Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 172 : Chương 93.3

Edit: Gió Nhưng mấy người Lăng Phi Dương biết, mỗi lần Gia Cát Minh Nguyệt cười như thế này là biểu hiện nàng vô cùng tức giận, có người sắp gặp xui xẻo, hơn nữa còn vô cùng xui xẻo! “Hai người các ngươi đừng hối hận vì những gì mình vừa mới nói.” Gia Cát Minh Nguyệt vẫn cười nhiếp hồn, giọng điệu nhẹ nhàng. Ai không biết còn tưởng nàng đang vô cùng cao hứng. Hứa Anh không hiểu sao rùng mình một cái. “Đi, đi nộp nhiệm vụ!” Gia Cát Minh Nguyệt không để ý đến bọn Hứa Anh mà gọi mấy người Lăng Phi Dương đi nộp nhiệm vụ. Thấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không nói lời nào, đi về phía cửa điện, Liễu Y Vi lại càng hưng phấn. Hiển nhiên, nàng ta lầm tưởng Hứa Anh đã dọa bọn Gia Cát Minh Nguyệt sợ. Quả nhiên, cái mác Hoàng thất Tuyên Vũ quốc thật có tác dụng. Đã đi cửa sau mà còn dám lớn lối như vậy, vừa nghe đến tên Hoàng đế Tuyên Vũ quốc đã lập tức bị dọa sợ. “Ai ôi, không phải rất lợi hại sao? Có dũng khí thì đánh ta đi!” Liễu Y Vi vừa cười vừa lớn tiếng nói. Hứa Anh thấy vậy chán ghét nhíu mày. Nữ nhân nông cạn này mà cũng muốn gả cho mình sao, cút đi, đừng mơ đẹp! Bọn Gia Cát Minh Nguyệt không để ý đến khiêu khích của Liễu Y Vi, đi thẳng tới nơi giao nộp nhiệm vụ. Người chịu trách nhiệm giao nhận nhiệm vụ là Mẫn quản sự, chừng ba mươi tuổi, đang ngồi ở cái bàn dài, bên cạnh nàng ném đầy những cái túi màu đen, là đồ đệ tử Tu Vũ điện đi làm nhiệm vụ giao nộp về. Thấy bọn Gia Cát Minh Nguyệt đi vào, trên mặt nàng hiện lên một nụ cười khẩy không dễ phát giác. Chỉ là đám phế vật đi cửa sau vào Thánh điện mà cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ Băng Tinh hoa, thực là không biết tự lượng sức mình. “Các ngươi tới thông báo nhiệm vụ thất bại sao?” Mẫn quản sự lạnh lùng cười một tiếng. “Đừng tưởng vào được cổng Thánh điện là có thể bình yên, lần đầu tiên làm nhiệm vụ đã thất bại, về sau các ngươi làm sao bây giờ? Đi cửa sau cũng phải…” “Cái đó…” Gia Cát Minh Nguyệt cắt đứt một tràng thao thao bất tuyệt của nàng ta. “Người tiếp nhận kết quả nhiệm vụ cũng là Mẫn quản sự sao? Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ thu thập Băng Tinh hoa, trở lại trả nhiệm vụ.” “Dĩ nhiên là ta phụ trách. Ta cũng biết các ngươi…” Mẫn quản sự đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lập tức từ sau bàn đứng lên, “Ngươi nói cái gì, các ngươi hoàn thành nhiệm vụ thu thập Băng Tinh hoa?” Nàng ta trợn to hai mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin. Đây không phải hoa dại bên đường, mà là Băng Tinh hoa! Đừng nói Tu Vũ điện, ngay cả cao thủ Luyện Võ điện muốn hoàn thành nhiệm vụ này cũng gặp không ít khó khăn, trở ngại. Trong băng nguyên Tuyết Sơn, chỉ cần chỗ nào có Băng Tinh hoa, nơi đó sẽ có ma thú cường đại canh giữ. Thực lực hơi yếu một chút, đừng nói đào được, không táng mạng ở đó là may rồi. