Triệu Hoán Sư Khuynh Thành
Chương 115 : Chương 74.2
Trận chung kết sắp tới, các lão sư và người hoàng thượng phái đi cùng, đều căn dặn đi căn dặn lại. Nội dung chính là tuy thắng lợi rất trọng yếu, thế nhưng cũng bảo mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không được cậy mạnh, tận lực là được. Ý nghĩ đó cũng không có gì lạ. Thực lực của đám người Gia Cát Minh Nguyệt mạnh mẽ hơn xa so với tưởng tượng của tất cả mọi người. Có thể giết vào trận chung kết, là chuyện trước tiến đến trận chung kết, bọn hắn đã rất hài lòng. Bọn họ đều là trụ cột tương lai của Đan Lăng quốc. Lần tranh tài này thua cũng không có gì, mấu chốt là không thể có tổn thương gì. Nếu như có ai trong số bọn họ bị thương, đối với Đan Lăng quốc mà nói, là tổn thất thật lớn.
Lương Nhu Vân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của đám người Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng lại dâng trào. Mấy người trẻ tuổi này trưởng thành thật sự rất nhanh, nàng đã được chứng kiến bọn họ từng bước một đi tới. Mà bọn họ cũng cho nàng dũng khí lớn lao, làm cho nàng rốt cuộc dũng cảm bước ra bước đi kia. Nàng có cảm giác, thành tựu của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, chắc chắn sẽ không dừng lại ở nơi này! Rồi sẽ có một ngày, mấy người bọn họ đều sẽ tỏa ra hào quang không gì sánh được !
Đảo mắt, một tuần nhanh chóng trôi qua.
Sáng sớm, trời cao mây nhạt ánh mặt trời ôn hoà, gió lướt nhẹ qua mang theo không khí trong lành. Trong kinh thành Nam Sở quốc, mỗi con đường đều được quét dọn đến mức sạch sành sanh, những kiến trúc chỉnh tề hai bê đường cũng được cơn mưa phùn đêm hôm qua cọ rửa hết thảy bụi bặm, ngói lưu ly bóng loáng sạch sẽ phản xạ ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ, biểu lộ ra gốc gác thâm hậu và sự xa hoa của tòa đô thành cổ xưa này.
Thế nhưng trên đường phố lại không nhìn thấy mấy người đi đường, ngay cả những người bán hàng rong thường ngày luôn cao hứng thét to cũng ít đi rất nhiều, dường như không thấy được ngựa xe như nước phồn hoa như trước đây nữa, đến mức khi bước chậm trên đường phố, người ta gần như phải hoài nghi đây có phải thật là kinh thành Nam Sở quốc hay không, mẫu quốc của bảy nước phía nam này, lúc nào lại trở nên tiêu điều hoang vắng như vậy.
Một chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa đang tiến vào kinh thành, tiếng lộc cộc vội vã, một đường thông suốt chạy đến trước cửa một thương hội, dừng lại. Tiêu chí quốc gia trên xe ngựa bị cát bụi suốt quãng đường dài che khuất, nhìn không rõ lắm.
“Hỏa kế(1), kiểm hàng!” Một thương nhân cao lớn vạm vỡ nhảy xuống xe ngựa hô lớn một tiếng.
“Đến đây, đến đây!” Một tên hỏa kế vội vã chạy ra, mất tập trung kiểm kê hàng hóa.
“Hỏa kế, ngày hôm nay sao lại quạnh quẽ như vậy, Nam Sở quốc các ngươi sẽ không gặp ôn dịch đó chứ?” Thương nhân vừa nhìn chằm chằm hỏa kế điểm hàng, vừa kỳ quái hỏi. Hành thương mấy chục năm, kinh thành Nam Sở quốc cũng đến không biết bao nhiêu lần, nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy tình cảnh hiu quạnh như vậy.
“Các ngươi mới gặp ôn dịch ấy!” Hỏa kế bất mãn lườm hắn một cái, nói tiếp, “Ngày hôm nay là trận chung kết Thần Long đại tái, tất cả mọi người đều chạy đi xem so tài.”
“Thần Long đại tái? Trước đây khi ta tới cũng gặp qua, không thấy quạnh quẽ như vậy mà?” Thương nhân càng thêm nghi hoặc. Ngày hôm nay đáng lẽ phải là muôn người đều đổ xô ra đường chứ!
