Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 170 : Chương 93.1: Rốt Cuộc, Thân Phận Của Quân Khuynh Diệu Là Gì?

Edit: Gió “Đây không phải là Tiểu vương gia sao? Thật khéo nha, không biết ngươi đã mua được quần lót sắt chưa?” Mặc Sĩ Thần đang khó chịu lại gặp phải mấy người Hứa Anh liền mở miệng châm chọc. “Hừ!” Hứa Anh ăn khổ rồi nên biết mấy người này không dễ trêu, cố nén tức giận, tiếp tục trèo lên đỉnh núi. “Mập Mạp, có bản lãnh thì hoàn thành nhiệm vụ rồi hãy nói, đừng ở đây khua môi múa mép.” Hứa Anh không mở miệng, nhưng tiểu lâu la Dư Long, nhịn không được tỏ thái độ. "Tốt, miệng lưỡi lợi hại của ta không thỏa mãn được các ngươi, vậy thì chúng ta so nắm đấm xem sao?” Mặc Sĩ Thần giơ giơ nắm đấm, đối phó với hạng người này, căn bản không cần Gia Cát Minh Nguyệt xuất thủ, chỉ cần hắn là đủ rồi … À, tốt nhất là nên thêm cả Chuột Nhắt nữa. Thấy Mặc Sĩ Thần không có vẻ gì là sợ hãi, trong lòng Dư Long có phần hơi hoảng, không dám nói gì nữa, theo sát bước chân Hứa Anh. “Người trợ giúp của ngươi đâu, nhanh như vậy đã bị vứt bỏ rồi sao? Ta đã nói rồi, lớn lên chẳng ra gì thì đừng học đòi người ta đấu trí, đến lúc bị vứt bỏ lại công toi như giỏ trúc múc nước cũng không hiểu tại sao?” Liễu Y Vi vân vê ngón tay ném ra một câu khiến không ai hiểu gì, xoay thắt lưng, lắc mông đi tới bên cạnh mấy người Gia Cát Minh Nguyệt. “Lớn lên chẳng ra gì? Đang nói Minh Nguyệt sao?” Lăng Phi Dương và mấy người Mặc Sĩ Thần đều ngạc nhiên, nếu không phải lúc nói chuyện nàng ta nhìn chằm chằm vào Gia Cát Minh Nguyệt, thật sự mọi người cũng không biết nàng ta đang nói ai. Nữ nhân này bị mù hay từ nhỏ đến lớn không soi gương, nhắc tới công phu xoay thắt lưng, lắc mông, trêu hoa ghẹo nguyệt thì Minh Nguyệt không bằng nàng ta, nhưng đang nói đến tướng mạo, nàng ta và Minh Nguyệt tuyệt không cùng một đẳng cấp. Nhưng mà, không ai hiểu được câu sau có ý gì. Kể cả Gia Cát Minh Nguyệt. “Nàng ta nói Minh Nguyệt bị vứt bỏ là ý gì?” Mặc Sĩ Thần suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu lời Liễu Y Vi. Lời nói này thực sự là quá “thâm thúy”, hoàn toàn không hiểu nàng ta đang nói cái gì. Hai đội ngũ không vừa mắt nhau, một trước một sau leo lên đỉnh núi, âm thầm đọ sức. “Nhanh lên một chút, các ngươi quá chậm, với tốc độ này, chờ chúng ta lấy được Băng Tinh hoa về giao nhiệm vụ, các ngươi vẫn chưa leo lên đến đỉnh đâu.” Mặc Sĩ Thần và mấy người Gia Cát Minh Nguyệt từ bên cạnh vượt lên trước bọn Hứa Anh, thuận miệng châm chọc vài câu. “Đều nhanh lên cho ta!” Mặt Hứa Anh tối sầm, tức giận nghiến răng, bước nhanh hơn. “A, mệt chết đi được, nghỉ một lát đi.” Mặc Sĩ Thần làm ra vẻ mệt mỏi, thở hổn hển, đặt mông ngồi dưới đất, lắc đầu nói. “Nhanh lên một chút, bọn họ không kiên trì được nữa.” Hứa Anh thấp giọng phân phó, đám tay chân vội vàng đuổi theo. Đi qua mấy người Mặc Sĩ Thần, đắc ý liếc bọn họ một cái, trong lòng hừ lạnh một tiếng: “Tưởng các ngươi lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ thế thôi.” “Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi.” Mấy người Hứa Anh gia tăng tốc độ, lao đi như điên, mệt mỏi sắp không chịu được nữa, muốn nghỉ ngơi một chút, đám Gia Cát Minh Nguyệt lại đi tới. Chịu đựng, bước nhanh một chút, không tốt, bị bọn họ giành đường, không tồi, bọn họ không chịu được nữa, lại nghỉ ngơi, lấy thêm sức lực, lấy thêm sức lực, được