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt nói gì, nói đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ đến nộp nhiệm vụ?! Mẫn quản sự xanh mặt, lạnh lùng nói: “Đừng ở đây nói bậy nói bạ nữa, Băng Tinh hoa là thứ các ngươi có thể lấy được sao? Đừng tưởng cứ tìm mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ gì đó là có thể qua mặt được ta.” “Nếu không phải việc chúng ta có thể làm được, sao lại giao nhiệm vụ này cho chúng ta?” Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, giơ tay nâng cằm Mặc Sĩ Thần nói: “Mập Mạp, lấy đồ ra cho Mẫn quản sự kiểm tra.” Mặc Sĩ Thần khẽ mỉm cười, giọng điệu có phần vô tội nói: “Mẫn quản sự, không biết đây có phải là Băng Tinh hoa mà nhiệm vụ muốn không?” Hắn lấy từ trong túi ra một bó hoa màu lam óng ánh, trong suốt, để lên bàn. Nhìn bó hoa màu lam trên bàn, mặt Mẫn quản sự lúc xanh lúc trắng. Chẳng lẽ, bọn họ thực sự tìm được Băng Tinh hoa về? Cố nén kinh hãi trong lòng, Mẫn quản sự kiểm tra những bông hoa màu lam một chút. Không sai, thực sự là Băng Tinh hoa! Mẫn quản sự hít sâu một hơi: “Tốt, ta đã kiểm tra qua, đúng là Băng Tinh hoa, nhiệm vụ lần này coi như các ngươi hoàn thành đạt yêu cầu.” Trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt hiện lên ý cười vui vẻ, Mặc Sĩ Thần bên cạnh cũng hưng phấn đập tay với Tiết Tử Hạo. “Các ngươi đừng quá đắc ý.” Mẫn quản sự lạnh lùng nói, “Đây chỉ là nhiệm vụ đầu tiên, sau này còn nhiều nhiệm vụ nguy hiểm hơn nhiều. Một nhiệm vụ chưa đủ để ta thừa nhận các ngươi đâu.” Gia Cát Minh Nguyệt cười nhạt: “Chúng ta không sợ nhiều nhiệm vụ, chỉ sợ gặp phải những nhiệm vụ không giải thích được. Chỉ cần nhiệm vụ hợp lý, chúng ta sẽ dốc sức hoàn thành.” Nghe được hàm ý trong lời nói, Mẫn quản sự hơi sững sờ, sau đó rơi vào trầm mặc. Nàng cũng biết, lần này cấp cho bọn Gia Cát Minh Nguyệt nhiệm vụ có hơi quá mức. Nếu như là tiểu đội Tu Vũ điện đi làm nhiệm vụ này, nói không chừng, ngay cả mảnh vụn xương cốt cũng không còn. Nhưng nàng cũng không định nói thêm gì, chỉ phất tay: “Các ngươi đi xuống đi.” Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Mặc Sĩ Thần cười nham hiểm nói: “Mẫn quản sự, những cái túi này người còn cần không?” Mặc Sĩ Thần chỉ vào những túi đen vứt đầy trên mặt đất hỏi. Mẫn quản sự hơi sửng sốt, giọng điệu chậm lại nói: “Đều là túi dùng để đựng vật phẩm nhiệm vụ, bây giờ cũng vô dụng rồi, các ngươi muốn lấy thì lấy đi.” Mẫn quản sự quả thật cũng phải là người rất xấu, chỉ là có chút cố chấp, lại vô cùng trung thành với Thánh điện. Cho nên không ưa những kẻ ăn chơi trác táng, suốt ngày chỉ biết giễu võ dương oai, dựa vào quan hệ để vào Thánh điện. Hiện tại xem ra, bọn Gia Cát Minh Nguyệt có vẻ cũng có mấy phần bản lĩnh. Cho nên, cách nhìn đối với bọn họ cũng thay đổi một chút. “Đa tạ Mẫn quản