Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 227 : Người Yêu Của Ta

Editor: ChieuNinh Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm buồn cười, đây là tình huống gì? Thiếu gia ăn chơi chống lại thiếu gia ăn chơi rồi sao, kết quả sẽ như thế nào đây? Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên này, nàng cũng nhớ tới bộ dạng ngu xuẩn ban đầu của Lam Vũ Hạo, thật đúng là rất hoài niệm. Lam Vũ Hạo hé mắt nhìn tiểu thiếu gia một cái, lười cũng lười đúng để ý tới hắn, cực kì lấy lòng nói với Gia Cát Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, tới ăn nhiều một chút, dọc theo đường đi này cũng không có thấy trái cây gì, trái vải này mùi vị cũng không tệ lắm." "Kiếm của ngươi, ta mua, ra giá đi." Tiểu thiếu gia đè nén tức giận nói. Nếu như không phải là vì thanh kiếm này, hắn mới lười phải nói nhảm với Lam Vũ Hạo. Lần này thì Lam Vũ Hạo ngay cả nhìn cũng lười phải nhìn hắn một cái, chỉ coi hắn là không khí. "Này, ta đang nói chuyện với ngươi, có nghe hay không? Thanh kiếm này từ đâu tới?" Tên tiểu thiếu gia này từ nhỏ đến lớn luôn luôn được người nâng niu nuông chiều, cho tới bây giờ không có bị người khác coi thường như vậy, giận dữ quát lên. Gia Cát Minh Nguyệt cười thầm, tiểu thiếu gia này nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng thế nào cũng phải lớn hơn Lam Vũ Hạo hai ba tuổi. Chỉ là khi nhìn thấy tinh thần kiêu ngạo ngang ngược này, so với Lam Vũ Hạo còn có phần hơn chứ không kém. Nhìn lại dáng vẻ bình tĩnh kia của Lam Vũ Hạo một chút, Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác hiện tại tràng cảnh này rất vi diệu. Chuyện như vậy, trước kia Lam Vũ Hạo cũng làm không ít. Nhưng bây giờ đến phiên xảy ra ở trên người hắn. Thật là "thiên lý tuần hoàn, báo ứng không sai" nha, ha ha. "A, ngươi ở đây nói chuyện với ta à? Ta cho là tiểu miêu tiểu cẩu nhà nào gọi xuân đấy." Lam Nhị thiếu gia là ai? Quần là áo lụa số một số hai kinh thành, lúc nào thì có người dám phách lối ở trước mặt hắn, nhìn dáng vẻ tiểu thiếu gia này lỗ mũi hướng trời trong mắt không có ai thì giận ghê gớm, cười hắc hắc nói. "Càn rỡ, lại dám vô lễ đối với thiếu gia nhà ta!" Hai người thanh niên giận tím mặt, nhìn tư thế là muốn động thủ. Đinh Tam ở một bên bĩu môi, trước kia đây đều là lời kịch của hắn, lần này bị người đoạt. Cảm giác này thật đúng là rất kỳ diệu. "Thì ra là đây là thiếu gia nhà ngươi, vậy làm phiền dẫn ngươi nhà thiếu gia trở về, phải học hỏi một ít cái gì gọi là gia giáo, cái gì gọi là lễ phép, chớ cả ngày ở bên ngoài kêu loạn giống như tiểu miêu tiểu cẩu." Lam Vũ Hạo mới không để bọn họ ở trong mắt, không chút lưu tình nói. Người này, tuyệt không bận tâm mặt mũi của "Đồng loại". "Tìm chết!" Hai người thanh niên giận đến muốn phát tác tại chỗ, lại bị tiểu thiếu gia ngăn trở. "Ta lại nói một lần, kiếm