“Ngươi thì biết cái gì, Thần Long đại tái trước đây, hai vị trí đầu tiên có lần nào không phải của Nam Sở quốc chúng ta? Suốt một thời gian dài thậm chí ba vị trí đứng đầu cũng bị chúng ta chiếm hết, trận chung kết nói trắng ra chính là thi đấu nội bộ, do đó người xem không nhiều quá mức, năm nay thì khác, ngoại trừ một chi đội của Nam Sở quốc chúng ta, còn có một chi đội Đan Lăng quốc cũng giết vào trận chung kết, nghe nói thực lực rất mạnh, không cho phép chúng ta bảo vệ quán quân năm nay, thế cho nên mọi người đều chạy đi cổ vũ.” Hỏa kế ngóng trông liếc nhìn về phía học viện Thái Uyên xa xa, nếu như ông chủ không dọa sa thải hắn, hắn cũng sớm chạy đi cổ vũ.
“Ngươi là nói Đan Lăng quốc, không có lầm chứ?” Sắc mặt thương nhân trở nên kỳ quái.
“Đúng vậy, chính là Đan Lăng quốc mỗi lần Thần Long đại tái đều lót đáy kia, lần này bọn họ có thể ló mặt, hai chi đội ngũ toàn bộ giết vào tứ cường, một nhánh còn đánh vào trận chung kết, may mà chúng ta có Trác Thu Nhiên cùng tôn nữ của thủ tịch hộ quốc Triệu Hoán Sư, nếu không không chừng ngay cả quán quân cũng bị bọn họ cướp chạy.” Hỏa kế không chú ý tới sắc mặt kỳ quái của thương nhân, tự mình lảm nhảm. Tuy rằng có chút phiền muộn, nhưng mà đối với chuyện bổn quốc đoạt quan, hắn vẫn hoàn toàn tự tin như cũ.
“Chưởng quỹ, đi ra thu hàng, không cần kiểm giao hết cho ngươi tổng giá giảm 8%!” Thương nhân đột nhiên hô lớn một tiếng.
“Giảm 8%?” Nghe thấy tiếng hô to, chưởng quỹ thương hội lao ra nhanh như gió.
“Nhanh lên một chút, ta muốn tiền mặt!” Thương nhân ném hóa đơn cho chưởng quỹ, vội vàng nói.
Hỏa kế trợn mắt ngoác mồm nhìn hắn, cái tên này điên rồi sao? Trước đây một xu tiền đồng cũng phải tính toán chi li, ngày hôm nay sao lại bớt tám phần trăm, lẽ nào hàng hóa có vấn đề?
Chưởng quỹ lại không nghi ngờ chút nào, tiếp nhận hóa đơn nhìn lướt qua, lập tức trở về phòng lấy tiền, chỉ lo hắn thay đổi chủ ý nửa chừng. Giao dịch qua mấy chục năm nay, chưởng quỹ biết tên thương nhân này tuy rằng hơi keo kiệt chút, nhưng nhân phẩm tuyệt đối không có vấn đề.
“Đúng rồi, trận chung kết diễn ra ở nơi nào?” Tiếp nhận túi tiền, thương nhân cũng không thèm đếm, tiện tay áng chừng một chút rồi hỏi.
“Theo con đường này đi thẳng về phía trước, ngươi muốn đi xem thi đấu?” Hỏa kế nghi ngờ hỏi, tên vắt cổ chày ra nước này, lúc nào trở nên hào phóng như vậy.
“Đan Lăng quốc chúng ta lần này giết vào trận chung kết, coi như bán quần lót nhất định ta cũng phải đi cổ vũ trợ uy, ha ha!” Thương nhân nhìn ra hỏa kế đang nghi ngờ điều gì, lớn tiếng cười nói. Sau đó đi tới bên cạnh xe ngựa, dùng ống tay áo mạnh mẽ lau sạch mặt trên của tiêu chí quốc gia trên xe, lau đến khi không còn một hạt bụi.
“Thì ra ngươi là người Đan Lăng quốc! Có điều hiện tại phỏng chừng là không mua được vé, toàn bộ bị người ta cướp đoạt hết rồi.” Bây giờ hỏa kế mới hiểu được, có chút hối hận, sớm biết ta sẽ không thèm chỉ đường cho ngươi.
