Triệu Hoán Sư Khuynh Thành
Chương 333 : Chờ Đợi Một Lần Chính Là Hơn Vạn Năm (2)
Editor: Fuurin
“Thưa Tiên Tri vĩ đại, kẻ nô bộc của Chiến Thần xin lắng nghe ngài dạy bảo.” Barton nghiêm trang kính cẩn nói, sự cẩn trọng lúc nãy đã ném tuốt chín tầng may rồi. Trong vương quốc Oke, tuy Nhà Tiên Tri không cùng hệ với Tế Ti, nhưng địa vị có thể sánh ngang với Giáo Hoàng cao quý. Bọn họ nắm rõ tương lai, dẫn dắt Thú
Nhân tiến về phía trước. Đối với những bộ lạc Thú Nhân ở vùng miền núi xa xôi, thì địa vị của những Nhà Tiên Tri còn cao hơn cả Tế Ti của Thần
Điện nữa.
Mà trong tất cả chủng tộc Thú Nhân, thì Thiền Tộc nổi tiếng chính là nhờ có số lượng Nhà Tiên Tri đông đảo. “Biết rồi, biết rồi.” (**) Chính là câu cửa miệng của Thiền Tộc, chứng minh rằng bọn họ nhìn ra trông rộng hiểu biết tất cả mọi thứ. Trong các thú tộc, cũng chỉ có những Nhà Tiên Tri của Thiền Tộc, mới được xem là Nhà Tiên Tri chính thống, Nhà Tiên Tri của tộc khác đều chỉ là học trò hoặc tùy tùng của bọn họ. Nhưng cùng với chuyện một nhánh Thiền tộc cuối cùng bị diệt vong ngàn năm trước, những Nhà Tiên Tri ngày nay đã không còn sự huy hoàng như trước kia nữa.
(**) từ này tiếng trung viết thế này “知了” phiên âm ra là [zhīliǎo], nó vừa có nghĩa là “biết rồi” vừa mang nghĩa là “ve”, các bạn biết đấy, ve thì sẽ kêu “ve, ve~” mà ha:)))))
“Biết rồi biết rồi, con đường mịt mờ phía trước, chính là động lực đem Thú
Nhân tiến tới huy hoàng.” Nostradamus ra vẻ thần côn nói một câu vô nghĩa.
Nhưng chỉ bởi cái câu vô nghĩa này, lại khiến Tù Trưởng
Barton vốn thành thật toàn thân khẽ run. Đám người Tộc Trưởng
Bronzebeard bĩu môi, chẳng phải chỉ là một bộ lạc Tiên Tri vạn năm lưu vong núp dưới lòng đất thôi sao, thắt lưng còn không to bằng bắp đùi của ta nữa, kích động như vậy làm gì chứ, lão đầu trâu này cái gì cũng tốt, phải cái quá thật thà, tùy tiện một gã Tế Ti cũng có thể hù hắn xoay mòng mòng.
“Thưa Nhà Tiên Tri vĩ đại, vị này là Lĩnh Chủ của lãnh địa Yarra chúng tôi, Tế Ti đại nhân Gia Cát Minh Nguyệt.” Barton cảm thấy thân phận Tù Trưởng bộ lạc của mình còn kém xa so với Nhà Tiên Tri, vì thế chủ động giới thiệu Gia Cát Minh Nguyệt.
Đại khái cảm thấy một Tế Ti Chiến Tranh kiêm Lĩnh Chủ, thì thân phận vẫn không thể so được với Nhà Tiên Tri, nên hắn lại bổ sung thêm một câu, “Đại nhân Gia
Cát Minh Nguyệt ngoài việc là một Tế Ti Chiến Tranh ra, thì còn là một vị Tế Ti Thiên Ngữ nữa, chính ngài ấy đã thức tỉnh Kim Linh Quang Hoàn của ta đó.” Để chứng minh thêm cho lời mình nói, Tù Trưởng Barton liền phóng ra một đạo Kim Linh Quang Hoàn, cơ thể hắn lập tức cao lên một đoạn, Tiên Tri đại nhân vốn có thể đứng tới bên hông hắn, bây giờ chỉ có thể ngẩng mặt nhìn lên bắp đùi của hắn mà thôi.