của ngươi, ta mua, ra giá." Tiểu thiếu gia cắn răng, từ trong kẽ răng bức ra mấy chữ. Lần này là sinh nhật của thúc phụ hắn, hắn vốn là chuẩn bị quà tặng, chung quy lại cảm thấy không hài lòng lắm, nhìn thấy thanh kiếm của Lam Vũ Hạo thì cũng không dời tầm mắt được. Nếu không phải là muốn mua thanh kiếm này làm quà tặng dụ dỗ thúc phụ vui vẻ, lấy tính cách của hắn thì đã sớm động thủ. Lúc này lại lo lắng rơi xuống hiềm nghi ép mua ép bán, truyền đi sẽ bị thúc phụ trách phạt, cho nên hắn cố nén tức giận. Mặc dù thúc phụ của hắn luôn luôn nuông chiều hắn, mặc cho hắn ở bên ngoài tranh cường ác đấu gây chuyện sinh sự, nhưng lại tuyệt sẽ không cho phép hắn làm ra những chuyện vô sỉ ép mua buộc bán khi nam bá nữ này. "Không bán." Lam Vũ Hạo trợn trắng mắt, căn bản không coi lời hắn là lời thật. "Tiểu tử, thiếu gia nhà ta chịu mua kiếm của ngươi đó là để mắt tới ngươi...ngươi đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt." "Cũng không hỏi thăm đây là địa phương nào, chúng ta là người nào, lại dám vô lễ ở trước mặt thiếu gia nhà ta." Hai người thanh niên đi theo tiểu thiếu gia luôn luôn ỷ thế không coi ai ra gì, chưa từng chịu qua loại tức giận này, nên mắng to. Đinh Tam ở một bên thiếu chút nữa co quắp. Những lời kịch này, thật là quá quen thuộc á..., quen thuộc tới hắn đọc làu làu. Hiện tại từ trong miệng người khác nói ra, làm sao mà chịu nổi hả? Tên tiểu thiếu gia kia nhịn lâu như vậy, lúc này cũng không nhịn được nữa, hung hãn nói: "Xem ra ngươi là thật không biết chết sống, hôm nay cái thanh kiếm này, là bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán." "Thật sao?" Sắc mặt của Lam Vũ Hạo nghiêm túc, tay nhè nhẹ đặt ở trên bảo kiếm, khẽ ngưng tụ sức mạnh, kình khí chói mắt lóe ra, khí phách hùng hồn: "Có bản lãnh thì tự mình tới lấy. Không có bản lãnh thì lập tức cút cho ta!" Những người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là thế gia cổ xưa nào hoặc là đệ tử tông môn? Nội tâm mấy người đồng thời trầm xuống, có loại dự cảm chẳng lành bắt đầu dâng lên. "Tiểu nhị, tại sao thức ăn còn không tới?" Thấy mấy người ở bên cạnh ngây người, Lam Vũ Hạo không nhịn được quay đầu, hắng giọng quát lên với bên trong. "Tới rồi tới rồi, lập tức tới ngay." Tiểu nhị vội vàng lên tiếng. Thật ra thì món ăn đã sớm chuẩn bị xong, chỉ là nhìn tư thế giương cung bạt kiếm ở đây, không dám bưng lên mà thôi. "Chớ ảnh hưởng tiểu gia ăn cơm, tiểu gia nhìn các ngươi ăn không trôi. Ngán! Các ngươi có thể lăn." Lam Vũ Hạo không nhịn được nói. "Ngươi. . . . . . Tìm chết!" Tiểu thiếu gia bị dáng vẻ bá khí mười phần mới vừa rồi của Lam Vũ Hạo chấn nhiếp, một hồi lâu chưa có lấy lại tinh thần. Bây giờ bị Lam Vũ Hạo lại nhục nhã như vậy, tức giận khó nhịn, mắng to một tiếng rồi muốn đưa tay ra ném cái bàn đi. Sau đó tay vừa mới vươn ra, đã bị