Editor: Fuurin Với sự gia nhập của Gothia, cuối cùng, ánh sáng đại biểu cho Hắc Ám nguyên tố cũng đã sáng lên. Ở nơi cao nhất thành Miranda, trong đại sảnh phòng nghị sự của Viện Trưởng Lão, một ma pháp trận hiện ra giữa không trung, từ nó, phóng ra cột sáng sáu màu tượng trưng cho sáu loại nguyên tố. Trong thành phố truyền đến những tiếng hoan hô. Chứng kiến cảnh này, nhiều Ma Pháp Sư lớn tuổi đều mừng chảy nước mắt, sáu mươi năm, đã sáu mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy ánh sáng của Pháp Trận Lục Đại Nguyên Tố. Điều này có nghĩa là, vào ngày xảy ra Huyết Nguyệt, Lục Đại Trưởng Lão của Miranda rốt cuộc cũng tập hợp đông đủ, mà Miranda, cũng đã hiện lên vẻ huy hàng ngày xưa, đem Nguyên Tố Pháp Tắc huyền bí truyền khắp thế gian. Gia Cát Minh Nguyệt nghe được những tiếng hoan hô này, có chút xúc động, cũng có chút lo âu. Từ những thông tin mà Gothia truyền đến thông qua pháp trận, nàng cảm giác được sự âm u và hơi thở thù hận, trải qua cuộc đào vong này, trong lòng nàng đã gieo xuống mầm mống cừu hận, không biết trong tương lai, thù hận này sẽ mang đến hậu quả như thế nào? “Gia Cát Minh Nguyệt Trưởng Lão, đây là một phần Quang Minh ma pháp của Đại Dự Ngôn Thuật, ta biết ngươi còn có nhiều chuyện phải làm, không thể ở lại Miranda quá lâu, cho nên tặng ngươi bút pháp này, chờ khi ngươi học xong, chúng ta sẽ thực hiện thử Đại Dự Ngôn Thuật.” Socrates cắt ngang dòng suy tư của Gia Cát Minh Nguyệt suy tư, trang trọng đặt vào tay nàng một cuốn sách. Gia Cát Minh Nguyệt trịnh trọng tiếp nhận cuốn sách, cất vào Không Gian Giới Chỉ, trước mặt những Trưởng Lão này, đương nhiên chẳng có gì phải che giấu, bọn họ cũng không có gì để phải ngạc nhiên cả. Ở Miranda chỉ vẻn vẹn có một ngày, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt liền cưỡi Giác Mã xuyên qua rừng rậm Ma Huyễn về nhà. Tuy Gia Cát Minh Nguyệt mang theo cả đống quyển trục ma pháp mà Socrates chuẩn bị riêng cho nàng, trong số đó có cả quyển trục truyền tống, nhưng thật đáng tiếc, lãnh địa Yarra lại không có trận pháp định vị tương ứng, nên chỉ có thể thành thành thật thật về theo lối cũ. Cũng may lần này có mang quyển trục chỉ dẫn, không còn phải lo bị lạc đường như trước nữa. Gia Cát Minh Nguyệt hạ quyết tâm, nhất định phải xây một truyền tống trận ở lãnh địa Yarra. Trái ngược với việc vận dụng ma pháp một cách linh hoạt của loài người, tuy thực lục của Thú Nhân Tế Ti không hề kém, nhưng quản điểm thì rất cổ xưa và bảo thủ. Thú Nhân Tế Tí có địa vị được tôn sùng ngoại trừ lúc tỏa sáng trên chiến trường, thì công việc thường ngày là an ủi vong linh người đã khuất, nói trắng ra, chính là nhà ai có người chết, thì tới nhà đó hát đám ma, quả thật quá khó coi mà. Từng cơn gió mang theo hơi lạnh thấu xương xẹt qua hai gò má, mang theo mùi vị tang thương, đây là mùi hương chỉ thuộc về bình nguyên Yarra. Bình nguyên bát ngát vẫn yên bình như trước, từng khối nham thạch nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất cằn cỗi. Đối với những quý tộc ngồi trên những cỗ xe ngựa xa hoa từ các quốc gia trên khắp đại lục đến lãnh địa Yarra mua sắm, đây là một thánh địa du lịch tuy lạnh lẽo nhưng mang theo phong tình dị quốc. Còn đối với nhóm người Gia Cát Minh Nguyệt, mảnh đất này lại mang theo hương vị quê nhà ấm áp và thân thiết. Gia Cát Minh Nguyệt nắm lấy