Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 134 : Chương 84.3

Một cỗ lực lượng hủy diệt trời đất phát ra từ trên người Gia Cát Minh Nguyệt, mũi chủy thủ ngưng tụ quang mang màu đen kỳ lạ, giống như một cái động màu đen không đáy. Trong cơ thể, lực lượng bị phong ấn điên cuồng tuôn ra, khí tức cuồng bạo như muốn phá hủy tất cả, ngay cả tinh huyễn thủ hộ cũng không có cách nào tinh lọc, đem nó dung hợp với lực lượng trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt. “ Đây là sức mạnh gì?” Trên mặt Ấn Phi Đào cuối cùng cũng lộ ra sự sợ hãi. Lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt giống như sát thần viễn cổ, cả người tản mát ra sát ý khiến người khác không dám nhìn thẳng. Lực lượng kinh khủng kia điên cuồng lưu chuyển đến cực hạn, Gia Cát Minh Nguyệt mất đi ý thức, trong lòng chỉ còn sát ý vô tận. Cuối cùng, điểm đen thật nhỏ mang theo khí tức đáng sợ như muốn cắn nuốt cả trời đất từ mũi chủy thủ phát ra, bắn thẳng vào giữa phong bạo*. (*) phong bạo = cơn lốc, gió lốc, gió bão, cơn bão,… Phong bạo ngừng lại, tựa như một bức tranh. Yên tĩnh! Giờ khắc này, dường như toàn bộ vũ trụ dừng lại, thời gian ngừng trôi. Đột nhiên, phong bạo mãnh liệt bạo phát, trong phút chốc, khí nhận* cuồng bạo bắn ra bốn phía, ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt và Ấn Phi Đào cũng không ngờ bạo tạc sẽ mãnh liệt như vậy, khí nhận sẽ sắc bén như vậy. (*) Khí nhận hiểu nôm na là luồng khí như lưỡi dao, sắc như dao. (nhận là dao, chém giết, giết bằng dao…) Khẽ kêu một tiếng, Gia Cát Minh Nguyệt bị một tảng đá to đánh trúng, ngực đau xót, khí huyết trong cơ thể đảo lộn, lục phủ ngũ tạng như bị đánh nát, tất cả lực lượng tiêu hao không còn chút nào, chủy thủ cũng bị văng ra xa, Gia Cát Minh Nguyệt vô lực bay về phía sau, còn chưa chạm đất đã phun ra một ngụm máu tươi. Con dị thú đã ngừng thả khí, nhưng khí nhận phong bạo lại hút lấy dị thú, không ngừng tập kích, bị khí nhận quật ngã, dị thú văng về phía sau, lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng kêu rên, Ấn Phi Đào mặc dù có dị thú ngăn ở phía trước, nhưng vẫn bị lực trùng kích mạnh mẽ đánh trúng, không ngừng lui về phía sau, mặt trắng bệch sợ hãi. Một cao thủ cấp Linh hồn sao có thể phát ra lực lượng đáng sợ như vậy. Rốt cuộc đây là sức mạnh như thế nào? Tràn đầy khí tức tử vong khiến hắn run sợ theo bản năng. Phong bạo không ngừng bắn ra bốn phía, khí nhận cường đại đến mức khiến người ta không thể ngăn cản. Gia Cát Minh Nguyệt nằm trên mặt đất. Trong cơ thể, từng khớp xương, từng thớ thịt, từng kinh mạch đều truyền đến cảm giác đau đớn như kim châm, cả người không còn chút khí lực nào. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Ấn Phi Đào đang dựa vào dị thú chật vật ngăn cản khí nhận cách đó không xa, cười khổ. Mặc dù phần lớn phong bạo đã bị hút về phía Ấn Phi Đào và bị ma thú của hắn cuốn đi, nhưng vẫn có một bộ phận đánh về phía Gia Cát Minh Nguyệt. Trên người Gia Cát Minh Nguyệt một chút khí lực cũng không còn, thậm chí một chút sức lực để nhấc tay cũng không có. Có lẽ, không cần đợi đến khi Ấn Phi Đào ra tay, nàng đã bị bạo phong này giết chết rồi. Trên người dị thú đã rỉ ra những vết máu đỏ thẫm, ngay