rồi, cuối cùng cũng chạy lên trước, nghỉ ngơi một chút, không tốt, lại đuổi tới rồi, liều mạng chạy, lại bị vượt trước, lại nghỉ ngơi, tiếp tục đuổi theo,… Mấy canh giờ sau, đỉnh núi ngàn năm đóng băng không thay đổi đã gần ngay trước mắt, dọc đường đi, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi một chút, lại nghỉ một chút, vô cùng thoải mái, mà đám người Hứa Anh ở phía sau, mệt mỏi giống như chó đang vươn dài cái cổ ra thở hổn hển. Đám người Hứa Anh cuối cùng cũng nhận ra, Mặc Sĩ Thần đang trêu đùa bọn họ! “Thế nào, mệt sao, muốn so với ta, cũng không hỏi xem Mặc Sĩ thiếu gia lúc trước ở Học viện Thiên Phong luyện tập như thế nào? Chính là mười mấy kiếm sĩ ngày ngày kêu đánh gọi giết đuổi theo ta. Chỉ mấy người các ngươi, vẫn còn non lắm.” Mặc Sĩ Thần dương dương tự đắc kể lại lịch sử đầy máu và nước mắt của mình, cả người tinh lực dồi dào, không nhìn thấy chút mệt mỏi nào. “Mập Mạp chết bầm! Khốn kiếp!” Mấy người Hứa Anh vừa mệt vừa tức, thoáng cái nằm rạp hết trên mặt đất lạnh như băng, “hồng hộc, hồng hộc”, ra sức thở hổn hển giống như đang kéo ống bễ.* (*) Ống bễ lò rèn đấy. Các bạn xem phim cổ trang rồi là tưởng tượng ra ngay. Xa xa, những tiếng thú tức giận gầm thét truyền đến, dường như tiếng gào thét bị che giấu trong tiếng gió. “Có người?” Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đều nghe được tiếng động, chỉ có đám người Hứa Anh vẫn mờ mịt không biết gì. “Hình như truyền tới từ đỉnh núi.” Lăng Phi Dương cẩn thận xác định hướng âm thanh bay đến, chỉ vào đỉnh núi nói. Nơi hoa Băng Tinh lớn lên, thông thường đều có ma thú cường đại canh giữ, lúc trước, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi qua Tuyết Phong không gặp phải ma thú nào quá mạnh, cũng không tìm được bông hoa băng nào. Xem ra lần này đã tìm tới đúng chỗ, nhưng nghe tiếng đánh nhau, có vẻ đã có người nhanh chân đến trước, nhất định không thể để người khác đoạt trước được. Mấy người chạy nhanh lên đỉnh núi, nhìn bóng dáng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nhanh chóng thu nhỏ, Hứa Anh và đám tùy tùng của mình mới biết khoảng cách giữa bọn họ và mấy người Gia Cát Minh Nguyệt là bao xa, bọn họ mệt đến bò cũng không bò dậy nổi, còn người ta vẫn có thể chạy đi như bay. “Chúng ta cũng đi.” Hứa Anh mơ hồ cảm giác được hôm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy cắn răng, kiên trì đứng lên. Kỳ thực, với xuất thân của hắn, từ nhỏ đã nhận được huấn luyện tốt nhất, cũng có mấy phần bản lĩnh, chẳng qua từ bé quen sống an nhàn sung sướng, nghị lực so với dân chúng bình thường cũng kém hơn, nhưng lúc này một lòng nghĩ tới nhiệm vụ, quên hết mệt mỏi, nên động tác cũng không tính là quá chậm. Mấy tên lâu la thấy chủ tử liều mạng, cũng cắn răng đi theo. Vượt qua đỉnh núi, chỉ thấy mặt sau Tuyết Phong là một sông băng hẹp dài, đột nhiên đáy sông băng xuất hiện một vết nứt lớn, một con ma thú to lớn đang từ khe nứt chui ra, lao về phía một nhóm mười mấy dong binh. Mà trên đỉnh khe nứt, một đóa hoa trong suốt như thủy tinh đang đong đưa đón gió, phát ra những quầng sáng thần bí. Băng Tinh hoa, đây chính là nhiệm vụ của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, Băng Tinh hoa! “Ma Mông!” Đến đỉnh núi chậm hơn một chút, Hứa Anh nhìn ma thú vĩ đại phía dưới, vẻ mặt hoảng sợ. Không sai, đây chính là ma thú khủng bố mà Gia Cát Minh Nguyệt đã gặp qua