dây cương, phóng ngựa lao như bay về phía lãnh địa. Trên bầu trời, một con Hùng Ưng chao liệng kêu lên một tiếng lảnh lót, Gia Cát Minh Nguyệt theo bản năng kéo dây cương, để ngựa đi chậm lại. Phía trước xuất hiện gần trăm tên kỵ sĩ mặc giáp đen, tuy số lượng không nhiều, nhưng mỗi người đều tỏa ra chiến ý nồng đậm, khiến cho người ta có cảm giác bản thân như đang đối mặt với áp lực nặng nề của thiên quân vạn mã. Chiến mã dưới thân họ mũi phát ra từng tiếng phì phò, chân trước bào bào mặt đất, hiển nhiên là chiến mã đã trải qua nhiều trận chém giết, càng lâm trận chúng càng hưng phấn. Thế này chắc chắn không phải đến chào đón mình, Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác được địch ý rõ ràng trên người họ. Vừa mới tiến vào lãnh thổ, đã gặp phải kẻ địch. Đội hình này, xem ra đối phương đã sớm đoán được thời gian mình quay về để dàn trận mai phục. Gia Cát Minh Nguyệt hơi khó hiểu, là loại người nào đây? Chúng nắm rõ hành tung của mình trong lòng bàn tay, chẳng lẽ là Hắc Ám Thần Điện? Kỵ sĩ Hắc Giáp đều đeo mặt nạ bảo hộ bằng thép, chỉ lộ ra đôi mắt lập lòe. Họ đồng loạt giơ cao trường thương, mỗi mũi thương lóe lên từng đạo đấu khí, xem ra thực lực mỗi người trong số họ đều rất mạnh. “Đùng!” Tiếng súng trầm đục phát ra từ Súng Người Lùn, Gia Cát Minh Nguyệt nương theo tiếng động, liền thấy một đám người đang từ hướng thành Yarra vội vã chạy đến. “Lĩnh Chủ đại nhân!” Đi đâu đúng là nhóm Kaka và mấy Đường Lang Đao Thủ trung thành, bọn họ đem đặc điểm đao pháp sắc bén như gió của Đường Lang phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, như ba cơn lốc xanh ào ào ập đến. Theo sát phía sau, là hơn mười chiến sĩ Người Lùn và chiến sĩ Linh Ngưu Nhân cao lớn đang cưỡi Long Tọa Kỵ, khuyết điểm lớn nhất của loại thằn lằn có sinh mệnh dẻo dai này là tốc độ hơi chậm, không theo kịp tốc độ của Đường Lang Đao Thủ. Sau nữa, Gia Cát Minh Nguyệt thấy được bóng dáng của Nancy và đám người Stefan. Boggs cùng các vị Trưởng Lão dẫn theo một đội ngũ khiêng súng nhỏ ăn mặc vô cùng lộng lẫy ở sau cùng, vừa chạy vừa thở hổn hển. Đội Danh Dự! Gia Cát Minh Nguyệt nhìn tiểu đội hỗn hợp gồm Miêu Nhân và Phong Nhân mặc đồng phục màu đỏ bó sát người, khoác dải lụa thêu sao vàng, vai khiêng súng nhỏ lưng đeo trống da trâu kia, liền đoán được lai lịch của họ. Xem ra phạm vi cảnh giới của lãnh địa Yarra lại mở rộng thêm rồi, mình vừa đặt chân vào lãnh địa, các Trưởng Lão đã dẫn theo Đội Danh Dự đi ra nghênh đón, không ngờ đụng luôn quân địch, vì nguyên nhân này, nên đội ngũ trước mắt cũng không phải lực lượng võ trang mạnh nhất của lãnh địa Yarra. Nhìn thấy các chiến sĩ Thú Nhân bỗng nhiên xuất hiện, tên đầu lĩnh Hắc Giáp Kỵ Sĩ vung tay lên, những tên còn lại đồng loạt giơ thương, lao về phía nhóm Gia Cát Minh Nguyệt. “Mau nổ súng!” Tộc trưởng Bronzebeard hét lớn, bóp cò súng. Trong tiếng súng nặng nề, viên đạn có khắc ma pháp trận Phong hệ từ họng súng bay ra, những người lùn khác cũng đồng loạt nổ súng, các chiến sĩ Miêu Nhân và Phong Nhân trong tiểu đội danh dự cũng nổ súng. Đáng tiếc là khoảng cách thật sự quá xa, quỹ đạo di chuyển của viên đạn đã bị thay đổi phương hướng, mà dù có may mắn trúng đích, thì cũng chẳng xuyên thủng được áo giáp của đám Kỵ Sĩ, chỉ có thể tạo ra từng tiếng va chạm lách cách. Càng tới gần bọn Kỵ Sĩ Hắc Giáp, các Chiến