“Ta không tin, cõi đời này còn có thứ không thể mua được bằng tiền.” Thương nhân lắc lắc một túi kim tệ trên tay, nhảy lên xe ngựa, cánh tay vung roi ngựa đặc biệt mạnh mẽ, ngay cả sống lưng cũng thẳng tắp hơn rất nhiều so với trước đây.
“Đúng rồi, nếu như Đan Lăng quốc chúng ta thắng, buổi tối đến Tụ Tiên lâu ăn cơm, tất cả mọi người đều đi, ta mời khách!” Thương nhân vung roi ngựa lên nghênh ngang rời đi.
Phía sau, hỏa kế mạnh mẽ ‘xùy’ một cái: “Đan Lăng quốc thắng vậy cũng chính là Nam Sở quốc chúng ta thua, ngươi còn mời chúng ta ăn cơm, vậy không phải tát vào mặt lão tử đi, lão tử mà đi mới chính là đồ rùa đen vô liêm sỉ khốn kiếp, nhưng mà, tụ tiên lâu sao, đây chính là tửu lâu có rượu ngon nhất, chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng được đi, nếu không đi dường như quá đáng tiếc.” Hỏa kế nội tâm xoắn xuýt.
Học viện Thái Uyên, Gia Cát Minh Nguyệt và mấy người Lăng Phi Dương vừa ra khỏi chỗ ở, nhất thời bị tình cảnh trước mắt làm cho sợ hết hồn.
“Trời ạ, nhiều người như vậy?” Mặc Sĩ Thần nhìn sóng người tuôn trào, không khỏi kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Trong học viện, chung quanh có thể thấy được dân chúng Nam Sở quốc đang vô cùng hưng phấn, cờ xí cổ vũ trợ uy tùy tiện có thể nhìn thấy, tên của Trác Thu Nhiên theo gió lay động càng thêm dễ nhận ra, ở trong đám cờ xí này, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy tên của Trưởng Tôn Ninh Hạo Lăng Phi Dương cùng với mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, đó là đám thương nhân Đan Lăng quốc sinh sống ở Nam Sở quốc cổ vũ học viên của nước mình. Đan Lăng quốc, chưa từng khiến cho người khác chú ý như ngày hôm nay, khiến cho ngay cả những kẻ đang tha hương nơi đất khách quê người cũng cảm thấy tự hào sâu sắc, trên mặt mỗi người đều tràn trề tự tin kiêu hãnh trước nay chưa từng có.
Biết trận chung kết ngày hôm nay nhất định sẽ gây nên náo động, nhưng không ngờ sẽ có náo động đến mức này, nhìn những đồng bào Đan Lăng quốc giơ cao cờ xí, tâm tư mấy người Gia Cát Minh Nguyệt vốn đang bình tĩnh cũng trở nên dâng trào.
“Nhất định, không thể để cho bọn họ thất vọng, coi như dùng hết chút sức lực cuối cùng, cũng nhất định phải giành được thắng lợi cuối cùng.” Trong lòng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt nổi lên niềm tin giống nhau.
Tuy rằng trong học viện đã đứng đầy người xem, nhưng còn có rất nhiều người không ngừng đổ tới từ khắp nơi trong thành, cũng may thành vệ quân kịp thời điều đến một nhánh quân đội, mới duy trì hiện trường trị an, không có gây nên rối loạn.
Mà bên trong tái trường, từ lâu đã chật ních khán giả, giờ thi đấu tới gần, những khán giả không mua được vé vào cửa đều cuống lên theo, không tiếc số tiền lớn mua vé chợ đen, các thương nhân đến Đan Lăng quốc càng là vung tiền như rác, một tấm vé đi qua vài vòng rơi vào trong tay bọn họ, giá tiền đã tăng gấp mười lần gấp trăm lần, nhưng bọn họ ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu một cái, cướp được vé liền cấp tốc chen chúc vào trong sân, hô to các học viên Đan Lăng quốc cố lên.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đi vào tái trường, cùng lúc đó, mấy người Trác Thu Nhiên cũng từ một hướng khác đi đến phía trước tái đài.
Khán giả ngắn ngủi yên tĩnh một thoáng, nhìn những học viên kiêu ngạo của quốc gia mình, dồn dập quăng tới ánh mắt kính nể cùng cổ vũ, sau đó, phát ra tiếng reo hò ầm ĩ như từng đợt sóng gầm. Đám người bên ngoài tái trường cũng theo nhịp gõ vang chiêng trống, tiếng vang rung trời. Tù và sừng trâu còn chưa thổi lên, tâm tình mọi người đã bắt đầu cháy lên hừng hực.
