Edit: Gió
Phía sau, Lăng Phi Dương từ trong bóng tối hiện thân.
“Nàng muốn đi Tần gia.” Lăng Phi Dương không hỏi mà là khẳng định.
“Ừm.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng không che giấu.
“Đi làm gì?” Giọng Lăng Phi Dương bình tĩnh không một gợn sóng.
“Đi tìm một món đồ.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nghĩ sẽ giấu Lăng Phi Dương chuyện này. “Nam Cung Cẩn nói ở Tần gia có tinh huyễn thủ hộ, ta tính đến đó tìm thử một chút. Uất Trì gia gia từng nói, chỉ cần tập hợp đủ tinh huyễn thủ hộ, ta có thể biết được thân thế của mình.”
“Tinh huyễn thủ hộ, thân thế của nàng?” Lăng Phi Dương ngơ ngác, lặp lại lời của Gia Cát Minh Nguyệt.
“Gia Cát gia chủ không phải cha ruột của ta.” Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nói. “Ta muốn biết thân thế của mình, cho nên, ta phải tập hợp đủ tinh huyễn thủ hộ.”
Lăng Phi Dương vô cùng kinh hãi, đây là lần đầu tiên hắn nghe Gia Cát Minh Nguyệt nói ra điều này. Gia Cát Phó Vân không phải cha ruột của nàng?
“Gia Cát gia chủ vì bảo vệ ta mới tuyên bố với bên ngoài, ta là con gái của ông ấy.”
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Lăng Phi Dương khiếp sợ, lên tiếng giải thích, “Mọi người đều cho rằng ta là con gái tư sinh của Gia Cát gia, nhưng thực ra không phải. Nhiều năm như vậy, Gia Cát gia chủ đã vì ta mà phải chịu không ít chỉ trích.”
“Thì ra là như vậy.” Lăng Phi Dương hiểu rõ, khẽ thở ra một hơi. Chuyện này quả thực khiến hắn khiếp sợ, nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này cũng có thể.
Nhưng mà, rốt cuộc thân thế của Minh Nguyệt là gì? Lăng Phi Dương nhìn thiếu nữ trước mặt không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể là phụ mẫu của một người chói mắt thiên hạ như nàng đây?
“Tần gia có tinh huyễn thủ hộ. Nghĩ lại lúc trước, khi Tần Hồng Vân nhìn thấy ta có tinh huyễn thủ hộ, hắn lập tức nhận ra. Còn hưng phấn như vậy. Khả năng Tần gia có tinh huyễn thủ hộ là rất lớn.” Gia Cát Minh Nguyệt phân tích, “Cho nên, đêm nay ta muốn đi xem. Ngươi còn phát ngốc cái gì? Hoàn hồn!” Gia Cát Minh Nguyệt khua tay trước mặt Lăng Phi Dương, không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì mà thất thần như vậy.
“Không nghĩ gì. Ừ, đi thôi, ta đi cùng nàng.” Lăng Phi Dương nói xong, không đợi Gia Cát Minh Nguyệt nói câu nào, dưới chân khẽ đạp, cơ thể giống như một phiến lá rụng, nhẹ nhàng bay qua đầu tường, tường viện cao gần năm thước, chẳng là gì so với tường thành, đối với cao thủ cấp bậc như hắn, đây căn bản không phải là vật cản.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng yên lặng không một tiếng động theo sau.
Tần Phủ vào đêm, mặc dù thoạt nhìn có vẻ yên tĩnh, an tường, nhưng trong bóng tối lại lộ ra nồng nặc đè nén, trong góc tối không ai để ý, cất giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm, đương nhiên, đây chỉ là đối với người bình thường, còn với Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương mà nói, hoàn toàn không thể gọi là nguy hiểm.
“Phốc.” Lại một tên hộ vệ Thiên không cấp đỉnh nấp trong bóng tối ngã xuống bụi trường thanh ở nơi ẩn nấp, sắc mặt yên lành còn treo nụ cười nhàn nhạt, giống như không cẩn thận ngủ thiếp đi.
Lăng Phi Dương thu tay về, cùng Gia Cát Minh Nguyệt đi sâu vào trong Tần phủ, những cao thủ bảo vệ xung quanh đều đã được kiếm của hắn dọn dẹp sạch sẽ, không còn chút nguy hiểm nào.
Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên kéo Lăng Phi Dương, ra dấu cẩn thận. Trong lòng Lăng Phi Dương khẽ run một cái, tập trung tinh thần hướng ra phía ngoài dò xét, cảm nhận được một tia khí tức như có như không. Hiển nhiên, thực lực của người này rất mạnh, hơn nữa, lại ẩn giấu rất kỹ. Không cẩn thận chú ý, quả thực sẽ không nhận ra được.
