mà là thứ thật sự hình thành một cách tự nhiên. Giống như chơi trò xếp gỗ. Lúc mới bắt đầu Vu Nhai chỉ có thể phân loại từng miếng gỗ xếp. Sau đó là tạo thành từng vật nhỏ. Tiếp sau đó, khi hắn đi tới nơi khởi nguồn Nguyên Giới, bởi vì được nơi khởi nguồn Nguyên Giới dẫn dắt, có thể tạo thành hình phức tạp nhất. Tuy rằng còn chưa phải là hoàn mỹ nhất, nhưng đã có phương hướng... Hoặc nói, hắn đã có thể tổ hợp lại dựa theo hình dạng phức tạp vốn đã được xác định. Cuối cùng, cũng chính là hiện tại, bởi vì có tồn tại cơ sở tương đối phức tạp nhất, Vu Nhai khi nhìn đến đại lục Thần Huyền đất đai sau lại có thể đem không ngừng phân hoá và thay đổi, tạo thành đủ loại hình dạng. Nói cách khác, hắn đối với địa thế trò chơi xếp gỗ phức tạp nhất này đã có kiến giải sâu hơn. Hơn nữa loại kiến giải này theo hắn xông lên, càng cao càng sau. Cảm ngộ địa thế lại một lần nữa có sự nhảy vọt về chất. Hình như cũng bởi vì loại nhảy vọt này, Vu Nhai cảm giác huyền khí trong cơ thể gần như khô cạn đã tăng trưởng sinh thành, điên cuồng lưu chuyển... Hiện tại, huyền khí đối với Vu Nhai cũng rất quan trọng. Nếu chẳng may không có huyền khí để cung cấp năng lượng cho Thôn Thiên Kiếm, hắn sẽ trực tiếp khỏi chơi nữa. Lại không biết đã bay bao lâu, phạm vi mặt đất Vu Nhai có thể thấy càng lúc càng nhiều. Không ngờ hắn đã có thể nhìn thấy được mấy tỉnh. Bởi vì hắn có thực lực Thần Vương, nhãn lực cũng rất cường đại. Hắn có thể thấy rất nhiều thứ rất nhỏ. Chí ít độ cao còn có thể tăng thêm. Ầm... Gió xung quanh mãnh liệt hơn. Không khí xung quanh trở nên loãng hơn. Các loại hiện tượng thiên văn hắn không biết ở xung quanh trở nên cuồng bạo hơn. Hoặc nói là khoảng không tạo thành bầu trời này càng thêm khủng khiếp hơn. Nhưng Vu Nhai cũng không để ý tới mấy thứ này. Mà chậm rãi, hắn cười một cách quỷ dị. Trước đó hắn đã rất nhiều lần cảm ngộ, đều chứng thực địa thế có thể khiến thần đạo thổ được nâng cao. Ngay vừa nãy, hắn lại có tiến bước. Mà tiến bước lần này không ngờ lại chạm tới tầng Thần Hoàng chi đạo kia. Sau đó bị hắn hung hăng đâm tới. Đúng vậy, thứ đầu tiên tiến vào Thần Hoàng đạo không ngờ không phải là kiếm, không phải là đao, không phải là sát, mà là thần đạo thổ. - Thổ chi đạo Thần Hoàng. Xem ra ta chắc hẳn có thể không cần chết nữa. Ta chỉ cần nghĩ biện pháp thật tốt để trở thành Thần Hoàng. Vu Nhai cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười vẫn rất khàn khàn. Cảm ngộ cũng không đại biểu là huyền khí có thể trở thành Thần Hoàng, không có nghĩa là thương thế của hắn có thể hồi phục trong nháy mắt. Mặc dù thương thế của Đan Đạo Hùng có thể tốt lên trong nháy mắt, đó là bởi vì hắn đạt tới Thần Binh Sư vương cấp... Nhưng đối với cảm ngộ có thể đạt được cấp Thần Hoàng, như đã nói, hắn có thể dựa vào ngoại lực gì đó trực tiếp nâng huyền khí tới Thần Binh Sư hoàng cấp. Hắn có thể trở thành Thần Hoàng, chỉ cần trở thành Thần Hoàng. Mặc dù không phải là đối thủ của Hoa Nộ Hải, hắn cũng có cơ hội chạy trốn. Cảm ngộ Thổ chi đạo Thần Hoàng có thể nói là đã mang lại cho hắn hi vọng. Vậy làm sao có thể khiến cho hắn mất hứng được. Hắn làm sao có thể không hưng phấn được. Hắn làm sao có thể không cất tiếng cười to được. Tuy rằng nếu như hiện tại hắn chỉ dựa vào Thổ chi đạo Thần Hoàng đã trực tiếp lên tới Thần Hoàng cảnh, sẽ có ảnh hưởng đối với việc tu luyện sau này. Có thể sẽ khiến các đạo khác của hắn trở nên đặc biệt khó khăn. Nhưng bị ép đến mức này, hắn còn có thể lựa chọn được sao? Đương nhiên, tình hình hiện tại hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn bị ép đến tuyệt cảnh. Hắn còn có thể xông lên! - Ha ha ha... Vu Nhai căn bản không có ý tứ kìm nén tâm tình. Hăn trực tiếp phá lên cười ha ha. Hắn cười một cách điên cuồng, thậm chí còn ôm lấy Thôn Thiên Kiếm điên cuồng hôn vài cái, sau đó lại cười lớn. Hắn xin thề hắn tuyệt đối không có ý gì khác. Hắn làm vậy chỉ bởi vì vui vẻ. Ma Thiên Chân Thần, Huyền Thiên Chân Thần, Hoa Nộ Hải, còn cả những người có thể nghe được tiếng cười điên cuồng của Vu Nhai đều ngẩn người. Không biết vì sao gia hỏa này lại đột nhiên phát điên như vậy? Tuy rằng Vu Nhai cảm ngộ Thổ chi đạo Thần Hoàng, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài. Cho dù là Chân Thần cũng không nhìn ra được. Có thể cũng bởi vì Thần Hoàng đã là lực lượng đỉnh phong nhất trên đại lục Thần Huyền, đã không phải là tồn tại có thể dễ dàng tiếp nhận như vậy. - Không nên quá đắc ý. Ngươi có đan dược có thể nâng huyền khí lên tới Thần Hoàng cảnh sao? Có lẽ bởi vì những câu nói đó là thốt lên từ sâu trong đáy lòng Vu Nhai trước đó.