Edit: Gió Sáng hôm sau, sau khi chuẩn bị đầy đủ lương thực thực phẩm, thuê phu xe, đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt rời khỏi Đại Dụ thành. Gia Cát Minh Nguyệt gọi Tiểu Nhục Hoàn ra, chủ yếu là muốn nhìn xem, có đúng là lần này triệu hoán ra, Tiểu Nhục Hoàn sẽ ở ngay bên cạnh nàng không. Bạch quang hiện lên, Tiểu Nhục Hoàn xuất hiện trong xe ngựa Gia Cát Minh Nguyệt và Đoan Mộc Huyên đang ngồi. Vừa nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, vui mừng nhào tới: “Mẫu thân!” “Ừ, ngoan!” Gia Cát Minh Nguyệt ôm lấy Tiểu Nhục Hoàn, sờ sờ đầu hắn. Tiểu Nhục Hoàn bộ dáng rất hưởng thụ. Mà Đoan Mộc Huyên ở bên cạnh, nhìn Tiểu Nhục Hoàn cả người đầy thịt cũng muốn nhào tới ôm một cái. “Tiểu Nhục Hoàn, cho ngươi đồ ăn ngon này.” Đoan Mộc Huyên đưa đồ ăn trong tay cho Tiểu Nhục Hoàn lấy lòng. “Ô, ngươi thật tốt.” Tiểu Nhục Hoàn không chút khách khí nhận lấy, một ngụm ăn hết, lại tặng kèm cho Đoan Mộc Huyên một nụ cười thật tươi. Ánh mắt nhìn Đoan Mộc Huyên cũng thay đổi. “Cái này cho ngươi, cái này nữa. Ngươi nhìn xem, ta còn rất nhiều đồ chơi, cũng cho ngươi.” Đoan Mộc Huyên hào phóng lôi hết đồ của nàng phía sau xe ngựa ra. Đây vẫn là lần đầu tiên Đoan Mộc Huyên nhìn thấy một hài tử còn nhỏ hơn nàng, hơn nữa, Tiểu Nhục Hoàn lúc nào cũng vui vẻ, bộ dáng rất đáng yêu, nàng cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể trở thành tỷ tỷ chăm sóc cho người khác, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất của mình cho Tiểu Nhục Hoàn. Gia Cát Minh Nguyệt chống cằm cười, nhìn hai đứa trẻ đang mải mê tìm đông tìm tây, cảm thấy giờ khắc này thật ấm áp. “Mẫu thân, ta thích cái này.” Tiểu Nhục Hoàn đột nhiên cầm vật gì đó nhào vào trong ngực Gia Cát Minh Nguyệt. “Huyên huyên tỷ tỷ thật tốt, ta muốn cái gì cũng đưa cho ta.” “Đây là cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn đồ vật Tiểu Nhục Hoàn đang ôm trong ngực. “Đây là đàn tỳ bà.” Tiểu Nhục Hoàn chớp chớp đôi mắt to, hưng phấn nói. “Ngươi thích cái này? Thích nhạc khí?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Tiểu Nhục Hoàn hưng phấn, có chút buồn cười hỏi, nghĩ, sau khi về, mình sẽ mua cho hắn thật nhiều nhạc cụ, nhưng rất nhanh, Gia Cát Minh Nguyệt thu hồi hoàn toàn chủ ý này. “Đúng vậy. Ta hát cũng rất dễ nghe. Ta hát cho mẫu thân nghe nha.” Tiểu Nhục Hoàn hào hứng đưa cái tay béo mập bắt đầu gẩy đàn. Một khắc sau, Gia Cát Minh Nguyệt cảm giác tóc gáy cả người mình đều dựng hết lên, không chỉ nàng, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, thiếu chút nữa hộc máu. Người trên xe ngựa phía sau cũng nghe rõ, đau khổ chịu đựng. Đây, đây, đây thực là ma âm xuyên tai mà. Thật là thống khổ a! Ai có thể giải thích một chút, Tiểu Nhục Hoàn thoạt nhìn ú nộn khả ái, ca hát lại có lực sát thương như thế này là sao! Riêng hắn vẫn không cảm thấy gì, càng hát càng cao hứng, càng đàn càng cao hứng. “Bầu trời ơi, vì sao xanh như vậy ~ Mặt đất ơi, vì sao rộng như vậy ~ a, a, a ~ sa mạc ơi, vì sao có nhiều cát như vậy a.” Tiểu nhục hoàn vừa gảy tiểu tỳ bà vừa hát, phải gọi là kêu gào, đến thỏa thích. Giai điệu quái dị hòa với tiếng tỳ bà tạo nên những âm thanh kỳ dị. Mọi người không hiểu, sao