đánh rồi. "Ầm!" Một quả đấm rơi xuống trên mặt tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia mũi cay xè, trước mắt nổ đom đóm, máu mũi giống suối phun điên cuồng phún ra. Vốn là Lam Vũ Hạo cũng không tính toán động thủ, kết quả đối phương lại muốn ném cái bàn của bọn họ. Cái này còn được sao? Ném đi thì còn ăn cái mông ấy. Cho nên Lam Vũ Hạo quả quyết ra tay. Một đấm mới vừa đánh cho tiểu thiếu gia máu mũi chảy dài, không đợi đối phương phản ứng kịp, thì chân đã đạp đến trên lồng ngực của hắn, một cước đạp tiểu thiếu gia ra ngoài xa bốn, năm mét. Sau đó người này lại còn nhào tới tiếp tục đánh! Cảm giác đánh nghiện rồi sao? Hai người thanh niên cũng không nghĩ tới Lam Vũ Hạo rõ ràng dám động tay, nghe được tiếng kêu rên của tiểu thiếu gia mới phản ứng được, đang muốn động thủ, thì chỉ cảm thấy ngực đau nhói, đã bị Lam Vũ Phàm đánh bay ra ngoài. Thực lực Linh Hồn cấp, mặc dù ở trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt không coi vào đâu, nhưng ở trong mắt người bình thường, đã là cao thủ khó gặp. "Dám giả bộ ở trước mặt tiểu gia, cũng không hỏi thăm một chút tiểu gia là ai, phách lối với ta, cho ngươi nếm thử vị chán sống." Lam gia quần là áo lụa vừa đánh, vừa chửi ầm lên. Chưởng quỹ và tiểu nhị cũng sợ hãi, co lại lui về phía sau, sau đó co chân chạy ra. "Thiệt là, động thủ cũng không biết tìm một chỗ, máu rơi đầy đất, ghê tởm." Trong miệng Gia Cát Minh Nguyệt nói qua ghê tởm, động tác hạ đũa cũng không chậm một chút nào. Mà Lam Vũ Phàm thì chỉ mỉm cười gắp thức ăn cho Gia Cát Minh Nguyệt, bình tĩnh nói: "Tiểu hài tử thôi, cãi nhau ầm ĩ là bình thường, không cần phải để ý đến bọn họ. Minh Nguyệt, món ăn này tư vị cũng không tệ lắm." "Ừ, mùi vị không tệ. Vũ Hạo, chuyển sang chỗ khác, đừng quấy rầy chúng ta ăn cơm." Gia Cát Minh Nguyệt nếm nếm món ăn Lam Vũ Phàm gắp, rất là hài lòng. "Dạ, chúng ta chuyển sang nơi khác tiếp tục thân thiết." Lam Vũ Hạo nghe được Minh Nguyệt và Lam Vũ Phàm oán trách, nhưng mà hắn đang đánh đã nghiền, cho nên ném tiểu thiếu gia đầu óc choáng váng một cái tới bên ngoài quán cơm, sau đó nhào tới quyền đấm cước đá. Lam Vũ Phàm thì tự nhiên hơn nhiều, đứng lên nâng thẳng hai chân, đá hai người thanh niên giống như đá đồ bỏ đi ra ngoài cửa. Sau đó ngồi trở lại bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt tiếp tục bình tĩnh dùng cơm. Bên ngoài quán cơm, từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp trầm bồng du dương, thê thảm không nói nên lời, bi thương không nói nên lời, đây chính là kết quả quần là áo lụa chống lại quần là áo lụa. . . . . . . . . . . . "Đã nghiền, thật là đã nghiền." Một lúc lâu, Lam Vũ Hạo mới về đến trước bàn, gương mặt sảng khoái tinh thần vẫn chưa thỏa mãn. Lại nói người này còn là lần đầu tiên đứng ở lập trường "người bị hại" đánh đau "người làm