cả dị thú viễn cổ cường đại cũng không thể ngăn cản khí nhận phong bạo này, nhưng trên mặt Ấn Phi Đào lại không có nửa chút do dự, cho dù phải hy sinh con dị thú này cũng phải ngăn cản bạo phong, sau đó giết chết Gia Cát Minh Nguyệt. Trên người Gia Cát Minh Nguyệt, hắn cảm nhận được nguy cơ to lớn, nếu hôm nay hắn không giết được, sớm muộn, một ngày nào đó, hắn sẽ chết trong tay nàng. Phong bạo cách Gia Cát Minh Nguyệt ngày càng gần, thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, trong không khí, một ngọn lửa kỳ dị bốc lên, giống như được một lực lượng thần bí dẫn dắt, phong bạo khủng bố tập kích Gia Cát Minh Nguyệt bay về phía ngọn lửa, bị ngọn lửa cắn nuốt, trong chớp mắt, phong bạo biến mất, trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt là một mảnh trống không. Bốn phía xung quanh Gia Cát Minh Nguyệt an tĩnh đến đáng sợ, nếu như không phải trên mặt đất vẫn còn khe nứt sâu không thấy đáy, cùng một vùng bị đao phong quét qua san phẳng, Ấn Phi Đào thực sự sẽ hoài nghi một màn vừa rồi chưa từng xảy ra. Trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt lộ ra một nụ cười còn trong lòng Ấn Phi Đào lại bắt đầu trùng xuống. Ngọn lửa kia chập chờn, rồi từ từ lan rộng, giữa sự bao phủ của ngọn lửa, một thú ảnh uy nghiêm thấp thoáng hiện ra. Ngạn Hống cuối cùng cũng xuất hiện! “ Chẳng lẽ đây là dị thú thượng cổ?” Ấn Phi Đào nhìn thân hình Ngạn Hống hiện ra giữa ngọn lửa thần kỳ kia, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Không ngờ Gia Cát Minh Nguyệt lại là đa trọng Triệu hoán sư, ngoài phong báo chi vương biến dị, còn có một ma sủng cường lực như vậy. Ấn Phi Đào do dự. Chiến đấu hay chạy trốn? Gia Cát Minh Nguyệt đang bị trọng thương, muốn giết nàng, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất. Nhưng đối mặt với dị thú chưa bao giờ nhìn thấy, Ấn Phi Đào cũng không nắm chắc mười phần thành công. Nếu như trốn đi? Ấn Phi Đào suy tính cẩn thận. Gia Cát Minh Nguyệt ẩn giấu thực lực vượt quá sức tưởng tượng của hắn, không chỉ có thần khí trong tay, ngay cả mình là Thánh cấp sơ nhập cũng không dám vượt ra khỏi lực lượng thần bí kia, hơn nữa, nàng còn là đa trọng Triệu hoán sư, có hai con ma sủng mạnh đến mức biến thái, nếu như hôm nay không giết được nàng, thì chờ đợi mình chính là bóng tối vô cùng vô tận hoặc là cái chết, trừ phi mình tìm một chỗ trốn đi, vĩnh viễn không xuất hiện, nếu không, sớm muộn gì cũng chết trong tay nàng. Ngay khi Ấn Phi Đào đang chần chừ, do dự, dị thú lại hoảng loạn rống lên trong đầu hắn: “ Không tốt, là Ngạn Hống, một trong những thần thú mạnh nhất trong truyền thuyết, chạy mau!” “ Ngạn Hống! Một trong những thần thú mạnh nhất!” Ấn Phi Đào sợ ngây người. Hung danh Ngạn Hống như sấm dội bên tai. Sách sử trong Thần Miếu cũng đã ghi lại một cách tỉ mỉ. Hắn làm sao lại không biết. Không còn gì để do dự nữa, đối mặt với thần thú mạnh nhất trong truyền thuyết, hắn và dị thú căn bản là không có vốn để chống lại, lựa chọn duy nhất bây giờ chính là “ Trốn!” Ý niệm vừa dâng lên trong đầu, Ấn Phi Đào lại hoảng sợ phát hiện, ngọn lửa kỳ dị trên người Ngạn Hống vẫn không ngừng thiêu đốt, lan rộng ra xung quanh, bất tri bất giác, phạm vi trong vòng trăm