“Linh hồn cấp.” Thanh âm nhỏ bé của Gia Cát Minh Nguyệt lặng lẽ truyền vào tai Lăng Phi Dương, mặc dù người này lẩn tránh cực kỳ khéo léo, cũng thu liễm hơi thở của mình cực kỳ cẩn thận, nhưng vẫn không thoát khỏi thần thuật tra xét của Gia Cát Minh Nguyệt.
Theo hướng ngón tay Gia Cát Minh Nguyệt chỉ, Lăng Phi Dương cẩn thận tìm kiếm lần nữa, cuối cùng cũng phát hiện kình khí vô cùng nhỏ bé chập chờn sau một ngọn núi giả ở phía xa.
Hai người liếc nhau, gật đầu một cái, bóng dáng đồng thời biến mất, trong nháy mắt, thân hình đã xuất hiện sau lưng người nọ.
Linh hồn cấp, cho dù để ở nơi nào, cũng là cao thủ trong cao thủ, thế nhưng, hai Thánh cấp cao thủ cố ý che giấu hơi thở đứng ở phía sau, tên hộ vệ cấp Linh hồn vẫn đang hết sức chăm chú duy trì cảnh giác này, không hề phát hiện ra, đương nhiên, hắn cũng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có Thánh cấp cao thủ lẻn vào trong phủ.
Ngón tay của Lăng Phi Dương khẽ điểm vào gáy tên hộ vệ kia, trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng kình khí xuyên qua cơ thể sắc bén như kiếm, tên hộ vệ kia chỉ cảm thấy khí tức bị kìm hãm, trong người truyền đến cảm giác ấm áp, thoáng một cái liền tê liệt ngã xuống đất. Thực lực sai biệt, chênh lệch quá xa, lại không có chút phòng bị nào, tên hộ này ngay cả một chút kháng cự cũng không có.
“Được rồi, bây giờ nên đi đâu?” Lăng Phi Dương cẩn thận xem xét một lần, xác định bốn phía không có nguy hiểm, nhìn mấy hàng tiểu viện phía trước hỏi. Diện tích của Tần gia quá lớn, cứ tìm như vậy, cho dù người ta mở rộng đại môn cho bọn họ tìm, đoán chừng cũng không tìm được tinh huyễn thủ hộ ở nơi nào.
Bọn họ cũng không có ý định nghe ngóng gì từ những hộ vệ này, nói đùa, dị bảo mở ra lực lượng thần bí thống trị đại lục trong truyền thuyết, khẳng định những hộ vệ này, ngay cả nghe cũng chưa được nghe qua, có hỏi cũng vô ích.
“Bình thường, đồ liên quan đến vận mạng gia tộc, nhất định sẽ có trọng binh thủ hộ, hơn nữa, có lẽ sẽ mang theo bên mình người quan trọng nhất, người nọ thực lực cấp Linh hồn, chắc chắn không phải hộ vệ bình thường, cho nên, vật chúng ta muốn tìm có thể ở gần đây.” Gia Cát Minh Nguyệt chắc chắn nói.
“Nàng nói đang ở trên tay của Tần Định Phương? Phòng ngủ của Tần Định Phương khả năng ở gần đây?” Lăng Phi Dương suy nghĩ một chút hỏi.
“Không nhất định.” Gia Cát Minh Nguyệt lắc đầu, trên người nàng có hai món tinh huyễn thủ hộ, nếu như trên người Tần Định Phương cũng có, nàng có thể cảm ứng được, nhưng lần trước khi gặp Tần Định Phương, lại không có bất kỳ khác thường nào, chứng tỏ không có trên người của hắn. Nhưng cũng không thể loại bỏ phương án, lần trước Tần Định Phương ra ngoài mà không mang theo.
“Vậy ở nơi nào?” Lăng Phi Dương giống như vừa hỏi Gia Cát Minh Nguyệt, vừa tự hỏi mình.
“Chúng ta thử tìm kiếm một chút, trên người ta có hai kiện tinh huyễn thủ hộ. Chỉ cần gần đây có tinh huyễn thủ hộ, ngọc bội và vòng cổ trên người ta sẽ có phản ứng.”
“Ừm.” Lăng Phi Dương gật đầu một cái, sau đó nhìn từng dãy nhà, suy nghĩ xem nên bắt đầu tìm từ nơi nào là tốt nhất.
Lúc này, một tỳ nữ đẩy cửa một gian phòng trước mặt, chạy ra sau góc tường, vừa mới chạy được mấy bước, đột nhiên, một tên hộ vệ từ sau tường lóe ra, một tay ôm ngang eo tỳ nữ này.
