Editor: Fuurin Tiếng súng ầm ầm vang lên, tất cả Chiến Sĩ của Yarra dùng hết tất cả sức lực ném vũ khí vào bọn Hắc Giáp Kỵ Sĩ. Ngay cả Linh Ngưu Nhân và Võ Sĩ Gấu Trúc cũng ném gậy sắt và chùy sắt của họ, nhưng diều này hiển nhiên là không thể ngăn cản tiến công của Hắc Giáp Kỵ Sĩ. “Xọet!” Tia chớp chói mắt lóe lên, trong màu tím còn xen lẫn một tia màu trắng thần bí. Không khí ngưng tụ thành hình một thanh kiếm khổng lồ, như thần khí khai thiên lập địa thời viễn cổ, từ không trung điên cuồng chém xuống. Trong tiếng kêu rên, một tên Kỵ Sĩ từ lưng ngựa ngã xuống, đội hình Kỵ Sĩ chỉnh tề chặt chẽ bỗng chốc bị chém ra một khoảng trống. “Kiếm Thánh! Quân đại nhân tấn chức Kiếm Thánh rồi!” Thú Nhân Chiến Sĩ kinh ngạc reo lên. Không thể nghi ngờ, đấu khí này, uy lực này, chỉ thuộc về duy nhất Kiếm Thánh. Ở đại lục Phong Ngữ, Kiếm Thánh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trong số Thánh Kỵ Sĩ của Giáo Đình và Long Kỵ Sĩ với phẩm giá đạo đức mà ngay cả Thú Nhân cũng phải ca ngợi, có cực ít người có thể thăng cấp Kiếm Thánh. Trừ vài vị Kiếm Thánh thành danh đã lâu hiếm khi xuất hiện của quốc gia Nhân Loại, Quân Khuynh Diệu chính là người đầu tiên thăng cấp thành Kiếm Thánh thành công trong hơn mười năm qua, hơn nữa còn là người từ Lãnh Địa Thú Nhân, điều này khiến cho tất cả Thú Nhân mừng rỡ như điên, đồng thời còn cảm thấy tự hào và hãnh diện. Đám người tộc trưởng Bronzebeard bất giác giảm tốc độ, Quân Khuynh Diệu đại nhân đã tấn chức Kiếm Thánh, thế thì cần gì phải lo lắng nữa chứ? “Kiếm Thánh, tùy tùng của nàng ta là Kiếm Thánh!” Bọn Hắc Giáp Kỵ Sĩ cũng kinh ngạc kêu lên, nhưng trong giọng nói không có chút xíu vui mừng nào mà chỉ tràn ngập sợ hãi. “Trốn!” Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu bọn chúng. Chẳng qua, đang hăng hái xung phong, lại quay đầu tháo chạy không phải chuyện dễ. Huống hồ nhóm người của Gia Cát Minh Nguyệt sao có thể để bọn chúng có cơ hội chạy trốn? Một tiếng rồng ngâm khàn khàn nhưng vô cùng uy nghiêm vang lên. Từ trong ánh sáng chói lóa, một con Cốt Long toàn thân trong suốt óng ánh xuất hiện, khung xương thủy tinh kia so với Hỏa Nhi còn to hơn gấp đôi gấp ba lần, không thể tưởng tượng nổi lúc còn sống nó còn to lớn mạnh mẽ đến mức nào. Khung xương trên lưng Cự Long tạo thành một cái yên, ngồi trên đó là một Kỵ Sĩ oai hùng thân hình mạnh mẽ thon dài, mặc thuần một màu đen. Cốt yên hình dáng đẹp đẽ tinh xảo bao bao quanh thân thể hắn thành một bộ giáp thủy tinh, thậm chí nó còn tạo thành một mặt nạ bảo hộ, đem đến cho hắn sự phòng thủ mạnh nhất, toàn diện nhất. Vì mang mặt nạ bằng thủy tinh, mọi người không thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt hắn. Nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy cặp mắt sáng ngời, khuôn mặt sắc nét và chiếc cằm kiên nghị của hắn, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một vị Kiếm Sĩ Nhân Loại anh tuấn bất phàm. Lăng Phi Dương một tay nắm chặt Phá Sát Kiếm, một tay nhấc lên Long Thương, hét lớn, Thủy Tinh Cốt Long thừa dịp đó lao xuống đám Hắc Ám Kỵ Sĩ. Lúc này, thân hình oai hùng kia trông còn lợi hại, sắc bén hơn cả Phá Sát Kiếm và Long Thương mà hắn cầm trên tay. Dù trên người hắn không hiện ra hào quang của đấu khí, nhưng kình khí đặc hữu tụ lại vẫn có thể khiến hô hấp người ta trở nên căng thẳng. Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy được sự cường đại của hắn. “Long Kỵ Sĩ, người tùy tùng này của Lĩnh Chủ đại nhân, thế mà là Long Kỵ Sĩ.” Đám người Barton dừng chạy, tim lại rơi về chỗ cữ. Kiếm Thánh và Long Kỵ Sĩ đều đã xuất hiện, tiếp theo chính là thời gian biểu diễn của Lĩnh Chủ đại nhân, không còn chuyện cho họ nữa rồi. Chưa có ai giới thiệu qua thân phận của Lăng Phi Dương, nhưng xuất phát từ sự sùng bái đến mù quáng, đám người tộc trưởng Bronzebeard liền tự động liệt Lăng Phi Dương vào luôn hàng ngũ tùy tùng, cứ như việc một vị Long Kỵ Sĩ cường đại trở thành tùy tùng của Linh Chủ đại nhân là chuyện vô cùng đương nhiên vậy. Có điều sự thật chứng minh, sự sùng bái mù quáng của bọn họ là có đạo lý. Vị Long Kỵ Sĩ trước mắt này, quả thật là tùy tùng của Lĩnh Chủ đại nhân bọn họ, hơn nữa từ rất lâu về trước, hắn đã trở thành Thủ Hộ Sư của Gia Cát Minh Nguyệt rồi. “Đằng kia hình như là Tà Ác Cốt Long đó, sao Lĩnh Chủ đại nhân lại có thể có tùy tùng như vậy.” Tộc trưởng Bronzebeard nhíu mày, nói ra nghi ngờ. Là những người bạn duy nhất của tộc Tinh Linh, Người Lùn trời sinh luôn có sự bài xích đối với những thứ tà ác. “Cái gì mà Tà với chả Ác, ngươi không nhận ra đây chính là Thần Thánh Thủy Tinh Cự Long à? Đồ lùn xủn nhà ngươi mà còn phát ngôn bậy bạ nữa, có tin ta liều mạng với ngươi không.” Kẻ sùng bái trung thành nhất của Lĩnh Chủ đại nhân – Boggs trưởng lão xắn tay áo, lộ ra tiểu đao sắc bén hơn xưa nhiều lần, bộ dạng thật sự là muốn liều mạng. “Ta sai rồi, Boggs trưởng lão, ta nhận sai là được chứ gì?” Tộc trưởng Bronzebeard hết cách, đành phải trợn mắt nói dối, xin lỗi Phong Tộc Trưởng Lão. Không biết có phải do điều kiện ở lãnh địa Yarra rất tốt không, mà cái lão này mỗi ngày đều lấy sữa ong chúa là nước uống, càng già lại càng có tinh thần, còn phấn chấn nhanh nhẹn hơn so với trước kia. Đương nhiên, thân thể nhỏ xíu của lão vẫn chẳng có tí lực uy hiếp nào, ai lại thật sự đành lòng mà đi động thủ với lão keo kiệt này chứ. Nhà có người già như có bảo bối, lão gia này tuy hơi keo kiệt, nhưng cống hiến của lão cho lãnh địa Yarra, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy được. Mấy cái hiệp ước thương nghiệp khiến người ta tức muốn hộc máu nhưng lại không thể không ký kia, hầu hết đều có công lao của lão. Lãnh địa có thể được phồn vinh sầm uất như ngày hôm nay có liên quan rất nhiều đến vị Boggs trưởng lão cần cù siêng năng này. Ngay lúc mọi người còn đang