Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 164 : Chương 91.3

Nhóm Gia Cát Minh Nguyệt phía sau nghe được, ngược lại sửng sốt. Bởi vì nhiệm vụ của bọn họ, cũng là hái hoa Băng Tinh! Xem ra, bọn họ cũng bị làm khó dễ. Bọn họ cũng bị cho là dựa vào quan hệ đi vào, cho nên mới phân bọn họ nhiệm vụ gian nan như vậy. "Đi thôi." Thật ra Gia Cát Minh Nguyệt không có để ý, đã bị làm khó dễ như vậy, kỳ thật không kỳ quái. Ai kêu bọn họ không có trải qua khảo hạch liền trực tiếp tiến vào Thánh điện. Mấy ngày nay không có nhìn thấy Quân Khinh Diệu, chẳng qua Gia Cát Minh Nguyệt thấy như vậy rất tốt. Ngày đó sau khi hai người bọn họ thân mật tiếp xúc, nàng còn chưa có điều chỉnh tốt tâm tính để đối mặt với hắn. Hơn nữa địa vị của Quân Khinh Điệu ở Thánh điện tựa hồ không thấp, nàng muốn tiến vào phúc địa, cũng không muốn dẫn nhân chú mục* rước lấy phiền toái . *dẫn nhân chú mục: làm người khác chú ý Ngay lúc nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị xoay người rời đi, ở đại môn có một nhóm người tiến vào. Nhóm người này vừa đi đến, liền khiến cho nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt chú ý, bởi vì khí tràng của nhóm người này thật sự rất cường đại. Đặc biệt người thiếu niên dẫn đầu kia, tuổi khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt tuấn lãng lãnh khốc, toàn thân mặc một bộ quần áo rực rỡ nhưng khiếm tốn. "Đó là người của Luyện Võ điện." Mặc Sĩ Thần nhỏ giọng nói, ba ngày nay hắn và Tiết Tử Hạo không có việc gì làm, liền tra xét chuyện tình của Thánh điện mấy lần. Tất nhiên đã biết người ngày đó đùa giỡn Gia Cát Minh Nguyệt tên là Hứa Anh, là con trai độc nhất của Vương gia Tuyên Vũ Quốc. Mà người hiện tại đang đi vào, là tinh anh trong đội ngũ Luyện Võ điện. Bọn họ hy vọng trong năm nay có thể tiến vào nội điện. Thực lực cao cường, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều hoàn thành xuất sắc, đối với Thánh điện cũng rất trung thành. Người dẫn đầu tên Chúc Thần Thư, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ra, thực lực người nãy, đã đạt tới linh hồn trung kỳ. Quả thật không thể khinh thường. "Đi thôi, không có gì hay để xem ." Gia Cát Minh Nguyệt thản nhiên nói, liền dẫn đầu đi ra cửa. Đám người Lăng Phi Dương đi theo sau. Chúc Thần Thư dừng cước bộ, nhìn bóng lưng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không chớp mắt mắt. Cô gái cầm đầu kia, cùng thiếu niên vác kiếm kia, thực lực của bọn họ, vì sao mình lại cảm thấy kỳ quái. Giống như linh hồn sơ kì, nhưng tựa hồ cũng không phải. "Làm sao vậy ?" Người bên cạnh Chúc Thần Thư tên là Lộ Xảo Xảo, cô gái mở miệng đánh gãy suy nghĩ Chúc Thần Thư. Nàng nhìn thấy ánh mắt Chúc Thần Thư dừng ở trên người Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng một trận khó chịu. Nữ nhân nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp khác tự nhiên sẽ có địch ý. Khuôn mặt Gia Cát Minh Nguyệt xinh đẹp, để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc. Nàng thích Chúc Thần Thư, toàn bộ người của Thánh điện đều biết. Nàng cũng không giấu diếm tâm tư mình. Hiện tại ánh mắt Chúc Thần Thư ngừng ở trên người nữ nhân khác, hơn nữa