thanh âm của tiểu mập mạp mềm mại, đáng yêu kia khi ca hát lại trở nên kinh khủng như vậy? Sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt tái nhợt, rất nhiều lần nàng muốn triệu hoán Tiểu Nhục Hoàn trở về, nhưng nhìn đôi mắt ướt át, tràn đầy chờ đợi, nàng lại không đành lòng. Tiểu Nhục Hoàn thỉnh thoảng lại dùng đôi tay nhỏ bé, bụ bẫm của hắn kéo kéo vạt áo của nàng, dùng thanh âm ô ô a a mềm mại làm nũng: “Mẫu thân, ta hát có dễ nghe không?” Gia Cát Minh Nguyệt có thể tưởng tượng, nếu nàng nói khó nghe, Tiểu Nhục Hoàn sẽ khóc thành tiếng ngay lập tức. Đoan Mộc Huyên vẻ mặt cầu xin lui ở một bên không nói gì. Nếu như nàng biết lực sát thương của Tiểu Nhục Hoàn lớn như vậy, nói gì cũng sẽ không đem tiểu tỳ bà lôi ra. Nhưng bây giờ đã muộn, nói gì cũng đã muộn rồi. “Một con gà hai chân, ngươi đoán hai con gà mấy chân, ta không nói cho ngươi, không nói cho ngươi ~” Tiểu Nhục Hoàn vừa gảy tiểu tỳ bà vừa đong đưa hát. Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, vui sướng quyết định. Nàng quyết định triệu hoán Vẹt Mập và Hân Lam ra, không thể để cho một mình nàng phải chịu đau khổ được? Đã là ma sủng, vậy thì phải cùng chủ nhân đồng cam cộng khổ! Xe ngựa không chứa nổi Cự Phong, cho nên tạm thời bỏ qua cho hắn. Vẹt Mập bị tiếng hát đầu độc, trực tiếp nằm sấp bất động. Gia Cát Minh Nguyệt thấy như vậy là đủ rồi, trước kia nàng cho rằng sóng công kích của Vẹt Mập rất lợi hại, không nghĩ tới, hắn lại không phải là đối thủ của Tiểu Nhục Hoàn. Vậy sau này, không phải là có thể suy xét để cho Tiểu Nhục Hoàn hướng về phía kẻ thù ca hát sao? Hân Lam sắc mặt tái nhợt ngồi trên đầu vai Gia Cát Minh Nguyệt, run rẩy nói: “Chủ nhân, ngươi, ngươi, sao ngươi có thể để cho bộ tộc Vưu Ô sờ tới nhạc cụ hả? Bộ tộc Vưu Ô rất thích âm nhạc. Nhưng bọn hắn là ma sủng không có thiên phú với âm nhạc nhất không gian.” “Sao ngươi không nói sớm?” Lòng của Gia Cát Minh Nguyệt cũng run rẩy, bộ tộc Vưu Ô này thực sự là kỳ ba. Không có thiên phú với âm nhạc nhưng lại thích nhất là âm nhạc. “Ta, ta cũng không biết chuyện sẽ trở thành thế này. Ta quên mất.” Hân Lam run rẩy nói “Chủ nhân, ngươi thật xấu, ngươi nghe hắn hát là được, tại sao còn kéo theo cả chúng ta? Ta phải trở về.” “Ma sủng phải cùng chủ nhân đồng cam cộng khổ.” Gia Cát Minh Nguyệt nghĩa chánh ngôn từ nói. “Ta muốn tạo phản.” Hân Lam nghiến răng nghiến lợi nói. Gia Cát Minh Nguyệt không đếm xỉa đến lời của Vẹt Mập và Hân Lam, lặng lẽ bịt lỗ tai mình lại… Từ nay về sau, không thể để bất kỳ nhạc khí nào xuất hiện bên cạnh Tiểu Nhục Hoàn nữa. Hai chiếc xe ngựa càng đi càng xa. Lúc này, Tần Thương Hải đang ở Mang Hồ. Tất nhiên, Tần Thương Hải sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, hắn không trực tiếp ra tay, nhưng hắn có thể dùng chiêu mượn đao giết người. Mà đao hắn muốn mượn khiến cho người ta vừa nghe thấy đã sợ mất mật. Được xưng là một trong những sa mạc Tử Vong Chi Hải, đập vào mắt là một mảnh cát vàng mênh mông, không có màu sắc nào khác, càng không thấy được nửa điểm màu xanh. Giữa cuồng phong gào thét, một lều vải đứng lẻ loi nghênh đón bão cát xâm nhập, cờ xí rách nát cắm trên nóc lều, một mặt vẽ hoa văn hình thù kỳ dị, phất phơ trong