Đang lúc này, đoàn người đột nhiên yên tĩnh trở lại, lối vào tái trường, bên dưới một cái lọng vàng óng, mấy tên thị về võ trang đầy đủ vây quanh một người đàn ông trung niên sắc mặt trầm ổn uy nghiêm đi vào tái trường, hướng về nơi cao nhất khán đài mà đi.
Hoàng đế! Người đến lại là hoàng đế bệ hạ của Nam Sở quốc.
Tất cả khán giả đều câm như hến, không dám lên tiếng. Không ai từng nghĩ tới, vua của một nước như Nam Sở quốc lại xuất hiện ở trên khán đài, những trận chung kết Thần Long đại tái trước đây, hoàng thất thông thường sẽ phái ra đại biểu đến đây xem thi đấu, hoàng đế rất ít người đích thân tới tái trường, cho dù đến, cũng chỉ là nhìn qua vài lần liền vội vã mà đi, bởi vì mặc kệ đội nào thắng, đều là con dân Nam Sở quốc của hắn, hắn mới không muốn tốn nhiều thời gian ở chỗ này. Nhưng ngày hôm nay, hắn lại gióng trống khua chiêng đi tới tái trường, hiển nhiên là vì cổ vũ các học viên Nam Sở quốc rồi.
Ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng tự mình đi tới hiện trường, cuộc tranh tài này đã không chỉ nhằm thể hiện thực lực của các học viện lớn trong các quốc gia nữa rồi, mà còn thể hiện tôn nghiêm cùng uy vọng của một quốc gia. Tâm tình khán giả vốn đã kích động lập tức sôi vọt lên, ánh mắt nhìn các học viên nước mình càng thêm tôn kính, đồng thời tràn ngập chờ mong.
Nhìn tái trường yên lặng như tờ, hoàng đế Nam Sở hơi dừng bước chân, nhàn nhạt nói một câu: “Ngày hôm nay, ta chỉ là khán giả, nên như thế nào thì cứ như thế!” Thanh âm uy nghiêm kia cũng không lớn, nhưng đều truyền vào trong tai mỗi một người, tái trường, lần nữa lại bùng nổ.
Tiếng tù và sừng trâu vang lên, trong tiếng hoan hô của mọi người, hai chi đội ngũ lần lượt bước lên đài thi đấu, trước tiên hướng về nơi cao nhất tái đài hành lễ với hoàng đế Nam Sở, sau đó vừa thả lỏng thân thể vừa quan sát đối thủ, chờ đợi thi đấu bắt đầu.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn đối thủ trước mặt, trong đầu lóe lên tư liệu của bọn họ:
Trác Thu Nhiên, kiếm sĩ, linh hồn đỉnh điểm, nhưng mà có người nói thực lực chân thật của hắn đã đột phá cấp linh hồn, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó không thể lên cấp thánh, nhiều nhất cũng là cấp bán thánh.
Lãnh Siêu, kiếm sĩ, linh hồn trung kỳ, kiếm kỹ tinh diệu.
Hà Thiên Hoa, kiếm sĩ, Thiên Không đỉnh điểm, sức mạnh cường hãn.
Lý Khắc Dụng, cung thủ, linh hồn sơ kỳ.
Hàn Tuyền, Triệu Hoán Sư, linh hồn sơ kỳ, ma sủng Luyện hồn, tổ phụ là thủ tịch hộ quốc Triệu Hoán Sư của Nam Sở quốc.
Ngay khi Gia Cát Minh Nguyệt đang ở trong đầu phân tích thực lực và sở trường của đối thủ, hoàn thiện chiến thuật tối hôm qua đã thảo luận thì, một ánh mắt liếc sang.
“Việt Tĩnh Xuyên không vô cớ chịu thua, mà là đã thua ở trên tay các ngươi, đúng không?” Trác Thu Nhiên nhìn Gia Cát Minh Nguyệt hỏi, căn cứ trên tin tức chiếm được trong một trận thi đấu, năng lực cận chiến của thiếu nữ này rất là khủng bố, thậm chí còn kinh khủng hơn so với Trưởng Tôn Ninh Hạo và Lăng Phi Dương, ban đầu Trác Thu Nhiên còn có chút hoài nghi, nhưng vào lúc này, cảm nhận được gợn sóng thần bí mà kỳ lạ trên người Gia Cát Minh Nguyệt, hắn hoàn toàn tin tưởng.