còn là một nữ nhân xinh đẹp, đương nhiên sẽ không dễ chịu. "Không có gì." Chúc Thần Thư thu hồi ánh mắt, đi lĩnh nhiệm vụ . "Nhiệm vụ lần này, hái hoa Băng Tinh?" Lộ Xảo Xảo nhìn nhiệm vụ của bọn hắn, nhịn không được đọc to. Đọc xong, cười cười nhìn Chúc Thần Thư, nói, "Thần Thư, nhiệm vụ đơn giản như vậy, có ngươi, chúng ta có thể hoàn thành hoàn thành một cách dễ dàng." Hứa Anh vừa đi tới cửa nghe được lời này, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt mới đi đến cửa cũng nghe được. Hứa Anh giận sôi máu, oán độc nhìn về phía quản sự phân công nhiệm vụ, lão bà này, hóa ra muốn đánh chủ ý này. Nhiệm vụ của bọn hắn cùng đội ngũ Chúc Thần Thư giống nhau. Chính là muốn bọn họ xấu mặt! Nhiệm vụ gian nan như vậy bọn họ căn bản không có khả năng hoàn thành, nhưng Chúc Thần Thư bọn họ có thể hoàn thành. Đến thời điểm giao nhiệm vụ, Chúc Thần Thư bọn họ có khả năng nói bọn họ vô năng ! Thật là nữ nhân độc ác! Đám người Gia Cát Minh Nguyệt hiểu được tâm lý của nữ quản sự. Nhưng không có tỏ thái độ, mặt không thay đổi đi ra Thánh điện. Cuối cùng ai có thể hoàn thành nhiệm vụ, vẫn chưa biết đâu. Muốn dùng hai đội bọn họ để đội ngũ Chúc Thần Thư vươn lên sẽ không có khả năng, chỉ sợ tâm nguyện này không thể đạt thành. Tuy rằng quản sự đối với Gia Cát Minh Nguyệt không vui, nhưng thủ đoạn như vậy, không thể nào thông cảm mà bỏ qua. Muốn thu thập hoa Băng Tinh, phải đi Băng Phong cốc. Băng Phong cốc, ở phía đông Tuyên Vũ Quố, nghe qua giống như sơn cốc, nhưng lại kéo dài mấy ngàn dặm, kéo dài đến bên trong khe sâu Tuyên Vũ Quốc. Hai bên khe sâu núi non trùng điệp, tuyết trắng noãn trong ở mây mù có thể thấy được. Sơn cốc dài đầy kỳ hoa dị thảo, có cả ma thú hiếm thấy sinh hoạt, nơi đây luôn được coi là thánh địa của thám hiểm giả, thiên đường của lính đáng thuê. Có kinh nghiệm đi Bắc Băng bình nguyên, Gia Cát Minh Nguyệt chuẩn bị đầy đủ mới tiến vào sơn cốc. Đứng ở cửa vào sơn cốc, từng trận gió nhẹ mang theo băng hàn đập vào mặt mà đến, đây chắc hẳn là Băng Phong cốc đi. Đi vào bên trong khe sâu, bọn họ men theo con đường nhỏ hẹp gập ghềnh đi vào sơn đạo. Bên lùm cây, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những con sóc nhỏ đuôi to đang cầm quả tùng không kiêng nể gì đứng giữa đường hưởng thụ mỹ thực, nghe thấy tiếng bước chân cũng không tránh né, tò mò nhìn xung quanh vài lần, đến khi có người đi đến trước mặt, mới nhanh nhảy vào lùm cây, làm kinh động đến mấy con Phi Điểu xinh đẹp. Nhìn khung cảnh xinh đẹp, mấy người Gia Cát không khỏi nhớ tới khoảng thời gian thám hiểm Tầm Long sơn mạch, tâm tình vui vẻ, cước bộ cũng trở nên nhẹ nhàng. Gia Cát Minh Nguyệt một bên nhìn bản đồ, một bên đối chiếu phương hướng. Đến bây giờ, rốt cục Gia Cát Minh Nguyệt biết được trong này có bao nhiêu hố, tìm hoa Băng Tinh ở trên đỉnh băng, nhiệm vụ tưởng như đơn giản, nhưng Băng Phong cốc lớn như vậy, biết tìm chỗ nào? Nói đến đỉnh băng, xa xa nhìn lại không có mười tòa cũng có tám tòa, nên tìm từ đâu? Chẳng qua Gia Cát Minh Nguyệt cũng không sốt ruột, coi như đi lịch lãm cũng tốt. Thỉnh thoảng trong sơn cốc truyền đến vài tiếng thú rống mang theo hơi thở cuồng