hại". Lam Vũ Hạo nhặt đũa lên, đang muốn bắt đầu ăn cơn, thì đã nhìn thấy một cái đầu heo lớn xuất hiện ngoài cửa, huyết lệ đầy mặt, đỡ khung cửa, chỉ vào Lam Vũ Hạo quát: "Các ngươi chết chắc, có gan đừng đi, chờ cho ta." "Đầu heo này là ai?" Lam Vũ Hạo giả bộ dáng vẻ nghi hoặc nói, giống như hoàn toàn quên mất đây đều là kiệt tác của hắn, chỉ là sau khi nói xong tự mình cười lớn trước. "Ngươi chờ đó cho ta, chờ!" Tiểu thiếu gia bị đánh thành đầu heo nổi giận đan xen, buông xuống một câu tàn nhẫn, cố nén đau, cưỡi tuấn mã chạy như bay. Hai thanh niên cũng đi theo phía sau của hắn hoảng hốt chạy mất. "Hừ." Lam Vũ Hạo khinh miệt hừ một tiếng, lời như thế hắn nghe nhiều rồi, căn bản không để ở trong lòng. "Ta nói mấy vị khách quan, các ngươi vẫn là tranh thủ thời gian ăn đi, ăn xong rồi đi sớm, các ngươi mới vừa rồi đã chọc phải họa lớn rồi." Chưởng quỹ tiến lên dè dặt nói. "A, họa lớn cỡ nào?" Lam Vũ Hạo xem thường hỏi. "Mới vừa rồi khi các ngươi chưa có tới, giống như ta nghe bọn hắn nói là người Tuyết Ngọc thành, các ngươi không chọc nổi, mau ăn nhanh lên một chút rồi trốn thôi." Chưởng quỹ cũng không phải lo lắng an toàn của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, mà là lo lắng ngộ nhỡ người Tuyết Ngọc thành chạy tới trả thù, không khéo thì ngay cả đồ trong điếm của hắn đều bị phá hủy. "Tuyết Ngọc thành?" Lam Vũ Hạo đang gặm sườn, xém chút nữa bị nghẹn Lam Vũ Phàm cũng dừng đũa lại, hai huynh đệ liếc nhau một cái, đều lộ ra ánh mắt kỳ quái. "Người Tuyết Ngọc thành?" Lam Vũ Hạo chợt nhíu mày lông, tiếp đó cười ha hả: "Vậy sao? Hắn là Thành chủ Tuyết Ngọc thành?" "Ặc, không phải, dĩ nhiên không phải." Tiểu nhị lắc đầu. "Vậy hắn là nhi tử thành chủ Tuyết Ngọc thành?" Lam Vũ Hạo lại hỏi. "Thành chủ Tuyết Ngọc thành không có con." Tiểu nhị thành thật trả lời. "Vậy hắn là cha thành chủ Tuyết Ngọc thành?" Lam Vũ Hạo cười lạnh liên tục. Lúc này tiểu nhị còn không biết Lam Vũ Hạo căn bản không để đối phương ở trong mắt thì kỳ quái. Tiểu nhị giựt giựt khóe miệng, dùng sức lắc đầu. Lúc này trong lòng tiểu nhị cũng khiếp sợ, thiếu niên phách lối này là ai, giọng điệu cuồng vọng như thế. Hình như căn bản cũng không có coi người Tuyết Ngọc thành để ở trong lòng. Chẳng lẽ bối cảnh của hắn càng lợi hại hơn? "Được rồi, ít nói nhảm, đi xuống. Chúng ta ăn xong sẽ lập tức đi. Sẽ không để cho tiệm của ngươi bị phá dỡ." Lam Vũ Hạo một lời điểm ra ý định của tiểu nhị, lơ đễnh phất tay ý bảo tiểu nhị lui ra. Tiểu nhị ngượng ngùng lui ra, lại không dám nói thêm gì. Dù thế nào đi nữa hắn cũng biết, tiểu thiếu gia mới vừa rồi không phải người bọn họ có thể chọc nổi, thiếu niên phách lối này cũng không phải là bọn họ có thể chọc nổi. Khi đang ăn cơm, Gia Cát Minh Nguyệt khẽ cau mày, sau đó ánh sáng trắng hiện lên, một con vẹt mập làm cho người ta có