sự!” Mặc Sĩ Thần cười hì hì đi tới chọn mấy cái túi nhìn qua khá chắc chắn, kín đáo, không nhìn thấy ánh sáng. Đi tới cửa, Mặc Sĩ Thần đem cái túi trong tay lộn qua lộn lại, không muốn rời tay. “Mập Mạp ngươi lấy mấy cái túi này làm gì?” Tiết Tử Hạo khẽ hỏi. “Tất nhiên là có chỗ dùng.” Gia Cát Minh Nguyệt biết Mặc Sĩ Thần muốn làm gì, nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Được rồi, chúng ta vẫn còn chuyện phải làm, đi thôi.” “Tác dụng của cái này.” Mặc Sĩ Thần chợt đem một cái túi đội lên đầu mình, cố ý ê a kêu lên “Ai nha, ta không nhìn thấy gì cả, ai đánh ta?” Bộ dáng kia khiến mọi người nhìn thấy đều bật cười, bây giờ,ai cũng biết hắn cầm mấy cái túi kỳ quái này làm gì. Sau khi đi theo Gia Cát Minh Nguyệt, Mặc Sĩ Thần luôn luôn khiêm tốn. Nhưng nếu vì vậy mà cho rằng hắn là người hiền lành thì sai hoàn toàn. Khi còn ở Thương Phong thành, Mặc Sĩ Thần nổi tiếng ăn chơi trác táng, đánh lộn, ẩu đả gì đó không ít. Nếu không phải cố kỵ chuyện mấy người bây giờ không thể bại lộ thực lực, lúc nãy ở cổng hắn đã động thủ rồi. Lời vừa nói ra, mọi người đều hiểu ý gật đầu một cái. Đánh trong bóng tối, đúng vậy, phương thức trả thù tốt nhất bây giờ chính là đánh trong bóng tối. Đi tới cửa chính Tu Vũ điện, mấy người đang ở bên trong thoáng dừng lại. Tiết Tử Hạo thò đầu ra nhìn một cái, nhanh chóng rụt đầu vào. “Vẫn ở đó.” Tiết Tử Hạo nói. “Tốt, lên đi.” Khóe miệng Gia Cát Minh Nguyệt nổi lên một nụ cười xấu xa như tiểu ác ma. Mấy người Hứa Anh vẫn đứng ở cửa đại điện, Liễu Y Vi dựa vào người hắn, kéo cánh tay hắn, bộ dáng chim nhỏ nép vào người. Hứa Anh hất ra, nàng ta lại kiên nhẫn kéo vào. “Tiểu Vương gia, lần này chúng ta cứ như vậy vứt bỏ nhiệm vụ, liệu có sao không?” Dư Long có phần thấp thỏm không yên, trong năm người, hắn là người có thân phận bình thường nhất, chẳng qua dựa vào tài vuốt mông ngựa, khiến Hứa Anh thoải mái, mới có thể tiến vào Thánh điện. Tự hắn cũng hiểu, nếu có chuyện gì, mình sẽ là đối tượng hy sinh đầu tiên. “Sợ cái gì, trời sập xuống cũng có Tiểu Vương gia của chúng ta chống đỡ, còn đến phiên ngươi lo lắng sao?” Liễu Y Vi liếc hắn một cái, ánh mắt lại rơi vào trên người Hứa Anh, “Ngài nói có phải không, Tiểu Vương gia.” Hứa Anh cười lạnh một tiếng: “Các ngươi sợ cái gì, không phải còn có ta ở đây sao?” Đang nói đột nhiên trông thấy một con ma thú cổ quái từ cửa chính lảo đảo, lắc lư đi ra. “Đây không phải là tọa kỵ của tiểu tử kia sao?” Hứa Anh mở to hai mắt. Hắn vẫn luôn thèm muốn tọa kỵ của Tiết Tử Hạo, không ngờ bây giờ lại gặp nó một mình đi ra từ cửa điện, chẳng lẽ là Tiết Tử Hạo thả ra? Hứa Anh có phần hơi khó hiểu. Không riêng gì bọn Hứa Anh, mọi người đi trên đường Tu Vũ điện đều đưa mắt tập trung vào ma thú này. Tạo hình phong cách của Thực Kim Nghĩ Vương đi tới chỗ nào là tỏa sáng ở đó. Ánh mắt mọi người đều dán lên người