bạo, chẳng qua bọn hắn hoàn toàn không để trong lòng, không giống như lúc trước đi tìm Tầm Long Sơn Mạch, nghe thấy một chút gió thổi cỏ lay liền ngạc nhiên, lấy thực lực hiện tại của bọn họ, chỉ sợ không có bao nhiêu ma thú đối với bọn họ tạo nên uy hiếp, ngay cả Tiết Tử Hạo cũng quên đi nhiệm vụ dò đường, vác theo Trường Cung ở trong đội ngũ đi nhàn hạ, chỉ có ma thú không có mắt choáng váng đầu óc chạy đến trước mặt, mới tùy ý bắn ra một mũi tên, đương nhiên, tên cũng chỉ bắn vào khoảng không. "Hư!" Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên dừng lại, làm thủ thế chớ có lên tiếng. Những người khác lập tức dừng bước, điều chỉnh thở, theo ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt nhìn lại, xuyên thấu qua ngọn cây, chỉ thấy mây mù mờ mịt, dưới ánh mặt trời chớp động một đạo lưu quang kỳ dị giống như cầu vồng, như mộng như ảo, xinh đẹp làm say lòng người. "Có tình huống dị thường gì sao?" Mấy người Lăng Phi Dương có chút nghi hoặc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. "Nhìn kỹ." Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ giọng nói. Mấy người tụ khởi thị lực cẩn thận nhìn lại, dần dần phát hiện một tia khác thường, cách đó không xa một cái áng mây phía trên gò đất, giống như cùng mây mù hòa thành một thể, nhưng quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện vô luận ánh sáng màu hay tốc độ đều không phải hoàn toàn nhất trí. Nhìn kĩ, hóa ra không phải mây mù, mà là ma thú có vài phần tương tự thằng lằng, hình thể lớn bằng mã câu*, nhưng bộ dạng lại cực kì xấu xí, giống như tắc kè hoa bắt chước màu sắc của mây mù trên bầu trời. *mã câu: ngựa nhỏ "Vân sa thú!" Tiết Tử Hạo không khỏi kinh hỉ thấp giọng nói. Vân sa thú không phải ma thú cao cấp, bởi vì bộ dạng rất xấu xí, không có người nguyện ý nuôi thành sủng vật, nhưng một thân da lông như mây mù mộng huyễn lại phi thường đáng giá, được giới thượng lưu cực kì ưa chuộng, không ít vương công quý tộc muốn có được một kiện da vân sa thú làm thành áo choàng để khoe khoang. Bởi vì năng lực của ma thú này quá mạnh mẽ, tính cảnh giác cao, sinh mệnh lại ương ngạnh giống như thằn lằn, nên rất khó bắt giữ, vừa rồi nếu không phải Gia Cát Minh Nguyệt mở Thần Thuật, ngay cả mấy người Lăng Phi Dương cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nó. Bởi vậy giá của da Vân Sa thú đặc biệt cao, chỉ cần một bộ da Vân Sa thú tốt, thậm chỉ có thể ở chợ đêm bán ra hơn vạn kim tệ. "Làm áo choàng cho Gia Cát Minh Nguyệt, chuột, mau bắn!" Mặc Sĩ Thần hạ giọng kích động nói. Tiết Tử Hạo chậm rãi rút ra Trường Cung, trải qua thiên lôi rèn luyện, phẩm chất cái chuôi Trường Cung tăng lên rất nhiều, cảm giác nắm trong tay giống như toàn bộ thể xác và tinh thần hòa hợp lại làm một, kéo ra dây cung, bắn ra một vầng sáng lam nhạt như có như không. Ngón tay buông lỏng, tên dài đột nhiên biến mất ở trước mắt, cơ thể không có một chút rung động, dây cung không hề phát ra một chút âm thanh nào. Vũ tên bay ra ngoài, thoạt nhìn không có một chút kì dị, nhưng Gia Cát Minh Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương lại phát hiện, Vô luận kình khí hay lực lượng của mũi tên tựa hồ rất yếu, người bình thường không thể cảm giác được sự tồn tại của nó, tốc độ lại nhanh vô cùng, đừng nói Vân Sa thú kia, mà ngay cả cao thủ Thiên Không cấp cũng không khả năng cảm giác được nữa điểm nguy cơ. Trên gò đất, một bóng dáng giống như mây mù nhoáng lên một cái, ngã xuống. Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi liếc mắt nhìn Tiết Tử Hạo một cái, thực lực người này thật mạnh, nếu như làm sát thủ, chỉ sợ trên đời này không có nhiều người có thể tránh được hắn. Con mồi tới tay, mấy người hướng Tiết Tử Hạo dựng lên ngón cái, không nhanh không chậm đi đến gò đất. Đối với tiễn thuật của Tiết Tử Hạo bọn họ tin tưởng mười phần, Vân Sa Thú này, tuyệt không có khả năng chạy thoát. "Banh" , đúng lúc này, vang lên một tiếng, một mũi vũ tên từ một phương hướng khác bắn vào thân thể Vân Sa Thú. Vài bóng người mừng rỡ như điên chạy đến gò đất, xem trang phục hẳn là dong binh đoàn. “Này, các ngươi làm gì?" Gặp mấy người đang muốn lấy Vân Sa Thú chuồn đi, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhanh đi lên, Mặc Sĩ Thần mở miệng nổi giận nói. Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện nhóm mình bắn trúng Vân Sa Thú trước sao? Làm như vầy có khác gì cướp chứ? "Làm gì, ta lấy con mồi của ta thì có liên quan gì đến ngươi?" Một gã dong binh dáng người khỏe mạnh trừng mắt nhìn mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nói. "Con mồi của ngươi? Lại nhìn kỹ xem, là chúng ta bắn trúng đi." Người cưỡng từ đoạt lý* nơi nào cũng có, không ngờ hôm nay lại gặp phải một tên như vậy. Mặc Sĩ Thần hừ lạnh nói. Lực lượng mũi tên được Tiết Tử Hạo khống chế vô cùng xảo diệu, vũ tên xuyên vào mắt, không có đâm vào da lông. *cưỡng từ đoạt lý: đổi trắng thay đen "Cái gì mà các ngươi bắn trúng, rõ ràng chúng ta bắn trúng trước, các ngươi chỉ bắn thêm một mũi tên, đúng hay không, các huynh đệ?" Gã dong binh dáng người khỏe mạnh cười to nói. "Đúng vậy, là lão đại chúng ta bắn trúng trước, các ngươi muốn chiếm tiện nghi nên mới bắn thêm một mũi tên." Vài tên dong binh phía sau vô sỉ phụ họa nói, đều lộ ra ánh mắt không tốt. "Xem ra các ngươi muốn cướp ?" Nhìn ánh mắt này, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thấy rõ ràng bọn họ nổi máu tham tiền, muốn cưỡng đoạt, cũng lười cùng bọn họ nhiều lời, giận tái mặt. Nơi này chính là thế giới nhược nhược cường thực, Gia Cát Minh Nguyệt tự nhận tính tình của mình coi như khá tốt, nhưng cũng không có nghĩa bị người khác khi dễ còn phải đưa ra bộ mặt tươi cười đón chào. "Cướp thì thế nào, đám nhãi con, đến Băng Phong cốc cũng không hỏi thăm, Cuồng Phong dong binh đoàn chúng ta là ai, thăm dò đại danh Triệu Cẩm Lượng ta, thành thật cút sang một bên, bằng không đừng trách chúng ta ra tay không khách khí." Gã dong binh dáng người khỏe mạnh vung tay, kiêu ngạo vô cùng nói. Xem ra, đã không ít lần làm chuyện này. Gia Cát Minh Nguyệt nở nụ cười, vài tên dong binh Thiên Không đỉnh phong, thế nhưng cũng dám kiêu ngạo như vậy. Cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng khi dễ người, không ai dám khi dễ nàng, nếu đối phương thật sự muốn cướp, cũng đừng trách nàng ra tay không khách khí .