Quả nhiên, lúc mới nghe thầy thân phận Lĩnh Chủ kiêm Tế Ti Chiến Tranh của Gia Cát Minh Nguyệt, biểu hiện của Nostradamus chỉ dừng lại ở lễ phép và niềm nở, nhưng lão vẫn duy trì phong thái cẩn trọng dè dặt của một Nhà Tiên Tri, nhưng vừa nghe thấy mấy chữ Tế Ti Thiên Ngữ, thái độ lão lập tức trở nên kính cẩn giống y như Tù Trưởng Barton vừa nãy.
Ở Quốc Gia Thú
Nhân, địa vị của Tế Ti Thiên Ngữ và Nhà Tiên Tri đều siêu nhiên như nhau, gặp Giáo Hoàng cũng không cần khom mình hành lễ. Nhưng khác với năng lực từ hư vô biết trước tương lai của Nhà Tiên Tri, thì Tế Ti Thiên Ngữ lại có được năng lực thức tỉnh những kỹ năng vốn ngủ say trong cơ thể Thú Nhân, họ có tác dụng quan trọng đối với Thú Nhân hơn nhiều so với Nhà Tiên Tri.
“Thưa Tế Ti Thiên Ngữ tôn kính, cám ơn ngài đã cứu giúp tộc nhân của chúng ta, đây đều là tùy tùng của ngài sao? Bọn họ cũng thật là mạnh mẽ.” Nostradamus khiêm tốn nói với Gia Cát Minh
Nguyệt.
“Đại nhân Nostradamus không cần khách khí, xin cứ gọi ta là Gia Cát Minh Nguyệt là được rồi, giúp đỡ các đồng bào Thú Nhân, chính là chức trách của mỗi vị Tế Ti, cũng chính là vinh hạnh của ta.” Gia
Cát Minh Nguyệt bình thản nói, tận lực biểu lộ ra phong thái của một Tế
Ti.
Nhóm Raphael rốt cuộc hiểu được vì sao lúc Gia Cát Minh
Nguyệt tiếp nhận chức vụ Quang Minh Thánh Nữ lại có thể biểu hiện ra sự uy nghiêm của một Thánh Nữ một cách nhuần nhuyễn như vậy. Thì ra là người ta đã sớm quen với việc giả trang Thần Côn rồi.
“Đại nhân
Gia Cát Minh Nguyệt, xin thứ lỗi, bọn ta kích động quá, đã quên mời ngài và các tùy tùng mạnh mẽ của ngài vào nghỉ ngơi, mời các ngài, mời vào mời vào.” Lúc này Nostradamus mới nhớ ra bản thân thất lễ, vậy mà lại để ân nhân cứu mạng đứng ngoài cửa, liền vội vàng nói với Gia Cát Minh
Nguyệt.
Gia Cát Minh Nguyệt và Nostradamus song song đi đến trong trại, những người khác theo sau. Những Thiền Nhân này chưa từng gặp đồng bào và loài người phía trên mặt đất, nên vừa hưng phấn vừa tò mò, lặng lẽ sờ sờ vải dệt mềm mại trên người bọn họ, sau đó lại nhìn nhìn quần áo làm bằng vải đay thô sơ của bản thân, trong đôi mắt to toàn là thần sắc hâm mộ.
“Xin hãy bỏ qua cho lũ trẻ đáng thương này, suốt vạn năm qua, tộc nhân bọn ta chưa từng gặp qua Thú Nhân đồng bào mạnh mẽ và Kỵ Sĩ loài người anh dũng như vậy cả.” Nostradamus bắt gặp động tác nho nhỏ và ánh mắt của các Thiền Nhân, liền xấu hổ nói. Khiến Gia
Cát Minh Nguyệt cảm thấy hơi kinh ngạc là, dù là bản thân Nostradamus hay những Thiền Nhân bình thường này đều không chán ghét thù hận gì loài người như những Thú Nhân bình thường khác.