rung động không ngớt vì Kỵ Sĩ Thủy Tinh Cốt Long, Thương Minh dang rộng cánh tạo thành cơn cuồng phong hung mãnh như sóng thần đập vào bờ, cốt đuôi đầy gai quét qua, một tên Hắc Giáp Kỵ Sĩ khác rớt khỏi ngựa. Ngay sau đó, Âm Cảnh của Cốt Long phủ xuống, Phá Sát Kiếm của Lăng Phi Dương phát ra tiếng rít như quỷ khóc, bổ ra một đạo kiếm khí sắc bén, Long Thương như tia chớp cắt qua bầu trời, biến hóa huyền ảo, làm kẻ khác mất hết can đảm. Thực lực của những Hắc Giáp Kỵ Sĩ này cũng không kém, không người nào là không bước ra từ nơi chém giết khốc liệt, vốn còn định liều chết một phen. Nhưng vừa tiếp xúc thôi, ý nghĩ đó liền biết mất không còn chút gì. Kiếm Thánh và Long Kỵ Sĩ cường đại trước mặt, đã đánh tan đức tin, hủy đi ý chí của họ. Dưới đấu khí màu trắng của Kiếm Thánh, kình khí vô hình mãnh liệt của Phá Sát Kiếm, Long Thương và long uy của Viễn Cổ Ma Long Thương Minh, bọn Kỵ Sĩ chỉ vừa chạm phải liền bị đánh bay, té thảm thiết trên mặt đất. Sức mạnh, là sức mạnh đích thực. Đứng trước nó, chiến sĩ có ý chí kiên định đâu cũng khó có thể nảy sinh dục vọng chống cự. Hắc Giáp Kỵ Sĩ mới một phút trước còn khí thế ngập trời không ai bì nổi, bây giờ tán loạn khắp nơi như ruồi không đầu. Chào đón bọn chúng là từng đợt chặn đánh. “Giữ lại người sống.” Nếu không có câu nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Gia Cát Minh Nguyệt, thứ chào đón bọn họ đã không chỉ đơn giản là đánh phủ đầu mà là một trận tàn sát. Bất kể Quân Khuynh Diệu hay là Lăng Phi Dương, đối xử với những kẻ dám mạo phạm Gia Cát Minh Nguyệt đều chỉ lạnh lùng như gió thu thổi lá vàng, mà không có một tia tàn nhẫn. Nhưng đối với đám Kỵ Sĩ đang thương này, khó có được thời điểm cả Quân Khuynh Diệu và Lăng Phi Dương đều không nương tay. Bọn chúng thật xui xẻo, dưới đấu khí mạnh mẽ và kình khí sắc bén, mỗi chỗ trên người bọn chúng đều truyền đến đau đớn tận tim gan, giống như mỗi khúc xương bị bể thành mấy mảnh, đau tới lăn lộn thảm thiết không ngừng. “Thảm, thật thảm, vô cùng thảm.” Cuối cùng đám người tộc trưởng Bronzebeard cũng chạy tới phụ cận. Từng người đều ôm vũ khí ung dung vây xem bọn Kỵ Sĩ chịu ngược. Mỗi khi cùng Lĩnh Chủ đại nhân đi đánh nhau, đều có thể nhìn thấy cảnh này, điếu đó khiến bản tính bạo lực trời sinh của Thú Nhân sục sôi mãnh liệt. Thật ra bọn họ rất muốn xông lên hỗ trợ, thuận tiện đánh cho đã ghiền, nhưng đây là thời gian Lĩnh Chủ và tùy tùng của ngài biểu diễn, bọn họ căn bản không có cơ hội nhúng tay. Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng cũng động thủ, bay thẳng tới chỗ tên Kỵ Sĩ đầu lĩnh. Nàng vẫn không thể đoán được, rốt cuộc kẻ địch nắm rõ hành tung của mình trong lòng bàn tay kia là ai? Trên người những kẻ này, nàng không cảm giác được hơi thở của nguyên tố Hắc Ám như khi tiếp xúc với những kẻ đến từ Thần Điện Hắc Ám, cho nên khả năng này cũng bị phủ định. “Chát!” Roi ngựa trong tay Gia Cát Minh Nguyệt quất mạnh lên người tên Kỵ Sĩ đầu lĩnh, phát ra tiếng vang thanh thúy. Nàng đã sớm cảm giác được, áo giáp khác ma pháp tên này đang mặc tốt hơn những Kỵ Sĩ khác không chỉ một cấp, nếu dùng ma pháp để tấn công có khả năng sẽ phải tốn chút sức lực. Hơn nữa, nếu đem so sánh, nàng càng thích cảm giác khi dùng vũ kỹ hơn. Dưới lực lượng vô cùng mạnh mẽ kia, roi ngựa bị kéo căng thành một đường thẳng tắp, trong đó ẩn chứa lực sát thương không kém trường kiếm của Quân Khuynh Diệu và Lăng Phi Dương nửa phần. Tia lửa bắn ra từ áo giáp trên người tên Kỵ Sĩ đầu lĩnh, áo giáp chắc chắn là thế, lại bị quất rạn ra một vết nứt, có máu bắn ra. Loại áo giáp này tuy rằng có đặc tính kháng ma pháp rất mạnh, nhưng về mặt phòng ngự vật lý thì không cách nào có thể so được với trọng giáp của Long Kỵ Sĩ. “A~” Kỵ Sĩ đầu lĩnh phát ra tiếng rên khác thường, từ trên lưng ngựa bay ra ngoài. Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn người, những người khác cũng ngẩn người, tiếng rên này nghe rất quái dị, có cảm giác quen quen. “Ngươi là ai?” Gia Cát Minh Nguyệt một tay cầm roi một tay dắt ngựa, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống tên Kỵ Sĩ đầu lĩnh. “Ngươi nghĩ chỉ như vậy mà có thể khiến ta mở miệng ư?” Kỵ Sĩ đầu lĩnh nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, phát ra tiếng cười quái dị, ánh mắt ánh lên màu đỏ điên cuồng. “Không nói có phải không?” Gia Cát Minh Nguyệt hừ lạnh, một roi quất xuống, máu lại bắn lên. “A~” Kỵ Sĩ đầu lĩnh lại kêu thảm thiết, toàn thân run rẩy cười nói, “Đánh đi, đánh nữa đi, vẫn chưa đủ đâu.” “Hừ!” Sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt càng lạnh lẽo, từng roi từng roi quất mạnh xuống. “Á~… A~.” Kỵ Sĩ đầu lĩnh phát ra từng trận kêu rên thảm thiết, nhưng nghe kiểu gì, đều cảm thấy trong đau đớn lại tràn ngập hương vị sung sướng. Gia Cát Minh Nguyệt dừng một chút, Quân Khuynh Diệu và Lăng Phi Dương cũng dừng lại, bọn Hắc Giáp Kỵ Sĩ đang kêu la thảm thiết cũng im bặt, kinh ngạc nhìn thủ lĩnh của mình. Không chỉ bọn chúng, ngay cả Thú Nhân Chiến Sĩ thô kệch cũng cảm thấy rợn tóc gáy. Gió lạnh thổi qua bình nguyên Yarra, bốn bề bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, chỉ còn văng vẳng tiếng rên quái dị của tên Kỵ Sĩ đầu lĩnh. “Dunga...” Bỗng chốc, Gia Cát Minh Nguyệt liền nhận ra người kia là ai, ngoại trừ tên Tổng Đốc Ma Quỷ biến thái, còn ai có thể phát ra am thanh kì cục như vậy nữa chứ. “A~ Thật thích, nữa đi mà, mạnh hơn tí nữa~ quá đã~...” Tên biến thái Dunga vẫn còn đang đắm chìm trong cực độ khoái cảm, không hay biết Gia Cát Minh Nguyệt đã dừng tay. Hắn vừa lăn lộn trên đất vừa rên rỉ đầy sảng khoái. Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc đứng đó, những suy đoán lúc trước đều sai lầm, không phải Thánh Giáo, cũng không phải Thần Điện Hắc Ám, không ngờ lại là tên Ma Quỷ Tổng Đốc biến thái cuồng ngược này.