Sĩ Thú Nhân Hắc dốc toàn lực chạy tới, nhưng dù là Đường Lang Đao Thủ có tốc độ nhanh nhất, vẫn còn cách các nàng một quãng khá xa. “Lĩnh chủ đại nhân!” Tộc trưởng Bronzebeard lo lắng gầm lên, vung chùy sắt lên, sức mạnh nổi danh khắp đại lục của Người Lùn một lần nữa hiện ra trên người lão. Chùy sắt lao vun vút, nện ngã một tên Kỵ Sĩ khỏi lưng ngựa. Thủ lĩnh Barton và các chiến sĩ Linh Ngưu Nhân bắt chước họ, giơ gậy sắt chạm hình đầu trâu thật lớn lên chuẩn bị ném ra, nhưng do dự một chút lại để xuống. Sức mạnh của họ quả thật không kém gì Người Lùn, nhưng bàn về độ chính xác thì…không thể đem ra khoe được. Barton gào một tiếng vang dội, nhảy từ lưng Địa Long xuống, thi triển Kim Linh Quang Hoàn. Dưới ánh sáng của Kim Linh Quang Hoàn, tốc độ của Linh Ngưu Chiến Sĩ tăng mạnh, gần như muốn vượt cả Dường Lang Đao Thủ. Nhưng dù có đạt đến tốc độ như vậy, vẫn khó để chạy đến chỗ Lĩnh Chủ đại nhân trong thời gian ngắn. Tất cả Chiến Sĩ Thú Nhân cảm thấy thật lo lắng, tuy thực lực của Lĩnh Chủ đại nhân và các tùy tùng của ngài không kém, nhưng kẻ địch có tới trăm người, còn Lĩnh Chủ đại nhân thì sao? Đứng chỗ đó cũng chỉ có năm người, trừ bản thân Lĩnh Chủ đại nhân ra, còn có một tên Nhân Loại Kiếm Sĩ lạ mặt, rồi hai người Lâm Khổng và Hạ Mỹ, mà thực lực ma pháp của hai người này thì… Chỉ cần nghĩ chút xíu, mọi người đều tự động đem hai người này loại trừ. Trên bầu trời, đột nhiên vang lên tiếng rồng ngâm. Tiếng rồng ngâm này không hề xa lạ gì đối với Gia Cát Minh Nguyệt, ở Atlantis, nàng đã gặp Long Kỵ Sĩ Maldini và đồng đội của ông là Cự Long hệ Thổ Brando ở Atlantis. So với tiếng long ngâm của Cự Long hệ Thổ kia, tiếng Long Ngâm này trong sáng hơn, không có cảm giác nặng nề thành thục như thế. Ngẩng đầu nhìn về phía xa, Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng khi thấy bóng rồng màu xanh bay tới.Ngẩng đầu nhìn về phía xa, Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng khi thấy bóng rồng màu xanh bay tới. “Hỏa Nhi!” Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng kêu lên, thân hình của Hỏa Nhi đã to thêm không ít so với lúc nàng rời đi, chắc phải hơn ba mét, so với Cự Long trưởng thành thì vẫn chưa đạt, nhưng vẫn mang đầy đủ nét oai nghiêm của Long tộc. Đám người tộc trưởng Bronzebeard cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, dù Hỏa Nhi vẫn chưa đủ mạnh mẽ, nhưng vẫn đủ sức kéo thêm thời gian giúp họ. Trong cận chiến, chưa ai địch nổi Chiến Sĩ Thú Nhân mặc ma pháp trọng giáp cả. Từ xa, Hỏa Nhi bay lên phun lửa về phía bọn Hắc Giáp Kỵ Sĩ. “Rồng! Là rồng đó!” Một Hắc Giáp Kỵ Sĩ la lên. Uy danh của rồng nổi danh khắp đại lục từ lâu, sự mạnh mẽ của chúng đều được mọi người khắc sâu vào lòng. “Chẳng qua chỉ là một con rồng chưa trưởng thành thôi, sợ gì chứ, chúng ta đang mặc áo giáp kháng ma pháp đó!” Tên Kỵ Sĩ đầu lĩnh nói bằng khinh thường, sau đó tăng tốc. Bọn Kỵ Sĩ nắm chặt trường thương, nén sợ, dốc toàn lực đột kích. Ngay khi Hỏa Nhi phun lửa, chú ngữ cũng đồng thời phát ra từ miệng Lâm Khổng và Hạ Mỹ. Một đám cầu lửa và mũi tên nước bay ra từ tay hai người. Lại là Lưu Tinh Hỏa Vũ! Gia Cát Minh Nguyệt nghi ngờ nhìn về phía Lâm Khổng. Ở Miranda lâu như vậy, sao hắn vẫn chẳng tiến bộ thêm tí nào, cứ chứng nào tật nấy. Tất nhiên, Lưu Tinh Hỏa Vũ của hắn có biến hóa so với lúc trước, nhưng áo