gió. Trong lều, một lão nhân mặc trường bào da thú, mặt đầy hình xăm, đang còng lưng, dùng bàn tay khô héo như móng gà đã biến thành màu đen của hắn, nắm lên một nắm bột không biết tên, thả vào trong nồi sắt loang lổ rỉ sét trước mặt, chất lỏng giữa nồi cuồn cuộn không ngừng, tỏa ra một thứ mùi tanh hôi kỳ quái, làm người khác vừa ngửi thấy đã muốn nôn. “Đem thuốc dẫn tới đây.” Thanh âm của lão khô khốc, giống như muỗng xẹt qua mâm*, khiến người nghe vô cùng khó chịu. (*)Các nàng thử lấy cái thìa cào vào cái mâm là biết như nào ngay. :3 “Dạ, Đại vu y.” Ngoài cửa, một nam tử trẻ tuổi cũng mặc trường bào da thú quái dị giống như vậy cung kính đáp. Vu y là người thần bí nhất trong sa mạc, bọn họ có vu thuật và y thuật siêu việt có thể trị hết mọi bệnh tật, đau đớn, được tất cả các bộ lạc trong sa mạc tôn kính, bên cạnh đó, bọn họ cũng dùng khả năng thông linh thần kỳ để xử phạt những ai dám cả gan xúc phạm đến tôn nghiêm của bọn họ, dùng máu tanh đổi lấy sự kính sợ của các bộ lạc khác. Người tôn kính bọn họ thì tôn sùng bọn họ như thần linh, người sợ bọn họ thì coi bọn họ là ma quỷ. Đại vu y là người có địa vị tối cao, sở hữu thực lực mạnh nhất trong sa mạc. Người được tôn xưng là đại vu y phải vượt qua mười mấy người khác. Mỗi một người cũng được mấy chục bộ lạc nhỏ cung phụng, không được bọn họ cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần trong vòng trăm dặm, bằng không, sẽ bị tất cả các bộ lạc trong sa mạc cùng nhau công kích. Nơi ở của Đại vu y cũng là cấm địa của sa mạc. “Đừng, van cầu ngài, đừng mà.” Một nữ hài khoảng mười hai mười ba tuổi, bị vu y trẻ tuổi đưa vào trong lều, sợ hãi nhìn Đại vu y trước mặt, nức nở cầu xin. Đôi mắt đục ngầu của Đại vu y trừng nàng một cái, cô gái giống như bị độc xà nhìn chằm chằm, lui về phía sau, ngừng khóc. Đại vu y dùng hắc thủ khô héo như móng gà vén ống tay áo của tiểu cô nương kia lên, trên cánh tay non mềm, trắng mịn, những vết đao đáng sợ xếp thành hàng dày đặc khắp nơi. Có vết đã khỏi, lưu lại vết sẹo như con rết, có vết đang kết vảy, mọc da non, có vết mới bị cách đây không lâu, miệng vết thương còn chưa khép, đang rỉ ra chút nước vàng. Đại vu y kéo tay tiểu cô nương đến giữa nồi chất lỏng đang cuồn cuộn bốc lên, sau đó rút ra một thanh ngân đao sắc bén. Vu y trẻ tuổi không đành lòng nhìn, lặng lẽ nghiêng đầu qua chỗ khác. Ánh đao lóe lên, trên tay tiểu cô nương lại có thêm một vết thương thật sâu, máu tươi nhỏ vào giữa nồi, nhanh chóng sôi lên, đỏ chói mắt, đỏ kinh tâm. Chất lỏng màu đỏ trong nồi bắt đầu ngưng kết một nửa, dần dần đông lại như cao, hiện ra ánh sáng trong suốt như hổ phách lại lóe lên huyết sắc nhàn nhạt. “Thành công! Thành công!” Đại vu y tự lẩm bẩm, thân hình khô gầy run lên, quang mang trong mắt điên cuồng chớp động. Vu y trẻ tuổi nhìn tiểu cô nương đầy cảm thông. Đại vu y luyện thuốc thành công, cực khổ của nàng cũng kết thúc. “Được rồi, ngươi ra ngoài đi.” Đại vu y nói. “Dạ.” Vu y trẻ tuổi kéo tiểu cô nương chuẩn bị rời đi. “Ngươi đi, nàng ở lại.” Trong đôi mắt của Đại vu y cháy lên một ngọn lửa khác thường. Vu y trẻ tuổi do dự một chút, khom người ra khỏi lều, cuối cùng liếc nhìn tiểu cô nương một cái, thì ra, cực khổ của nàng vẫn chưa kết thúc, có lẽ chỉ vừa mới bắt đầu. Tiểu cô nương nhìn thấy ánh lửa cuồng nhiệt trong mắt Đại vu y, lại nghe thấy hô hấp của hắn dồn dập, nặng nề, ý thức được cái gì đó, kéo y phục thật chặt, lui về phía sau. (*) Xấp xỉ tuổi lão tổ tông Tần gia, tính theo tuổi lúc đó, ước chừng 70t đi, mà tiểu cô nương kia mới 12, 13t. TM! Già còn chơi trống bỏi. -.