thước, đều bị ngọn lửa kia bao vây. “Ngày hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!” Gia Cát Minh Nguyệt chật vật đứng dậy, đem lời của Ấn Phi Đào tặng lại cho hắn. Trên mặt nàng lộ ra nụ cười yêu dã*, mang theo thần thái khiến người ta hít thở không thông. (*)Yêu dã: gian ác mà mê hoặc lòng người “ Rống ______” Ngạn Hống rống to một tiếng. Tất cả lửa xung quanh bốc cháy mãnh liệt, ở chính giữa, Ấn Phi Đào cảm thấy giống như đang đưa thân vào trong núi lửa đang mãnh mẽ phun trào, nhiệt độ cực cao, hơi nóng mãnh liệt, ngay cả thực lực sơ thánh* của hắn cũng khó có thể chống lại, không dám chần chừ, Ấn Phi Đào bay lên cao, muốn tẩu thoát từ phía trên. Mà dị thú cũng lần nữa phát ra từng đạo khí nhận, tấn công về phía Ngạn Hống, tranh thủ thời gian cho chủ nhân. ( hết lòng vì chủ nhân thế này mà cái tên Ấn Phi Đào kia lúc trước còn sẵn sàng hy sinh nó, thằng khốn nạn. Thật là tội cho con thú đó! :( ) (*) sơ thánh = Thánh cấp sơ nhập = mới bước vào Thánh cấp. Trong phút chốc, hỏa diễm bay lên trở thành một mảng trắng xóa như tuyết, tinh khiết không một tia tạp chất, nhưng nhiệt độ trong đó lại đủ để hủy diệt tất cả thế gian. Thân ở trong đó, Ấn Phi Đào chỉ cảm thấy kình khí hộ thể của mình bị ngọn lửa kia thiêu đốt, tiêu tán từng chút một, chỉ sợ hắn không kịp chạy đi, sẽ bị ngọn lửa này đốt thành tro bụi, Ấn Phi Đào thét to một tiếng, tụ khởi kình khí toàn thân, bay vút lên cao, tấn công về phía Ngạn Hống. Đây chính là một kích toàn lực của Thánh cấp cao thủ, cho dù chỉ là sơ thánh, cũng đủ để khiến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang. Thế nhưng, Ngạn Hống lại không hề nhúc nhích. Trong ngọn lửa thuần khiết, hết thảy đều trở nên hư ảo, mọi chuyện như chậm lại. Ấn Phi Đào gần như đã ngưng tụ được kình khí, nhưng bị ngọn lửa kia cắn nuốt, tiêu tan từng chút, khí nhận của dị thú cũng bị tiêu trừ, sau đó, thân thể bọn họ cũng từ từ biến mất, từng chút, từng chút một. “ A…” Ấn Phi Đào hét lên một tiếng thê lương, thảm thiết, trong vòng vây của bạch hỏa diễm, hóa thành một mảnh tro bụi, dị thú của hắn cũng bị ngọn lửa kia cắn nuốt, ngay cả cơ hội trở lại không gian ma sủng cũng không có. Kết thúc, tất cả đã kết thúc, một Thánh cấp cao thủ cứ như vậy chết trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, hóa thành tro bụi, uy nghi thần thú, không người nào có thể ngăn cản. Gia Cát Minh Nguyệt mang theo vui mừng và may mắn chạy về phía Ngạn Hống, lại thấy Ngạn Hống quát to một tiếng “ Không nên tới!” Gia Cát Minh Nguyệt dừng thân, kinh ngạc nhìn, Ngạn Hống chợt ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, giữa tiếng thét đinh tai nhức óc, một đạo khí nhận phong bạo phóng lên cao, một quầng sáng xen lẫn những tia màu đen. Trên trời cao, phong bạo khí nhận chợt nổ tung, đem gió mây bốn phía quyện thành một mảnh hư vô, cho dù thân ở dưới vạn thước, nhưng dường như cũng có thể cảm thấy trên bầu trời đang chấn động mãnh liệt. Mây tan, sương mờ, trên bầu trời xuất hiện một hắc động, xuyên qua đó, rõ ràng có thể trông thấy một mảnh tinh điểm lấp lánh. Thật lâu sau, tầng mây mới bắt đầu tụ lại, che lấp mảnh tinh quang kia. ( tinh = sao) Mà thân thể Ngạn Hống lúc này lắc lư mãnh