“Bảo bối, ta chờ muốn chết rồi, sao hôm nay trễ vậy?” Tên hộ vệ kia vừa nói vừa gặm giống như không thể đợi được nữa.
“Chờ một chút, chờ một chút, gấp cái khỉ gì, chúng ta đến phòng chứa củi đi.” Tỳ nữ vừa ngăn cản tay heo của hắn vừa thở hổn hển nói.
“Lại là phòng củi, được rồi, mẹ kiếp, nếu không phải lão bất tử Trương quản gia có tâm quỷ với nàng, chúng ta cũng không phải lén lút như thế này.” Tên hộ vệ kia quyến luyến không nỡ buông tay, tức giận nói.
“Nếu không phải Trương quản gia coi trọng thiếp, chàng nghĩ chàng có thể là tiểu đội trưởng.” Tỳ nữ cười duyên nói.
“Cũng đúng, được rồi, chúng ta đi cắm sừng cho Trương quản gia nào.” Tên hộ vệ cười dâm.
Rốt cuộc là hắn cắm sừng Trương quản gia hay Trương quản gia cắm sừng hắn? Trong lúc Gia Cát Minh Nguyệt đang suy nghĩ vấn đề đầy tính triết học này, Lăng Phi Dương đã nhẹ nhàng đánh hai người ngất xỉu trên mặt đất.
Lăng Phi Dương kéo hai cơ thể mềm nhũn vào một bụi hoa. Gia Cát Minh Nguyệt đi đến hành lang, tìm từng gian phòng nhưng tinh huyễn thủ hộ trên người không có bất kỳ phản ứng nào.
Toàn bộ Tần gia đã bị bọn họ tìm gần hết, nhưng vẫn như cũ, không có phản ứng gì.
“Có thể ở trong mật thất, tầng hầm dưới mặt đất gì đó không?” Gia Cát Minh Nguyệt thấp giọng cục cục*, suy đoán.
(*) nguyên văn trong cv luôn nhé. :3 Mọi người cứ tưởng tượng con gà nó cục cục trong miệng thế nào thì bây giờ chị đại của chúng ta đang nói như thế. =))
“Có thể. Thông thường, đại gia tộc đều có mật thất.” Lăng Phi Dương nhíu mày, “Góc bên kia còn chưa tìm, chúng ta qua đó thử xem.”
Hai người không một tiếng động lẻn qua góc bên kia. Trong góc phía Tây của Tần gia, có một tiểu viện đơn độc. Trong viện, cỏ dại mọc thành bụi, vô cùng rậm rạp, có chỗ cao tới ngang người, rõ ràng đã lâu không có người qua lại, phía sau viện, một tòa nhà cũ kỹ đứng lặng im trơ trọi, dưới mái hiên treo mấy mạng nhện to. Cả tiểu viện làm cho người ta cảm thấy xơ xác, tiêu điều.
Tới gần tiểu viện, Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, bởi vì tinh huyễn thủ hộ có phản ứng.
“Chính là chỗ này.” Gia Cát Minh Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng có một đạo linh lực kỳ dị đang dao động giữa ngọc bội trong ngực, vui mừng, kích động, nhưng lại không dám tùy tiện đi vào.
Trong sân viện đổ nát, ngoại trừ chấn động kỳ dị của tinh huyễn thủ hộ, Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở tồn tại của bất kỳ kẻ nào.
Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có ba khả năng: một là, tinh huyễn thủ hộ giấu ở trong viện không người canh gác; hai là, người này thực lực cao cường, cao đến mức hai người bọn họ là Thánh cấp sơ kỳ cũng khó có thể cảm nhận được hơi thở của hắn; ba là trong tiểu viện trông có vẻ điêu tàn, hoang phế này cất giấu cơ quan cạm bẫy có thể khiến Tần gia yên tâm.
Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên hy vọng là khả năng thứ nhất, nhưng chính mình cũng hiểu rõ, khả năng này là cực kỳ nhỏ, còn khả năng thứ hai lớn hơn một chút, bởi vì ở trong viện, nàng không phát hiện ra mối nguy nào khác.
Lăng Phi Dương cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có, nghĩ tới những khả năng giống như Gia Cát Minh Nguyệt.
Nhưng, bất kể có thế nào, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn muốn đi tìm thử.