một lần – Ma Mông! Lần này, không phải một con Ma Mông mà là một bầy! Chỉ một con Ma Mông đã có lực sát thương kinh khủng như vậy, đừng nói đến một bầy! Lúc này, hơn mười dong binh đang không ngừng chiến đấu với Ma Mông, mặc dù, mỗi dong binh đều có thực lực không tầm thường, tất cả đều là cao thủ cấp Linh hồn trở lên, nhưng chiến đấu với Ma Mông vẫn bị rơi vào thế hạ phong, tất cả tạo thành một tổ hợp cùng nhau chiến đấu, phía ngoài là kiếm sĩ thực lực mạnh mẽ ngăn cản công kích của Ma Mông, bên trong là cung thủ nhanh chóng giương cung, nhưng bọn họ có rót vào bao nhiêu kình khí, dùng bao nhiêu tinh thần lực điều khiển vũ tiễn, cũng không có cách nào đâm xuyên qua lớp lông dài và dày của Ma Mông. Trong cùng của vòng chiến đấu, hai triệu hoán sư đang triệu hoán ma sủng, nhưng đối mặt với cự thú có huyết mạch viễn cổ như Ma Mông, ma sủng của bọn họ căn bản không có dũng khí tiến lên, nằm một chỗ run lẩy bẩy. “Là dong binh đoàn Thần Thoại!” Lăng Phi Dương nhìn đám dong binh trên sông băng, hơi kinh ngạc nói. Chẳng lẽ, nhiệm vụ của bọn họ cũng là Băng Tinh hoa? “Hình như người tình của ngươi không ổn rồi, ngươi không đi giúp một tay sao?” Liễu Y Vi vừa lên đến đỉnh núi, nhìn thấy dong binh đoàn Thần Thoại châm chọc nói. Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu lời nàng ta nói lúc trước là có ý gì, vỗ vỗ trán. Thật không hiểu đầu óc nữ nhân này được cấu tạo bằng cái gì, sao lại có thể có suy nghĩ mang tính chất nhảy vọt như vậy? Mặc Sĩ Thần cũng hiểu được ý lúc trước của Liễu Y Vi, nhìn Liễu Y Vi bằng ánh mắt hung ác, hạ quyết tâm, nếu có cơ hội nhất định phải dậy dỗ xú nữ nhân này thật cẩn thận. Còn Lăng Phi Dương, tuy sắc mặt vẫn hài hòa nhưng ánh mắt đã trở nên u ám, mù mịt. Giữa sông băng, Ma Mông phát hiện ra bóng dáng của mấy người trên đỉnh núi, phát ra những tiếng gầm gừ, vứt dong binh đoàn Thần Thoại sang một bên, nhấc cái chân khổng lồ hướng về phía đỉnh núi. “A!” Đang chuẩn bị chế nhạo Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn thấy cảnh này, Liễu Y Vi sợ hãi kêu lên một tiếng. Đây chính là Ma Mông trưởng thành, ma thú cấp S có thực lực tương đương cao thủ cấp Linh hồn, thậm chí có thể sánh ngang với Thánh cấp cao thủ. Dù mấy người Hứa Anh quần là áo lượt, ngu xuẩn, cũng biết mình có bao nhiêu phân lượng. Không đợi Hứa Anh mở miệng, đám tùy tùng như chó nhà có tang, như ong vỡ tổ lao xuống chân núi. Chạy được vài bước, cảm thấy có gì đó không đúng, vội quay trở lại gào thét: “Tiểu Vương gia, chạy mau! Lần sau lại tìm cơ hội đến lấy Băng Tinh hoa!” Hứa Anh nhìn Băng Tinh hoa một cái lại liếc nhìn Ma Mông, cuối cùng, cắn răng chạy theo ra ngoài, đừng thấy mới vừa rồi còn thở hồng hộc, bây giờ chạy còn nhanh hơn thỏ. Cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn a! Đối mặt với Ma Mông đang xông tới, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không hề hoảng hốt, một mặt là tuyệt đối tự tin với thực lực của mình, mặt khác là do trong tay bọn họ còn có một sát thủ lợi hại. Ma Mông xông lên đỉnh núi, đang định tấn công, đột nhiên, một Tiểu mập mạp hiện ra trước mặt bọn hắn. Tiếng tỳ bà phi thường “êm tai” cùng với tiếng hát “vui vẻ” vang lên, tất cả Ma Mông đều ngừng lại, giống như hóa đá, Hạ Thanh ngẩng đầu lên trông thấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, thở ra một hơi thật dài, nếu như tiếp tục cùng Ma