Thực Kim Nghĩ Vương, dường như ma thú này cứ ra ngoài tản bộ một chút, dạo một vòng lại trở về. Hứa Anh nhịn không được đi theo Thực Kim Nghĩ Vương, hắn đi đương nhiên bọn tùy tùng cũng phải đi theo. Thực Kim Nghĩ Vương cứ chậm rãi đi, cuối cùng dừng lại ở hậu hoa viên, sau đó chui vào một rừng cây thấp. Hứa Anh cũng vội vàng đi theo, quay đầu lại nói với tên triệu hoán sư tùy tùng của hắn: “Có nắm chắc biến ma thú này trở thành tọa kỵ của ta không?” “Việc này, rất khó, nhưng thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức.” Người bị hỏi khó khăn nói. “Cái gì mà cố gắng hết sức.” Hứa Anh lập tức nổi giận. “Chắc chắn, chắc chắn.” Người kia thấy Hứa Anh tức giận lập tức chữa lại lời nói. Nhưng trong lòng âm thầm kêu khổ, ma thú đã là tọa kỵ của người khác rất khó bắt trở lại. Nhưng thấy Tiểu vương gia nhìn trúng ma thú này cũng chỉ có thể trả lời như vậy. Đoàn người Hứa Anh đi theo Thực Kim Nghĩ Vương vào rừng cây, nhưng vừa đi vào, trước mắt đột nhiên tối sầm. Tiếp theo, một đợt tấn công dồn dập không cách nào kháng cự được. Gió thổi lá cây xôn xao. Trong rừng cây thấp, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đứng vây quanh mấy người bị túi đen che kín đầu đấm đá một hồi. Gia Cát Minh Nguyệt không nói tiếng nào, đạp mạnh vào cái túi đen che đầu Liễu Y Vi. Bên kia, Mập Mạp Mặc Sĩ Thần cũng phát huy trọn vẹn phong cách tâm ngoan thủ lạt của hắn, một mình chọn Hứa Anh thịt mềm để đánh, đá một cước lại đạp một cái, cuối cùng ra sức ngồi xuống. Lăng Phi Dương sắc mặt không đổi, xuất thủ thần tốc hết giẫm lại đạp, tần suất làm cho người ta chỉ biết nghẹn họng đứng nhìn. Tiết Tử Hạo cũng không lên tiếng, ra sức đánh. Tình hình vô cùng thê thảm, khiến người nghe rơi lệ, người gặp đau lòng. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đánh đến vui vẻ, nhưng đều không sử dụng nội lực, mọi người đều hiểu đả hắc quyền phải có chừng mực, một khi chết người sẽ rắc rối lớn. Thực lực của bọn Hứa Anh kém xa mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cho nên bị đánh cũng không có sức đánh trả. Đánh được một lúc, mấy người đưa mắt ra hiệu với nhau, sau đó, nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường. Lúc này đã bị đánh đến choáng váng đầu óc, Hứa Anh run rẩy vươn tay gỡ túi trên đầu xuống. Giương mắt nhìn bốn phía, không một bóng người. Bữa tiệc hắc quyền đi qua, mấy người đều bị đánh đến gân cốt đau nhức. Đặc biệt là Liễu Y Vi, liên tục bị đánh thét chói tai, thiếu chút nữa làm điếc tai mọi người. “Tiểu Vương gia, người không sao chứ?” Liễu Y Vi phản ứng đầu tiên, lập tức bò tới trước người Hứa Anh. Nàng muốn biểu hiện một chút, nhưng hình như hiệu quả không như nàng dự liệu. Hứa Anh há miệng, quay đầu lại đang định trả lời, liếc mắt thấy bộ dạng của Liễu Y Vi, nhất thời hét thảm một tiếng: “Trời ơi, quỷ a!” Mọi người kinh ngạc phát hiện ra Liễu Y Vi tóc tai rũ rượi, lớp trang điểm đậm trên mặt quệt ngang quệt dọc, loạn thất bát tao, trên mặt mảng xanh mảng tím, thoạt nhìn rất dọa người. Liễu Y Vi thực sự muốn nổi điên lên. Bây giờ thì bọn họ đều hiểu là ai ra tay. Trước tiên dùng Thực Kim Nghĩ Vương dụ bọn họ đến nơi này, sau đó hạ đòn ngoan độc. Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi cứ chờ đó, món nợ này ta nhất định tính với ngươi! Liễu Y Vi oán hận trong lòng, nhưng nàng ta lại hoàn toàn quên mất vì sao đối phương có thể đem mấy người bọn họ đánh đến không còn sức đánh trả. Bởi vì đang nóng giận nên tất cả bọn họ cũng không nghĩ tới vì sao bọn Gia Cát Minh Nguyệt có thể đem bọn họ đánh thành như vậy, mà bọn họ một chút năng lực phản kháng cũng không có. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt rời khỏi Tu Vũ điện, chạy thẳng về chỗ ở của mình. Gia Cát Minh Nguyệt đánh người xong, tinh thần sảng ngoái, ngồi trên ghế rót cho mình một ly trà. Vừa mới chuẩn bị đặt ấm trà xuống, trước mặt liền xuất hiện một cái chén bạch ngọc. “Ta cũng muốn.” Cái âm thanh thiếu nợ quen thuộc này, ngoại trừ Nam Cung Cẩn thì còn ai vào đây? “Ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu đã thấy Nam Cung Cẩn đang ngồi đối diện với nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn là nụ cười tà mị câu hồng. “Sao ngươi lại tới đây? Ngươi là người của Thần Miếu lại cả gan dám đến sào huyệt của Thánh Điện, ngươi muốn chết hả?” “Ta có thể lý giải là Mèo con đang lo lắng cho ta không?” Nam Cung Cẩn cười đến thiên địa thất sắc. “Đi chết đi. Ngươi chết ta sẽ thắp cho ngươi một nén nhang.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đem ấm nước đặt xuống bên cạnh. “Thật là vô tình, Mèo con, sao ngươi có thể tàn nhẫn với ta như vậy?” Nam Cung Cẩn bày ra dáng vẻ ủy khuất, càng làm cho Gia Cát Minh Nguyệt ngứa tay, thật là muốn đánh cho hắn một trận! “Đúng là có chút tàn nhẫn, chỉ thắp cho ngươi một nén nhang. Nếu là ta, ta sẽ đốt tiền vàng cho ngươi nữa.” Thanh âm dễ nghe này là của Quân Khuynh Diệu! Hắn mỉm cười, vòng tay trước ngực, đứng tựa vào cửa sổ, nhìn hai người đang ngồi bên bàn trà. “Hai người các ngươi rất rảnh rỗi?” Gia Cát Minh Nguyệt nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống, liếc mắt nhìn hai người. “Nam Cung Cẩn ngươi đúng là không sợ chết, một mình chạy đến hang ổ quân địch.” “Ngươi nhẫn tâm giết ta sao?” Nam Cung Cẩn cười mị hoặc, tay chống cằm, tựa vào trên bàn, mỉm cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. “Ngươi tới Thánh Điện làm gì?” Quân Khuynh Diệu ngồi bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, mắt lạnh nhìn Nam Cung Cẩn hỏi. “Buồn chán quá, tìm đến Minh Nguyệt chơi ấy mà.” Câu trả lời của Nam Cung Cẩn khiến người ta không nói được câu nào. “Chức vị của ngươi ở Thần Miếu không phải rất cao sao? Sao có