chút nghẹn họng nhìn trân trối liền xuất hiện ở trên bả vai Gia Cát Minh Nguyệt. "Chủ nhân, chủ nhân, có phải ngươi đứng núi này trông núi nọ, di tình biệt luyến hay không, có niềm vui mới quên đi tình cũ à, hu hu hu, uổng công người ta đối với ngươi một lòng say mê, tâm người ta đối với ngươi trời đất chứng giám, làm sao mà ngươi có thể bội tình bạc nghĩa đây. . . . . . A a, cái này ăn ngon, a, chủ nhân lại thêm miếng nữa." Vẹt mập đầu tiên là lảm nhảm ai oán khiển trách, sau đó thì âm điệu trở nên từ từ, cuối cùng sảng khoái kêu gào lên, đó là bởi vì Gia Cát Minh Nguyệt gắp một gắp thức ăn ngăn chận cái miệng của nó. "Cái này, cái này, là vẹt?" Lam Vũ Hạo trừng to mắt mà nhìn xem vẹt mập tự nhiên từ trên bả vai Gia Cát Minh Nguyệt nhảy xuống. "Ngu xuẩn, tên tuổi tiểu gia gọi Suất Ca!" Vẹt mập ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt cái mâm, không khách khí mổ xuống, táp vào miệng: "Ah, cái mùi này rất là đặc biệt. Có chút không giống với đồ ăn đại lục trước kia." "Suất Ca?" Tay Lam Vũ Hạo đang cầm đũa cũng run rẩy rồi. Đã bao giờ gặp qua vẹt kiêu ngạo tự luyến như vậy? Cái tên lại táo bạo như thế. "Ừ, gọi tiểu gia làm cái gì?" Vẹt mập khinh thường liếc Lam Vũ Hạo một cái: "Ngươi chính là niềm vui mới của chủ nhân?" "Câm miệng." Gia Cát Minh Nguyệt lạnh giọng nói. Cả quán cơm, chỉ còn một bàn bọn họ đang bình tĩnh ăn cơm, những người khác sớm chạy hết. Mà chưởng quỹ và tiểu nhị rụt lại ở đằng sau, vẫn không có xuất hiện. Bằng không còn không biết đưa tới nào xôn xao như thế đấy. "Minh Nguyệt, đây là ma sủng của ngươi?" Lam Vũ Phàm hỏi dò. "Ừ." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu: "Nó vẫn đòi xuất hiện, ta liền thả ra để đổi gió." "Lần trước Phong Báo, cũng là ma sủng. . . . . . của ngươi?" Lam Vũ Hạo hơi có chút khôn lưu loát hỏi ra lời. Thật ra thì, hắn đã sớm biết Gia Cát Minh Nguyệt là loài người. Nhưng lại vẫn không muốn đi đối mặt chuyện này. Khi nói ra những lời này, trong lòng của hắn thật không dễ chịu. "Ừ, đó là Cự Phong. Đây là Suất Ca, các ngươi có thể gọi nó. . . . . ." Gia Cát Minh Nguyệt khẽ gật đầu. "Có thể gọi ta Suất Suất." Vẹt mập không khách khí lại ăn một chút món ăn trong khay, gật gù hả hê nói. "Ngươi có thể, đồng thời triệu hoán?" Lam Vũ Phàm khiếp sợ hỏi. "Há chỉ vậy, chủ nhân nhà ta là độc nhất vô nhị. Là triệu hoán đa trọng, ngươi hiểu không, triệu hoán đa trọng! Còn có Tiểu Nhục Hoàn và Hân Lam!" Vẹt mập dương dương đắc ý nói. Lam Vũ Hạo và Lam Vũ Phàm cũng đột nhiên chấn động, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt yên tĩnh. "Được rồi, ăn cơm trước, một hồi ở trên đường ta lại nói cho các ngươi biết." Gia Cát Minh Nguyệt nói. Lam Vũ Hạo và Lam Vũ Phàm liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng một câu cũng không có nói, yên lặng tiếp tục ăn cơm. Mà vẹt