“Không sao đâu thưa
Tiên Tri đại nhân, lúc tộc nhân của chúng ta vừa rời khỏi Tuyết Sơn đi vào lãnh địa của Lĩnh Chủ đại nhân cũng có biểu hiện như thế đó.” Tù
Trưởng Barton an ủi Nostradamus. Lúc trước, khi hắn mang theo tộc nhân tới lãnh địa Yarra, y như một đám dân chạy nạn vào thành, sự hâm mộ biểu hiện ra lúc đó còn khoa trương hơn cả những Thiền Nhân trước mắt này nữa.
Thật ra Barton là xuất phát từ lòng tốt, nhưng lời an ủi tốt bụng này vẫn khiến cho nhà Tiên Tri Thiền Nhân đỏ bừng mặt. Ai da, cái tên đầu trâu thật thà này, ngươi không biết là nói ra câu này càng khiến người ta thêm xấu hổ sao?
Toàn bộ Long Tọa Kỵ đều được sắp xếp ở khoảng trống phía sau thành trại, Gia Cát Minh Nguyệt mang theo các chiến sĩ cùng đi với Nostradamus về phía nhà gỗ nằm ở trung tâm thành trại.
“Xem ra Thiền Nhân trải qua tháng ngày không tệ lắm.” Gia
Cát Minh Nguyệt tùy ý nhìn sơ qua, liền thấy phía sau thành trại có các loại ngũ cốc và khoai tây khoai khoai lang củ hành chất thành từng đống cao như núi, dưới mái hiên các ngôi nhà còn treo không ít thịt thỏ khô.
So với những ngày tháng khổ sở sống nơi đầm lầy của bộ lạc Miêu Nhân của Lenny, thì nơi ở của những Thiền Nhân này rõ ràng chính là một thiên đường.
“Thưa Gia Cát Minh Nguyệt đại nhân, thưa các vị dũng sĩ, đây là sảnh nghị sự của chúng ta, xin mời vào.” Bước đến cánh cửa nhà gỗ, Nostradamus thân thiết nói với mọi người.
Gia Cát Minh Nguyệt và
Quân Khuynh Diệu dẫn đầu đoàn người đi vào, “Rắc”, từ phía sau truyền đến tiếng vỡ vụn, nhìn lại, thì ra là lúc Tộc Trưởng Bronzebeard bước vào không cẩn thận chen cái cửa nứt làm đôi. Giống như kiến trúc của
Phong Nhân, kiến trúc của Thiền Nhân cũng tinh xảo có thừa nhưng độ lớn lại không đủ, cái bọn họ gọi là đại sảnh, cũng không to hơn chỗ nào so với cái phòng bếp nữa.
“Rắc rắc”, cánh cửa gỗ rắn chắc lung lay vài cái liền đổ về phía Nostradamus, Nhà Tiên Tri đáng thương sợ đến trắng nhợt cả mặt mày.
May mà Tù Trưởng Barton nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cửa gỗ, vị Tiên Tri đại nhân có thể biết trước tương lai này mới có thể tránh được một kiếp.
“Thật xin lỗi, ta sẽ giúp ngài sửa lại.” Bronzebeard xấu hổ nói với Nostradamus, đón lấy cánh cửa rồi để nó dựa vào tường.
“Không sao, sáng nay lúc bói toán ta liền biết mình sẽ gặp tai nạn đổ máu, quả nhiên là linh nghiệm mà.” Nhà Tiên Tri vỗ vỗ ngực, làm bộ giật mình nói.
Gia Cát Minh Nguyệt thiếu chút nữa cười vang, vị Tiên Tri đại nhân này, cũng đủ Thần Côn nha.
Tộc Trưởng Bronzebeard gãi gãi đầu, không phải bảo là gặp tai nạn đổ máu à? Cái này đâu giống đổ máu đâu?
Đang suy nghĩ, thì trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng trầm đục. Tù
Trưởng Barton chỉ mải lo hai bên khung cửa, lại quên mất đỉnh đầu, nên bị cụng đầu, cả căn phòng liền lung lay mấy cái.