liệt mấy cái, bóng dáng được bao phủ trong ngọn lửa càng thêm hư ảo. “ Ngươi làm sao vậy?” Gia Cát Minh Nguyệt không khỏi lo lắng hỏi. “ Ngươi biết cỗ lực lượng vừa rồi mạnh bao nhiêu không? Ngay cả ta cũng không có biện pháp hóa giải hoàn toàn cỗ lực lượng kia, nhớ kỹ, sau này nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nhất thiết không được sử dụng cỗ lực lượng này, bằng không, ngay cả ta cũng không cứu được ngươi.” Ngạn Hống nghiêm túc nói, trong thanh âm có chút mệt mỏi và suy yếu. “ Ừm. Ta biết rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt tất nhiên biết cỗ lực lượng kia có bao nhiêu đáng sợ, vừa rồi, không gian tinh thần của nàng đã bị mất phương hướng trong một thời gian ngắn, nếu cỗ lực lượng này mạnh hơn chút nữa, có lẽ tinh thần của nàng sẽ hoàn toàn rơi vào điên cuồng cùng mê loạn. Gia Cát Minh Nguyệt nhìn bóng dáng Ngạn Hống từ từ biến mất, hiểu rõ bản thân mình vừa rồi đã phá vỡ phong ấn, bộc phát ra cỗ lực lượng kia, lại thêm lực lượng của dị thú của Ấn Phi Đào, ngay cả Ngạn Hống là thần thú còn bị thương, nghĩ đến không khỏi sợ hãi, nếu không phải Ngạn Hống kịp thời hiện thân, sợ rằng mình đã chết dưới khí nhận phong bạo. Ngạn Hống nói không sai, trừ phi rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh, nhất định không thể tùy tiện sử dụng lực lượng phong ấn trong cơ thể. Nhưng mà ban nãy không phải là sinh tử du quan* sao? Gia Cát Minh Nguyệt chớp chớp mắt nghĩ thầm, nếu vừa nãy nàng nói ra những lời này có lẽ Ngạn Hống thực sự sẽ khóc không được cười cũng không xong. (*) Sinh tử du quan: Đi dạo đến cửa sinh tử, đi đến quỷ môn quan,… đại khái là vậy đi =)) Lực lượng trong cơ thể vẫn chưa hồi phục, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống nghỉ ngơi. Giữa trời đất, một đạo khí tức kỳ dị bắt đầu khởi động, hướng bên trong cơ thể Gia Cát Minh Nguyệt mà tới, những đau đớn còn xót lại đều từ từ biến mất, toàn bộ thể xác và tinh thần như được ngâm trong một dòng suối mát mẻ, thoải mái vô cùng. Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên có một loại cảm giác khác thường, vạn vật bên ngoài dường như thông suốt, rõ ràng, giờ khắc này, dường như nàng cùng vạn vật trời đất đang hòa vào nhau tạo thành một thể thống nhất. Lẽ nào, là muốn đột phá? Hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng lên, vui mừng nghĩ. Bầu trời bỗng chốc tối sầm, mây đen kéo đến, từng đạo sấm sét ầm vang. “ Ta kháo! Đúng là muốn đột phá.” Kinh hỉ trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt bị quét sạch, thiếu chút nữa chửi thành tiếng. Tấn thăng Thánh cấp đương nhiên là hy vọng của mỗi cao thủ Linh hồn, nhưng cũng là ác mộng của tất cả mọi người, dưới thiên lôi đáng sợ, có thể thành công tấn thăng Thánh cấp, trở thành một người trong vạn người hay không, nhớ lại cảnh tượng tấn cấp của Lăng Phi Dương, đến bây giờ Gia Cát Minh Nguyệt vẫn còn sợ hãi. Sớm không tới, muộn không tới, sao lại tới đúng lúc này? Nếu như Gia Cát Minh Nguyệt khỏe hẳn, đương nhiên có đủ tự tin chịu được thiên lôi oanh kích, nhưng bây giờ là thời điểm nàng suy yếu nhất, ngay cả chủy thủ cũng không biết đã bay đi nơi nào. Nàng phải làm thế nào để vượt qua thiên lôi tôi thể lần này đây?