mập tiếp tục phách lối tự nhiên chiếm đoạt một bàn món ăn. Sau khi ăn xong, mấy người trả tiền, Lam Vũ Hạo tiếp tục phát dương quang đại phong cách tên phá của của hắn, ném ra mấy miếng kim tệ, ở trong ánh mắt giống như đưa ôn thần của chưởng quỹ và tiểu nhị mà bước lên xe ngựa, ra roi thúc ngựa chạy tới phương hướng Tuyết Ngọc thành. Ở trong xe ngựa, Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, nhìn Lam Vũ Hạo có chút mất mát, cười nói: "Làm sao vậy, không phải là ngươi đã sớm đoán được sao?" "Là đã sớm đoán được, nhưng. . . . . ." Lam Vũ Hạo ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, ánh mắt phức tạp, câu nói kế tiếp thế nào cũng không nói ra được. "Ngươi hẳn là phải học tự mình lớn lên." Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười: "Ta chờ mong phát triển và cường đại của ngươi." Lam Vũ Hạo khẽ há miệng, muốn nói cái gì, lời đến khóe miệng làm thế nào cũng nói không ra được. "Minh Nguyệt, ngươi là người ở đâu?" Lúc này Lam Vũ Phàm lên tiếng. "Ta là người Thương Lan đại lục. Trên người ta có Tinh Huyễn thủ hộ, có thể xé mở không gian. Ta vốn là mở ra không gian, chuẩn bị đi tìm người. Nhưng lại xảy ra chút ngoài ý muốn, rơi vào cái không gian này. Tinh Văn ngọc bội trong Tinh Huyễn thủ hộ tiến vào bên trong thân thể Vũ Hạo. Sau đó mọi người hiểu lầm ta là ma sủng của hắn, chuyện kế tiếp các ngươi đều biết." Gia Cát Minh Nguyệt giải thích: "Tinh Huyễn thủ hộ là chí bảo của Thương Lan đại lục chúng ta, tổng cộng năm cái, trên người ta còn có bốn cái." "Người Thương Lan đại lục. . . . . ." Lam Vũ Hạo lẩm bẩm lặp lại lời nói của Gia Cát Minh Nguyệt, vẻ mặt cô đơn, không biết đang suy nghĩ cái gì. "Ngươi, là Triệu Hoán Sư, đúng không?" Lần đầu tiên khi Lam Vũ Phàm nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt cũng biết nàng không phải ma sủng, mà là loài người. "Không tệ." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái: "Giống như mới vừa rồi các ngươi nghe được Suất Suất nói, ma sủng của ta có nó, Cự Phong, còn có Tiểu Nhục Hoàn và Hân Lam, còn có một Ngạn Hống." "Ngạn Hống!" "Thượng Cổ Thần Thú?" Lam Vũ Phàm và Lam Vũ Hạo cũng kêu lên thất thanh. Ngạn Hống Thượng Cổ Thần Thú như vậy, trên bộ sách cổ xưa có ghi lại, mặc dù ghi lại chỉ mấy câu, nhưng mà miêu tả thực lực Ngạn Hống cũng là kinh người. Bọn họ cho là đây chỉ là Thần Thú trong truyền thuyết, không ngờ thật sự tồn tại, hơn nữa chính là ma sủng của thiếu nữ trước mắt. "Đại lục này của các ngươi, cũng có ghi lại Ngạn Hống?" Ngược lại Gia Cát Minh Nguyệt có chút kinh ngạc. Nàng cho là Ngạn Hống chỉ là nổi danh ở Thương Lan đại lục thôi. "Đúng." Lam Vũ Phàm phức tạp gật đầu. Hắn là biết Gia Cát Minh Nguyệt rất mạnh, nhưng lại không ngờ lại là Triệu Hoán Sư cường hãn như vậy. Nhưng mà suy nghĩ một chút cũng không kỳ quái, người có thể