- “Đại vu y, có người đến.” Đúng lúc này, vu y trẻ tuổi đột nhiên kéo rèm cửa ra, kinh hoảng nói. “Là ai?” Đại vu y không vui trợn mắt liếc hắn một cái, lại có chút kỳ quái, với thân phận của hắn, trước khi được hắn cho phép, ai dám xông vào cấm địa? Trên cát vàng, một chấm đen từ xa đang lướt trên mặt đất bay tới, nhìn gần mới rõ, thì ra là một lão giả khuôn mặt khô héo, chính là lão tổ tông Tần gia, Tần Thương Hải. “Là ngươi? Ngươi đến làm gì?” Đại vu y nhìn Tần Thương Hải, vẻ mặt không vui. Các bộ lạc trong sa mạc, dân cư cường hãn, mà vị trí Đại Dụ thành lại trấn giữ đường giao thông quan trọng giáp ranh, trăm ngàn năm qua, hai bên khi thì tranh chấp, khi thỏa hiệp, khi địch, khi bạn, địa vị của Đại vu y trong các bộ lạc ở sa mạc cực cao, hắn cũng biết Tần Thương Hải, chẳng qua, từ đầu đã không có cảm tình, hiện tại lại bị hắn phá hỏng chuyện tốt, sắc mặt càng không thể tốt hơn. “Đại vu y, ngươi chào đón bạn cũ như vậy sao?” Tần Thương Hải không hề tức giận, lớn tiếng cười nói, chỉ là, khuôn mặt xác ướp của hắn cười hay không cười cũng như nhau. Còn Đại vu y mặt đầy nếp nhăn với hình xăm, biểu tình cũng không khác là mấy. “Vào đi.” Đại vu y kéo cửa lều đi vào trước. Thân hình Tần Thương Hải cũng lăng không bay vào. Tiểu cô nương kia nhân cơ hội này, như chim nhỏ lao ra khỏi lồng, chạy ra ngoài, Đại vu y đã mất hứng, cũng không liếc nhìn nàng một cái. Nhưng đối mặt với tiểu cô nương là sa mạc vô biên, căn bản không biết nên chạy về hướng nào, quay đầu lại, nhìn căn lều đã khiến nàng sợ hãi bao lâu nay, khẽ cắn môi, kiên định chạy về nơi sâu nhất trong sa mạc. Một đạo bóng dáng đột nhiên chắn trước người nàng, là người vu y trẻ, tiểu cô nương vô cùng hoảng sợ, vu y trẻ ra dấu yên lặng, nhẹ nhàng nhét vào tay nàng mấy miếng thịt khô và một túi nước, sau đó chỉ cho nàng một phương hướng, chớp mắt một cái đã đứng bên cạnh lều vải, giống như chưa từng làm gì. Mắt tiểu cô nương ngấn lệ, chạy thật nhanh về hướng hắn chỉ. “Đại vu y, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như năm ấy.” Trong lều, Tần Thương Hải giống như vô cùng xúc động nói. “Nói đi. Tìm ta có chuyện gì?” Đại vu y không muốn cùng hắn nói lời vô ích, đi thẳng vào vấn đề. “Đại vu y vẫn thẳng thắn như vậy, ha ha, lần này, ta tới là muốn mời Đại vu y ra tay giúp ta diệt trừ vài người.” Tần Thương Hải cùng Đại vu y quen biết nhiều năm, vì vậy cũng không quanh co nữa. “Ngay cả lão tổ tông Tần gia cũng không đối phó được, lại muốn ta xuất thủ, ngươi thật là coi trọng ta.” Tuy rằng không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt đầy hình xăm của Đại vu y, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy coi thường, chẳng lẽ trong mắt những người này, người của bộ lạc sa mạc thực sự yếu kém, ngu xuẩn như vậy, ngay cả Đại vu y cũng có thể dễ dàng lừa gạt.