giáp trên người những Kỵ Sĩ trước mặt đều tỏa ra dao động nguyên tố, hiển nhiên đều là áo giáp kháng ma pháp. Chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ dựa vào Lưu Tinh Hỏa Vũ cấp bậc này là có thể gây nên thương tổn cho bọn họ? Càng làm cho Gia Cát Minh Nguyệt nghi ngờ hơn, là lúc này Hạ Mỹ chẳng những không ngăn cản hắn, mà còn theo hắn bắt chước, tạo ra một mảng mũi tên nước trông được nhưng dùng chả được. Nếu ở trên biển, mấy mũi tên này còn có chút uy hiếp, chứ nơi đây là đất liền, uy lực của mấy mũi tên này với cầu lửa của Lâm Khổng thật khó để phân cao thấp. Nhưng những nghi ngờ của Gia Cát Minh Nguyệt liền rất nhanh có đáp án, ngay khi hai loại ma pháp bay tới trên đầu bọn Hắc Giáp Kỵ Sĩ thì bỗng nhiên đổi hướng. Hai loại nguyên tố đối nghịch nhau va chạm mạnh mẽ, bộc phát ra từng dòng khí cuồng bạo, uy lực vượt xa lúc trước gấp bội. Uy lực được tạo ra khi mỗi quả cầu lửa và mũi tên nước va chạm không kém gì lúc Hạ Mỹ và Lâm Khổng toàn lực thi triển ma pháp. Nói cách khác, ma pháp trước mắt này, có uy lực tương đương với cả trăm Lâm Khổng và Hạ Mỹ ở thời điểm bộc lộ toàn bộ sức mạnh. Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng nhìn hai người, mấy ngày ở Miranda này, thực lực của bọn họ không chỉ nhảy vọt, mà lĩnh ngộ đối với việc vận dụng ma pháp một cách linh hoạt cũng sâu thêm. Miranda quả không hổ danh là nơi khởi nguồn của ma pháp, là thánh địa mà vô số Ma Pháp Sư hướng đến. Từng đợt ma pháp va chạm với nhau, tạo ra dòng khí sắc bén như dao, đâm tới bọn Hắc Giáp Kỵ Sĩ. Bọn chúng đồng loạt hét lớn, trên người bắt đầu tỏa ra tầng tầng ánh sáng nguyên tố, giống như tấm khiên, chặn lại những lưỡi đao gió, khiến chúng tan biến vào hư không, ngay cả lửa của Hỏa Nhi cũng chỉ bao phủ bên ngoài cơ thẻ chúng, chứ không thể tạo ra bất kỳ thương tích nào. Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng rùng mình, áo giáp kháng ma pháp như vậy, chỉ sợ không thua kém gì áo giáp của Thánh Kỵ Sĩ. Bọn chúng rốt cuộc là người phương nào? Chẳng lẽ Thánh Chủ vẫn không yên lòng, muốn giết người diệt khẩu? Đây chính là khả năng đầu tiên mà Gia Cát Ming Nguyệt nghĩ tới, nhưng với tính cách của lão Thủ Lĩnh Thần Côn đó, trừ khi tìm được biện pháp khác để thêm Thánh Quang cho Quang Minh Kỳ Nguyện Tháp, nếu không sẽ không bao giờ ra tay với mình mới phải chứ? Hơn nữa hắn cũng biết thân phận của mình chính là Quang Minh Trưởng Lão của Miranda, thì lại càng không dám quyết liệt đối đầu với Miranda vào lúc này mới đúng. Hay là Thần Điện Hắc Ám? Khả năng này xem ra có lý hơn một chút. Quang Minh Thánh Nữ của Giáo Đình, một trong các Trưởng Lão của Miranda, bất kể thân phận nào, đều đủ để Thần Điện Hắc Ám phái người tới ám sát. Nhưng tới bây giờ Hắc Ám Thần Điện vẫn chưa biết được thực lực chân chính của mình, tin tức kia của bọn họ cũng quá lạc hậu rồi. Nhìn Hắc Giáp Kỵ Sĩ đang lao tới trước mắt, Gia Cát Minh Nguyệt cười khẽ. Càng ngày càng gần, mắt thấy ma pháp với uy lực kinh người của Lâm Khổng, Hạ Mỹ và Hỏa Nhi đều không cản được bước chân của những Hắc Giáp Kỵ Sĩ đó, tim đám người tộc trưởng Bronzebeard như thót lên tới cổ họng. Vậy mà trong mắt nhóm Quân Khuynh Diệu và Lăng Phi Dương, đây chính là có người muốn đến ăn đập. Vấn đề là, không biết kẻ nào lại không biết sợ như thế, lại chạy tới tận đây tìm ngược như vậy?