xé rách không gian, xuyên qua đại lục, thực lực tự nhiên sẽ rất mạnh. "Minh Nguyệt, ngươi, ta. . . . . ." Lam Vũ Hạo cắn môi nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Nếu như, không có gặp được ngươi, ta hiện tại. . . . . ." Sẽ là một hình dáng khác, sẽ vĩnh viễn kẻ vô tích sự, mơ màng xoàng xĩnh cả đời, bị người khi dễ, sẽ là một phế vật triệt triệt để để. Nếu như không có gặp được Minh Nguyệt, cả đời này, đều là ánh sáng ở dưới bóng mờ. "Nhưng mà ngươi gặp được ta." Gia Cát Minh Nguyệt cười cười: "Thật ra thì lúc mới bắt đầu khi Tinh Văn ngọc bội tiến vào bên trong cơ thể ngươi, tâm tình của ta quả thật không tốt. Càng không có kiên nhẫn, bởi vì ta muốn tìm người, Không Gian Loạn Lưu cuốn người yêu và bằng hữu của ta vào, hiện tại không biết như thế nào. Ta rất lo lắng cho bọn họ, nhưng lại không thể ra sức. Tinh Văn ngọc bội của ta ở trong cơ thể ngươi. Chỉ có chờ đợi ngươi đến Thánh cấp rồi, mới có thể ngưng tụ ngọc bội đi ra. Ngươi cảm thấy giữa ta và ngươi có cảm ứng, cũng là bởi vì khối ngọc bội kia. Nhưng mà, chung đụng với ngươi, để cho ta thay đổi ý tưởng. Người ta muốn tìm, thực lực cũng không tầm thường, sẽ không có chuyện gì. Ta gấp gáp cũng vô ích, chỉ có từng bước một." Những lời này đều là lời nói thật, vừa bắt đầu Gia Cát Minh Nguyệt vô cùng sốt ruột, cũng không muốn thấy tiểu quần là áo lụa này. Nhưng mà từ từ chung đụng, liền phát hiện Lam Vũ Hạo cũng không phải là cái gì cũng sai. Ngược lại, đứa bé này là làm cho người ta đau lòng. Mà ba người Quân Khuynh Diệu, Gia Cát Minh Nguyệt tin tưởng, bọn họ tuyệt đối sẽ không có chuyện. Tin tưởng bọn họ sẽ nổ lực tìm kiếm mình. Lam Vũ Hạo nghe những lời này, trong lòng gần như là dời sông lấp biển. Hoá ra là như vậy, hoá ra là như vậy! Thì ra là nàng và người yêu cùng bằng hữu thất lạc, cho nên cần Tinh Văn ngọc bội trong cơ thể mình. Mặc dù ban đầu nàng không kiên nhẫn, nhưng mà, cuối cùng nàng vẫn hết sức trợ giúp mình, thay đổi cuộc đời của mình. Trong lúc nhất thời, trong lòng Lam Vũ Hạo trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có cảm kích, có may mắn, có cảm động, còn có một thoáng thương cảm. Thánh cấp, đợi mình đến Thánh cấp, ngưng tụ ra Tinh Văn ngọc bội rồi, chính là lúc Minh Nguyệt rời đi. . . . . . Lam Vũ Phàm trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Minh Nguyệt, ngươi nói, ngươi và người bằng hữu đó, còn có. . . . . . người yêu, thất lạc?" "Đúng vậy." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, trên mặt thoáng hiện lên vẻ ưu thương: "Bọn họ là vì cứu ta." Quân Khuynh Diệu, sau đó Gia Cát Minh Nguyệt mới phát hiện, người này trong lòng mình lại đã quan trọng như vậy. Người yêu, đúng, Quân Khuynh Diệu, là người yêu của nàng. Ở trong lòng không người nào có thể thay thế. "Ta, sẽ mau chóng thúc đẩy Vũ Hạo, để cho hắn mau mau lớn lên, cường đại." Lam Vũ Phàm đè nén đau đớn mơ hồ dâng trào ở trong lòng, giọng điệu kiên định nói. "Cám ơn." Gia Cát Minh Nguyệt lộ ra một nụ cười, gật đầu với Lam Vũ Phàm. "Chủ nhân, chủ nhân, không cần lo lắng. Ba người kia da dày thịt béo, tuyệt đối sẽ không có chuyện á. Ta dám lấy bộ lông toàn thân ta ra thề. Nếu như trong bọn họ có một người có chuyện, thì ta nhổ hết cả lông trên người!" Vẹt mập thấy lo âu giữa hai hàng lông mày của Gia Cát Minh Nguyệt, lập tức chít chít oa oa lên tiếng an ủi. Lời nói này quả nhiên khiến cho sắc mặt của Gia Cát Minh Nguyệt hòa hoãn lại, nàng cười lên, bắt được cái lông đuôi vẹt mập nói: "Tốt, đây chính là ngươi nói. Đến lúc đó nếu bọn họ có ai có chuyện, thì ta lột sạch lông của ngươi, nướng ngươi!" "Cái này không công bằng! Ta chỉ nói nhổ lông, chưa nói nướng thịt." Vẹt mập mặt khủng hoảng kêu to. "Suất Suất, ngươi thật thú vị." Lam Vũ Hạo cười hắc hắc, trước kia hắn nuôi rất nhiều chim, nhưng mà không có một con biết nói, càng không có một con có tính cách giống như vẹt mập trước mắt như vậy. "Ngươi đây là ca ngợi?" Vẹt mập liếc mắt nhìn nhìn Lam Vũ Hạo một cái. "Dĩ nhiên, dĩ nhiên! Suất Suất thật sự là đẹp trai! Nhân thần cùng căm phẫn, thiên địa thất sắc đấy!" Lam Vũ Hạo gật đầu như gà con mổ thóc. Hắn quả thật cảm thấy rất hứng thú rất ưa thích đối với con chim này. "Ừ, thật ra thì, tiểu gia cũng không có đẹp trai như vậy á. Chỉ là đẹp trai một chút á. Tiểu gia thấy ngươi thành thực như vậy, gắng gượng làm bạn với ngươi thôi." Vẹt mập cố làm căng thẳng nói, Lam Vũ Hạo nhìn mà trong lòng càng vui vẻ, vẻ sầu bi trong lòng tiêu tán một chút. Lam Vũ Hạo bắt đầu lấy đồ ăn cho vẹt mập ăn, mà Lam Vũ Phàm thì tán gẫu với Gia Cát Minh Nguyệt. Lam Vũ Phàm tò mò hỏi các loại phong tục nhân vật Thương Lan đại lục, Gia Cát Minh Nguyệt đều giải thích tất cả cho hắn. "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, ngươi còn có ma sủng, triệu hoán đi ra cho chúng ta nhìn một chút đi. Để cho ta mở rộng tầm mắt." Lam Vũ Hạo bị kích động nói. "Ngươi sẽ phải hối hận." Gia Cát Minh Nguyệt nói như đinh đóng cột. "Làm sao có thể chứ? Ma sủng của ngươi khẳng định đều rất cường đại, giống như Suất Suất đẹp trai như vậy, đúng không?" Lam Vũ Hạo còn không quên nịnh hót với vẹt mập. Vẹt mập hả hê lắc lư gật đầu. "Ngươi đừng hối hận." Sắc mặt của Gia Cát Minh Nguyệt trầm xuống. "Chắc chắn sẽ không . . . . . ." Lam Vũ Hạo vỗ vỗ ngực bảo đảm. Gia Cát Minh Nguyệt bí ẩn cười cười, ngay sau đó, nàng triệu hoán ra Tiểu Nhục Hoàn. . . . . . "Mẫu thân!" Tiểu Nhục Hoàn kích động ngửa mặt lên trời cười dài (cuồng tiếu), trần xe ngựa thiếu chút nữa tung bay luôn. Trên tay mập mạp nhỏ bé của nó, còn ôm thật chặt một Tiểu Tỳ Bà! Khi đó Lam Vũ Hạo còn chưa có ý thức được, ma âm xuyên lỗ tai đến cùng có bao nhiêu đáng sợ.