Mông dây dưa, có lẽ tiểu đội Thần binh sẽ bị chôn vùi trong tay mình. Mặc dù đến bây giờ cũng không biết rốt cuộc đêm ấy Gia Cát Minh Nguyệt dùng cách gì bức lui Ma Mông, nhưng hắn biết, hôm nay được cứu rồi! Thấy nhiều Ma Mông như vậy, Tiểu Nhục Hoàn vô cùng hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào tràn đầy vui thích, tiết tấu nhẹ nhàng cũng trở nên nhanh hơn, vui vẻ hơn. Thế nhưng, đối với Ma Mông mà nói, đây là một sự giày vò không hơn không kém, dĩ nhiên đối với bọn Gia Cát Minh Nguyệt đây cũng là một sự hành hạ. Mấy con Ma Mông đã leo đến đỉnh núi, vội vàng che tai chạy về dưới sông băng, những Ma Mông khác cũng rối rít lui về phía cửa khe nứt, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Nhục Hoàn vô cùng phức tạp, có thân thương, cũng có chán ghét, còn nhiều hơn vẫn là bất đắc dĩ. Từ trong khe nứt truyền ra một tiếng rống to cuồng bạo, một con Ma Mông còn to hơn những con khác gấp mấy lần, đạp những bước nặng nề đi ra, bộ dáng tức giận, buồn bực, đây chính là con Ma Mông hôm trước bị bức lui, những con Ma Mông khác đều cúi người, cung kính đứng hai bên. Hiển nhiên đây chính là Ma Mông vương. Nhìn thấy Tiểu Nhục Hoàn, con Ma Mông này mới đầu là sững sờ, sau đó điên cuồng hét lên mấy tiếng. “Mẫu thân, nó nói chúng ta mau cút đi, hôm nay tâm tình nó không tốt, đừng tới chọc nó.” Tiểu Nhục Hoàn tạm ngừng màn trình diễn ngẫu hứng của hắn, nói với Gia Cát Minh Nguyệt. “A, vậy con nói với nó, chúng ta cũng không muốn quấy rầy nó, chỉ cần lấy được Băng Tinh hoa, chúng ta sẽ lập tức rời đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nói. “Dạ.” Tiểu Nhục Hoàn hào hứng đi tới trước mặt Vua Ma Mông, trong miệng liên tiếp phát ra những âm tiết quái dị. Không đợi Tiểu Nhục Hoàn nói xong, Ma Mông cúi đầu xuống chỗ Tiểu Nhục Hoàn điên cuồng gào lên, sau đó cũng phát ra những âm tiết quái dị. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy loại âm tiết này có một ma lực kỳ lạ, ngay cả khi nàng và Tiểu Nhục Hoàn dùng tâm linh cảm ứng, cũng không hiểu được bọn họ đang nói gì. Tiểu Nhục Hoàn có vẻ rất không vui, ngước cái đầu nhỏ, đùng đùng tức giận gào thét một hồi. Ma Mông cúi đầu thấp hơn, gần như chạm vào đầu Tiểu Nhục Hoàn, mở cái miệng rộng gầm thét. Hai người bà con tương đối xa, cứ như vậy không ngừng gào thét tranh cãi, nước miếng từ trong cái miệng rộng của Ma Mông văng khắp nơi, giống như mưa rào trút lên người Tiểu Nhục Hoàn. Qua một hồi, cả hai có vẻ đều mệt mỏi, Tiểu Nhục Hoàn lau nước miếng trên mặt, giũ nước miếng trên quần áo, ủ rũ cúi đầu đi về phía Gia Cát Minh Nguyệt, ủy khuất nói: “Mẫu thân, nó không chịu.” “Vì sao?” Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc hỏi. “Nói nói nó đau răng, cần vật này để giảm đau, nếu không có, nó sẽ đau đến phát điên.” “Đau răng!” Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt dở khóc dở cười, hóa ra mấy ngày trước đem ma thú trong Băng Phong cốc đuổi đến gà bay chó sủa, thiếu chút nữa vạ lây cả thôn dong binh bị phá hủy, là vì nó đau răng. Đau răng khiến nó trở nên hỗn loạn và cuồng bạo đến vậy sao. “Tiểu Nhục Hoàn, con nói với nó, nếu ta có thể chữa cho nó hết đau, nó có thể để ta mang Băng Tinh hoa đi không?” Gia Cát Minh Nguyệt nín cười nói. “Dạ.” Tiểu Nhục Hoàn nhanh nhẹn chạy về phía Ma Mông, lại rống lên một hồi, sau đó rất nhanh quay đầu lại ra dấu đã giải quyết xong.