Không đợi mọi người quyết định xong là có nên nhanh chóng cách xa cái căn phòng nguy hiểm này ra không, thì cạnh cửa liền rơi xuống, nện mạnh một phát lên đầu Nhà Tiên Tri. Một dải máu dài từ trên đầu Tiên Tri Đại Nhân chảy tới chóp mũi, sau đó nhỏ xuống mặt đất.
“Tiên Tri đại nhân, ngài không sao chứ.” Tù Trưởng Barton vội vàng đỡ lấy Nhà Tiên Tri đang thương.
“Không, không sao, quẻ bói của ta quả nhiên ứng nghiệm, thật sự là có tai nạn đổ máu.” Thân thể Nostradamus lảo đảo dựa vào tường, trong lòng thật ra đang khóc không ra nước mắt, cái miệng nói bừa gặp tai nạn đổ máu, ai dè linh nghiệm, hôm nay ngày mấy vậy trời...
Giúp Nostradamus vào đại sảnh kiểm tra một chút, may mà chỉ bị thương ngoài da, bôi chút thuốc trị thương liền không sao nữa, về phần có để lại di chứng chấn động não gì đó không? Thì Tù Trưởng Barton không quản được nhiều như vậy.
Mấy người Quân Khuynh Diệu và Lăng Phi Dương cũng theo vào đại sảnh, đa số Chiến Sĩ Thú Nhân và Thánh Kỵ Sĩ khác đều chọn chờ ở ngoài, căn nhà gỗ này yếu như vậy, ai biết lát sau sẽ lại xảy ra cái tai nạn gì nữa chứ?
Nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt ngồi quanh một cái bàn dài, Tộc Trưởng Bronzebeard và Tù Trưởng Barton đưa mắt nhìn nhau, rồi ngồi bệt dưới đất. Cái hàng ghế tinh xảo kia còn không cao bằng chân họ, đặt mông ngồi xuống không biết lại gây ra cái hậu quả gì, vì đảm bảo an toàn cho căn nhà gỗ này, vẫn nên ngồi trên đất cho chắc.
Rất nhanh, vài Thiền Nhân liền bưng lên các loại điểm tâm, hoa quả và đồ uống, Gia Cát Minh Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy những trái cây này, cắn vào miệng ngọt ngào mọng nước thơm ngon vô cùng, điểm tâm làm từ các loại khoai và ngũ cốc tuy hơi thô ráp, nhưng cũng có một hương vị mới lạ.
“Gia Cát Minh Nguyệt đại nhân, có phải Huyết Nguyệt đã buông xuống đại lục rồi hay không?” Nostradamus ôm đầu, hơi tỉnh táo lại một chút, liền hỏi một câu long trời lở đất.
Gia Cát Minh Nguyệt đang hưởng thụ trái cây thơm ngon liền bị nghẹn, dùng ánh mắt khó tin nhìn
Nostradamus, đây là thế giới dưới lòng đất, là sao ông có thể biết được
Huyết Nguyệt đã buông xuống chứ?
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Gia Cát Minh Nguyệt đã cho Nostradamus một đáp án khảng định.
“Vạn năm về trước, tổ tiên của bọn ta từng tiên đoán, theo thời gian, Thiền
Tộc sẽ bị diệt sạch, biện pháp duy nhất có thể cứu được bọn ta, chính là trốn xuống thế giới dưới lòng đất để kéo dài huyết mạch. Vạn năm sau, khi Huyết Nguyệt buông xuống đại lục, một vị Tế Ti vĩ đại sẽ đến thế giới dưới lòng đất, dẫn dắt bọn ta quay về đại lục.
Tộc nhân chúng ta liền xuống cư trú tại thế giới ngầm, đợi một lần chính là hơn vạn năm, rốt cuộc, định mệnh đã đem ngài đến trước mặt chúng ta, thừa Tế Ti Thiên Ngữ vĩ đại, ngài không biết được, ta và các tộc nhân khát khao được nhìn thấy ánh mặt trời trên mặt đất, khát khao được ca múa dưới
ánh trăng như thế nào đâu.” Nostradamus từ từ nói, tràn ngập mong đợi nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.
Lời nói của Nostradamus làm mọi người khiếp sợ vô cùng! Lời tiên đoán, lại là lời tiên đoán!
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
6 chương
9 chương
70 chương
95 chương