thể rảnh rỗi đến vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt liếc hắn một cái. “Minh Nguyệt nha, các ngươi vừa đánh người nha.” Nam Cung Cẩn cười híp mắt nói. Rõ ràng, hắn đã nấp ở chỗ nào đó, quan sát toàn bộ sự việc. “Đúng vậy, ngươi cũng muốn ăn đòn sao?” Gia Cát Minh Nguyệt hùng hồn trả lời, sau đó tức giận hỏi Nam Cung Cẩn. “Nếu như ngươi có yêu cầu này, ta rất vui vẻ thỏa mãn ngươi.” Quân Khuynh Diệu khẽ cười thành tiếng. Đương nhiên hắn cũng biết hành động của bọn Gia Cát Minh Nguyệt. Đối với Hứa Anh, hắn đã sớm muốn một kiếm giải quyết cho xong rồi. Nhưng suy nghĩ một chút, Minh Nguyệt nói, nàng muốn trưởng thành. Vậy thì việc này cứ để cho nàng tự mình giải quyết. Khóe mắt Nam Cung Cẩn hiện ý cười, liếc nhìn Quân Khuynh Diệu, lại nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, cái nhìn này thực sự là phong tình vạn chủng. “Minh Nguyệt, ta không muốn ăn đòn, nhưng khi ta muốn chết, ta có thể suy xét chết trong tay nàng.” Nam Cung Cẩn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nhướng nhướng đôi lông mày xinh đẹp. “Hiện tại, ta có thể lập tức thỏa mãn ngươi.” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng. “Bây giờ ta còn chưa muốn chết nha. Thật vô tình, Mèo con thật là vô tình. Ta đi trước, lúc nào ta nhớ, ta lại đến thăm ngươi nha.” Nam Cung Cẩn nói xong, đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhảy ra ngoài. “Có cửa không đi, cứ muốn đi qua cửa sổ.” Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt nhìn cửa sổ, không vui nói. “Minh Nguyệt, Hứa Anh này, nếu nàng muốn, ta sẽ lập tức khiến hắn phải cút khỏi Thánh Điện…” Quân Khuynh Diệu vừa mới nói ra những lời này đã bị Gia Cát Minh Nguyệt cắt lời. “Không cần ngươi giúp đỡ, tự ta có thể giải quyết.” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, “Ta không thể lúc nào cũng dựa vào ngươi được.” Quân Khuynh Diệu ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, vươn tay sờ sờ đầu Gia Cát Minh Nguyệt: “Đúng vậy, Minh Nguyệt không phải là người như vậy. Chút chuyện này cũng xử lý không tốt không phải là Minh Nguyệt của ta.” Bầu không khí dần trở nên kiều diễm, mặt Gia Cát Minh Nguyệt hơi đỏ lên, nghiêng đầu, tránh khỏi tay Quân Khuynh Diệu. “Ta tin nàng sẽ xử lý tốt.” Quân Khuynh Diệu thấy Gia Cát Minh Nguyệt không được tự nhiên, cúi thấp đầu cười rộ lên. “Mặc dù, Nam Cung Cẩn là người của Thần Miếu, nhưng hắn lại cho người ta cảm giác không phải vậy.” Quân Khuynh Diệu cười một tiếng, “Hàng ngày, hắn đều ở ám địa phía sau Thần Miếu tán gẫu. Người này ấy hả, giống như nàng nói, chính là một tên biến thái. Hắn thấy vui liền chơi đùa. Muốn làm cái gì thì làm cái đó, không suy xét đến hậu quả.” Đây là lần đầu tiên Gia Cát Minh Nguyệt nghe Quân Khuynh Diệu bình luận về Nam Cung Cẩn nhiều như vậy. “Hắn là một người thích làm theo ý mình, chính vì vậy mới khiến người khác phải đau đầu.” Quân Khuynh Diệu hơi nhíu mày, “Ngoài mặt, hắn có thể cùng nàng trò chuyện vui vẻ, nhưng quay lưng liền có thể đâm cho nàng một đạo. Một khắc trước, hắn và nàng vẫn còn đang là địch, một khắc sau, liền có thể thay đổi sắc mặt giúp đỡ nàng.” “Đúng là tên biến thái.