“Đúng thế.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu. Hai gã kiếm sĩ và cung thủ khác của đối phương, thực lực tuy mạnh, nhưng khẳng định không mạnh hơn Trưởng Tôn Ninh Hạo cùng Lăng Phi Dương, chỉ có tên Trác Thu Nhiên được khen là đệ nhất nhân trong đám thế hệ trẻ Nam Sở quốc là mang đến cho nàng cảm giác sâu không lường được, là một kình địch.
“Các ngươi rất mạnh, thế nhưng thật đáng tiếc, đối thủ của các ngươi là chúng ta!” Trác Thu Nhiên hờ hững nói, sau đó tăng cao âm lượng, khẳng định một cách rất quyết tâm, ” Quán quân Thần Long đại tái, là chúng ta.”
Trong tiếng kèn lệnh thâm trầm, tiếng nói của hắn tự tin như vậy.
“Trác Thu Nhiên, ta yêu chàng!” Trong tiếng hoan hô của khán giả, một thiếu nữ quý tộc không nén được nội tâm kích động, xông lên đài thi đấu, đưa một bó hoa tươi tới trước mặt Trác Thu Nhiên. Trọng tài trên sân vốn nên ngăn cản, nhưng cũng làm bộ không thấy, xoay mặt đi.
Trác Thu Nhiên tiếp nhận hoa tươi, tao nhã nở nụ cười, thiếu nữ hạnh phúc suýt chút nữa ngất đi tại chỗ, ôm trái tim nhỏ đang thình thịch nhảy loạn chạy xuống dưới đài.
“Buồn nôn!” Mặc Sĩ Thần không biết là xuất phát từ ước ao hay là đố kị nói một câu.
“Trác Thu Nhiên, chúng em yêu chàng.” Tuy rằng không có dũng khí như thiếu nữ vừa nãy, nhưng mấy thiếu nữ hám trai bên dưới vẫn ném hoa tươi đang cầm trên tay lên khán đài. Hoa tươi kia vốn là để tặng cho quán quân, chẳng qua khi nghe thấy thanh âm tràn ngập tự tin của Trác Thu Nhiên, nàng đã nhận định, vòng nguyệt quế dành cho quán quân nhất định sẽ ở lại Nam Sở quốc không thể nghi ngờ.
“Kẻ buồn nôn thật nhiều.” Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Mặc Sĩ Thần bổ sung một câu.
Theo tiếng trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, khán giả vỡ òa như thuốc nổ bị châm lửa, tiếng reo hò vang tận mây xanh. Bên ngoài tái trường, tiếng chiêng trống cùng tiếng rít chói tai, hầu như chấn động đến mức đại địa cũng vì thế mà run rẩy.
Một tầng cấm chế vô hình trên khán đài lặng lẽ biến mất, kiếm sĩ cung thủ hai bên nhanh chóng hội tụ kình khí, Triệu Hoán Sư cấp tốc ngưng tụ tinh thần lực, đọc lên chú ngữ.
Theo chiến thuật thảo luận tối hôm qua, Gia Cát Minh Nguyệt, Trưởng Tôn Ninh Hạo cùng Lăng Phi Dương khởi xướng công kích về phía đối thủ trước nhất.
Đối phương đáng sợ nhất không phải Trác Thu Nhiên, mà là tôn nữ của thủ tịch hộ quốc Triệu Hoán Sư Nam Sở quốc: Hàn Tuyền! Một khi để nàng triệu hồi Luyện Hồn, cơ hội chiến thắng của Đan Lăng quốc trong trận đấu này lập tức trở nên nhỏ bé không đáng kể. Cũng may tuy rằng ma sủng của nàng thần bí mạnh mẽ, thế nhưng thời gian triệu hoán cũng dài dằng dặc. Do vậy, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt còn có cơ hội, chỉ cần có thể công phá phòng ngự của kiếm sĩ đối thủ, ngăn cản Hàn Tuyền hoàn thành chú ngữ, thắng lợi liền nghiêng về phía bọn họ.