Gió đêm lạnh căm căm, cổng viện loang lổ, đầy những lỗ hổng khẽ phát ra tiếng kẽo kẹt, chậm rãi mở ra, ánh nến mờ nhạt, lúc ẩn lúc hiện đem toàn bộ sân viện phản chiếu. Vừa vào cửa, Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đã thấy một cảnh tượng như này: một lão giả sắc mặt khô héo, nhăn nheo đang ngồi trên bồ đoàn, râu dài bạc trắng thả xuống, trên mặt không chút sức sống, nếu không phải trong đôi mắt thỉnh thoảng lộ ra vài điểm tinh quang, thì nhìn qua không khác một xác ướp khô héo nhiều năm là mấy. Tần Định Phương thấp người hầu hạ sau lưng lão giả, dáng vẻ vô cùng cung kính, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Hai người này, giống như đặc biệt ở đây chờ bọn Gia Cát Minh Nguyệt vậy. Nhìn một màn này, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đều cả kinh.
Mà càng khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt chú ý là lão giả này không chỉ ẩn giấu hơi thở của mình, còn giấu kín cả khí tức của Tần Định Phương. Gia Cát Minh Nguyệt biết rõ thực lực của Tần Định Phương, mặc dù cũng đã ở trên cấp Linh hồn nhưng tuyệt đối không có khả năng tránh thoát thần thuật mình mở ra để dò xét, đối với thực lực của lão giả huyền bí này càng thêm kinh nghi.
“Tiểu bằng hữu, nếu đã đến thì vào đây ngồi một lát đi.” Lão giả chỉ chỉ bồ đoàn bên cạnh, giọng nói khàn khàn, trầm thấp, mặc dù bình thản, lạnh nhạt nhưng mang theo ma lực khiến người ta khó có thể kháng cự.
Hai mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng lên nhìn chiếc nhẫn đơn giản trên ngón tay lão giả, rõ ràng là cảm nhận được năng lượng kì dị đang dao động trong đó. Tinh huyễn thủ hộ!
"Nếu lão tiên sinh đã mời, vậy thì, cung kính không bằng tuân lệnh.” Gia Cát Minh Nguyệt cười đi vào phía trong, với thực lực của nàng và Lăng Phi Dương bây giờ, người có thể giữ chân bọn họ không nhiều lắm, nên cũng không để chuyện này trong lòng, nàng muốn nhìn xem, Tần gia này giàu có đến đâu, nhiều tiền đến đâu.
“Lão phu Tần Thương Hải, hai vị là Gia Cát Minh Nguyệt tiểu thư và Lăng Phi Dương công tử?” Lão giả nhàn nhạt hỏi.
“Vãn bối chính là Gia Cát Minh Nguyệt.” Gia Cát Minh Nguyệt hơi khom lưng chắp tay, Lăng Phi Dương đứng bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Nhưng khi nghe thấy tên Tần Thương Hải, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc.
“Tần Thương Hải, một trong những thiên tài xuất thế trong lịch sử Tần gia, thuở thiếu thời, tên tuổi từng sáng ngang với Thanh tiên sinh, nhưng sau khi Thanh tiên sinh tấn thăng Thánh cấp, trở thành Hộ quốc kiếm thánh của Đan Lăng quốc, vang danh khắp thiên hạ, hắn lại mai danh ẩn tích, dần dần bị người đời lãng quên, rất nhiều người cho rằng hắn đã chết dưới Thiên lôi tôi thể, không nghĩ tới lại sống tới tận bây giờ, còn tấn thăng Thánh cấp.” Trong tai Gia Cát Minh Nguyệt vang lên thanh âm cực lực đè thấp của Lăng Phi Dương.
Lúc trước, khi Gia Cát Minh Nguyệt đối đầu với Tần gia, Lăng Phi Dương đã bắt đầu thu thập tư liệu, bối cảnh của Tần gia, đối với đoạn ghi chép này đặc biệt khắc sâu. Bởi vì, giống như Tần gia, Lăng gia cũng là gia tộc cổ xưa, cái gọi là thiên tài, như cá chép qua sông, nhiều không đếm xuể, nhưng đại đa số đều là phù dung sớm nở tối tàn, Lăng Phi Dương khi đó vừa tấn thăng Thánh cấp, tra được thế gia xuất sinh của vị này, đồng dạng là thiên tài xuất chúng, nhưng số phận của Tần Thương Hải lại khác xa, có mấy phần cảm khái vận mệnh, nên cực kỳ nhớ rõ.
Nghe thấy lời của Lăng Phi Dương, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không dám sơ suất, một đại cao thủ nổi danh cùng thời với Thanh tiên sinh, tính tới bây giờ, thực lực nên có sẽ rất mạnh, nàng cũng khó có thể tưởng tượng được.
Tần Thương Hải đương nhiên cũng nghe thấy những lời Lăng Phi Dương nói với Gia Cát Minh Nguyệt, hắn kiêu ngạo, hơi hí mắt.
Truyện khác cùng thể loại
1149 chương
10 chương
118 chương
136 chương
61 chương
33 chương
61 chương