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu khẳng định. [ Mị thêm 1 câu: Kết luận bệnh án: Bệnh nhân Nam Cung Cẩn bị tâm thần phân liệt mức độ trung bình. Cần nhập viện để tập trung điều trị. =))) ] “Hắn luôn đi theo bên nàng, đoán chừng, hắn cảm thấy đi theo nàng sẽ có chuyện để vui đùa.” Nói xong câu này, sắc mặt Quân Khuynh Diệu chợt trầm xuống. Nam Cung Cẩn hành động như vậy, thực ra là vì hắn quá cô đơn mà thôi. Một loại cô đơn khắc sâu vào xương tủy… Loại tư vị này, hắn là người rõ ràng nhất. Gia Cát Minh Nguyệt giật mình nhìn gương mặt của Quân Khuynh Diệu. Lúc này, nàng có thể thấy được sự cô đơn giữa chân mày Quân Khuynh Diệu. Rõ ràng lúc này, suy nghĩ của hắn đã bay xa. Gia Cát Minh Nguyệt không lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của hắn, chỉ trầm mặc chờ hắn bình thường trở lại. Một lúc sau, Quân Khuynh Diệu hồi hồn, quay về phía Gia Cát Minh Nguyệt cười nói: “Minh Nguyệt, có một ngày, ta sẽ dẫn nàng về nhà.” Về nhà? Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt. Nhà, nhà của Quân Khuynh Diệu, ở đâu? Bây giờ, Gia Cát Minh Nguyệt mới chợt phát hiện ra, hiểu biết của nàng về Quân Khuynh Diệu quá ít. Quân Khuynh Diệu có đôi mắt dị đồng, không phải là người Tuyên Vũ quốc. Hắn là người nước khác. Nhà của hắn ở đâu? Rốt cuộc, thân phận của hắn là gì? Quân Khuynh Diệu cuối cùng cũng vẫn từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Gia Cát Minh Nguyệt oán thầm, sao những người này đều thích đi bằng cửa sổ vậy. ….. Đêm hôm đó, một đội khác đi lấy Băng Tinh hoa cũng trở lại. “Mẫn quản sự, đây là vật phẩm của nhiệm vụ lần này, Băng Tinh hoa.” Chúc Thần Thư lấy từ trong túi ra một đóa Băng Tinh đặt lên trên bàn của Mẫn quản sự. Mẫn quản sự quan sát bọn họ một lượt, chỉ thấy đoàn người Chúc Thần Thư, người nào cũng mang thương tích, Chúc Thần Thư còn quấn băng quanh ngực, trên băng vẫn còn tràn ra máu tươi. Có thể thấy được, mấy người này đã phải trải qua một trận chiến ác liệt như thế nào. Mẫn quản sự gật đầu một cái: “Để đó, các ngươi về nghỉ ngơi đi. Ta thấy các ngươi bị thương cũng không nhẹ.” Chúc Thần Thư gật đầu đáp lại, nhưng vừa mới chuẩn bị đi, lại liếc mắt đến bản đăng ký trên bàn của Mẫn quản sự. Thị lực của hắn rất tốt, liếc mắt liền thấy có hai đội nữa cũng có nhiệm vụ giống bọn hắn. Một đội tuyên bố thất bại còn một đội thành công hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa còn không có thành viên thương vong! Chúc Thần Thư nhớ kỹ tên những người ở đội kia, tên thứ nhất, chính là … Gia Cát Minh Nguyệt.