Dựa theo kế hoạch, đối thủ của Gia Cát Minh Nguyệt là Trác Thu Nhiên, đối thủ của Lăng Phi Dương là Lãnh Siêu, của Trưởng Tôn Ninh Hạo là Hà Thiên Hoa, bọn họ muốn dùng công kích cường lực của Trưởng Tôn Ninh Hạo trực tiếp đánh bại kiếm sĩ Hà Thiên Hoa chỉ có thực lực Thiên Không đỉnh điểm, chiếm cứ thế chủ động trong trận đấu.
Nhưng các học viên Nam Sở quốc hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội này, Trác Thu Nhiên trực tiếp đối đầu Gia Cát Minh Nguyệt, mà Hà Thiên Hoa cùng Lãnh Siêu lại kề vai chiến đấu, đồng thời đón đỡ Trưởng Tôn Ninh Hạo cùng Lăng Phi Dương.
Giống như sao Hỏa đụng vào Trái Đất, kiếm sĩ hai bên va vào nhau, trường kiếm được rót đầy kình khí mạnh mẽ phát ra những luồng sáng chói mắt. Khác với đại đa số các học viên tham gia Thần Long đại tái, trong đám học viên Nam Sở quốc, vậy mà lại không có một học viên nào song tu.
Đối với người bình thường mà nói, có thể có được một trong ba loại thiên phú kiếm sĩ cung thủ hoặc là Triệu Hoán Sư, đều đủ để thay đổi vận mệnh một đời của bọn họ, có thể đồng thời nắm giữ hai loại thiên phú chính là thiên tài hiếm thấy, là giấc mộng của mỗi thiếu niên. Nhưng người có thể tham gia Thần Long đại tái có ai không phải thiên tài trong thiên tài, đừng nói đồng thời nắm giữ hai loại thiên phú, chính là ba loại cũng không kỳ quái, chỉ là bởi tinh lực có hạn, đại đa số người đều chỉ chọn tu luyện một hoặc hai loại.
Nếu như nói những học viên Nam Sở quốc này thiên phú không đủ không thể song tu, vậy khẳng định không ai tin tưởng, bọn họ chỉ là muốn chuyên tâm tu luyện một loại thiên phú, mới từ bỏ cái khác. Tuy rằng ở phương diện khác bọn họ không đủ toàn diện, nhưng cũng chính bởi vì loại chuyên tâm này, bọn họ mới càng thêm đáng sợ.
Giao thủ một lần, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt liền cảm nhận được điểm này. Trên kiếm của Trác Thu Nhiên, tựa hồ có một nguồn sức mạnh như vòng xoáy tự không ngừng lưu chuyển, mỗi một lần chủy thủ cùng trường kiếm va chạm, Gia Cát Minh Nguyệt đều cảm giác được luồng sức mạnh thần bí trong cơ thể mình hoặc bị hấp dẫn, hoặc bị cản trở, khó có thể phát huy một cách thỏa thích, trái lại có một cảm giác rất khó chịu.
Chẳng qua Trác Thu Nhiên cũng không hề dễ chịu, ở trên người Gia Cát Minh Nguyệt, tuy hắn không có cảm nhận được sự tồn tại của kình khí, nhưng lại có một loại lực lượng mạnh mẽ khác, tựa hồ đầy rẫy lực phá hoại mãnh liệt cùng với tính chất hủy diệt, mỗi một lần tiếp xúc, đều khiến cơ thể hắn cảm thấy rung động to lớn.
“May mà, vừa nãy lâm thời thay đổi chiến thuật, nếu như chính mình đối địch Trưởng Tôn Ninh Hạo, Lãnh Siêu và Hà Thiên Hoa đối mặt chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt, chỉ sợ không đến năm phút đồng hồ là sẽ thua trận, lực lượng thần bí có sức phá hoại kinh người như vậy, căn bản không phải thứ mà bọn họ có thể chống đỡ.” Trác Thu Nhiên âm thầm vui mừng trong lòng.
Bên cạnh, dựa vào phối hợp ăn ý cùng với kiếm kỹ thành thạo tinh diệu, cộng thêm bản lĩnh thâm hậu, Lãnh Siêu và Hà Thiên Hoa chống lại thế công mạnh mẽ của Trưởng Tôn Ninh Hạo và Lăng Phi Dương, cho dù bị rơi vào thế hạ phong, nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa có dấu hiệu bị thua.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
378 chương
59 chương
40 chương
163 chương
97 chương