Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 52 : Phát triển (1)

Chuyện của chị họ Nguyệt Nguyệt thực chất chỉ là chuyện nhỏ. Bởi vì đã bị giết nên Lâm Thịnh tạm thời không thể tiến vào giấc mơ được, mỗi ngày chỉ đành phải nghỉ ngơi hồi sức, tiếp tục chăm chỉ ôn luyện thêm kiếm thuật. Nhìn bề ngoài, cậu chỉ giống như một học sinh lớp mười hai bình thường đang chuẩn bị tham gia vào kỳ thi đại học. Nhưng thực chất, bởi vì luyện kiếm mà sức mạnh toàn thân, sức chịu đựng và thể trạng của cậu đều đang từ từ tăng lên đáng kể. Những ngày kế tiếp, mỗi khi tan học, Lâm Thịnh đều tìm đến các cửa hàng trang sức lớn tìm mua bột bạc. Bởi vì không có Taobao nên thật sự rất khó để mua được thứ này. Cậu phải vất vả đi hỏi khắp các cửa hàng trang sức bạc lớn nhỏ, mãi mới tìm mua được ở một nơi. Có điều giá cả của nó lại vượt quá mức dự tính ban đầu của cậu. Dựa trên những mảnh vụn ký ức thu được từ nữ kiếm sĩ Enni, muốn tiến hành nghi thức cần ít nhất chín đơn vị tiêu chuẩn. Đơn vị tiêu chuẩn ở đây là một chiếc thìa gỗ đặc biệt của thành Hắc Vũ, đong đầy một thìa thì được tính là một đơn vị. Chín đơn vị tiêu chuẩn, theo như tính toán của Lâm Thịnh thì ít nhất cũng phải khoảng một kilogam... Sau khi bỏ ra mấy nghìn tệ để mua một cân bột bạc nguyên chất, Lâm Thịnh bắt đầu loanh quanh trong các khu chợ nông sản, chợ thú cưng lớn trong thành phố Hoài Sa. Cậu hy vọng sẽ tìm được hươu sống để lấy ít máu của nó. Đáng tiếc, cậu đã lòng vòng quanh đây suốt hai ngày nhưng vẫn không thu được gì. Ngược lại, mấy ngày nay câu lạc bộ Thiết Quyền ở khu Hắc Thủy đã thu nhận thêm vài học viên nữa. Lứa học viên này không phải học viên nghèo giống lần trước, mà đều hiên ngang tìm tới tận cửa đóng học phí đăng ký theo học. Nghe Hạ Nhân báo lại trong điện thoại, chuyện này cũng nhờ có ba học viên lúc trước được Russell giảng dạy. Sau khi bọn họ học cấp tốc được vài chiêu liền trở lại đánh một trận, vậy mà có thể giành được thắng lợi. Sau trận thắng này, Madiel lại tận dụng cơ hội đó để tuyên truyền, nói mấy lời kiểu như: Huấn luyện viên câu lạc bộ là một cao thủ chân chính đã từng tham gia thi đấu và giành được hạng nhất kiếm thuật ở khu vực Hoài Sa. Đương nhiên người bình thường không thể hiểu được trận đấu kiếm thuật chia ra làm mấy cấp bậc, cũng không biết cuộc giải đấu kiếm thuật nghiệp dư ở Hoài Sa lớn đến mức nào. Chỉ có điều, vừa nghe đến cái danh đó thì họ đều cho rằng đây thực sự là câu lạc bộ có tiếng tăm, có bản lĩnh ở Hoài Sa. Bởi vậy, cả đám người lập tức cảm thấy thú vị, nóng lòng muốn theo học Ba người tới lần này cũng có lá gan không nhỏ, gần giống với những thanh niên trẻ tuổi đam mê võ nghệ. Mấy người họ cũng xem như có mắt nhìn, sau khi chứng kiến bản lĩnh võ thuật của Russell thì lập tức bằng lòng nộp học phí. Lần này, mặc dù câu lạc bộ Thiết Quyền ở khu Hắc Thủy không dự định làm rầm rộ, nhưng cũng coi như thu được một ít doanh thu. Chỉ cần sau này biết cách tuyên truyền hiệu quả, thì sớm muộn gì cũng có thể phát triển theo đúng quỹ đạo. Sau đó, Lâm Thịnh lại đến câu lạc bộ lần nữa, chỉ đạo nhóm Hạ Nhân thực hiện trùng tu lại sân tập trong câu lạc bộ cho tốt hơn. Cậu đã tiếp xúc nhiều với cách tuyên truyền, quảng bá của các đạo quán võ thuật, nên cũng hiểu rất rõ là với một võ đường, không những phải chăm chút khả năng thật sự mà còn phải trau chuốt cho hình thức bên ngoài. Bởi vậy cậu mới yêu cầu nhóm Russell và các nhân viên khác đều phải thống nhất trang phục, hơn nữa phần trang trí trong câu lạc bộ cũng phải thể hiện được vẻ thanh lịch và vui tươi khỏe khoắn. Tất cả những điều này đều góp phần giúp tăng tính đoàn kết và sự trung thành của các hội viên trong câu lạc bộ Thiết Quyền. Câu lạc bộ vẫn tiếp tục phát triển một cách vững chắc và dần có những bước chuyển biến tốt đẹp. Trong khi đó, Lâm Thịnh vẫn đang vô cùng buồn rầu về việc chuẩn bị các loại vật phẩm cho nghi thức. ... Giữa trưa, thời tiết mát mẻ, dễ chịu. Mùi hoa dịu nhẹ theo gió thổi vào cánh cửa sổ đang rộng mở. Ở bên ngoài, tiếng trẻ con nô đùa, đá bóng ồn ào cả một góc sân. Lâm Thịnh cầm trong tay quyển từ vựng, nhìn thì giống như đang tập trung học thuộc nhưng thực ra lòng cậu lại đang suy tính chuyện đi đến quán bar Tuyết Khiêu tối nay. Theo như lời miêu tả của Russell thì quán bar này là một nơi khá đặc biệt. Hình như ở đó không thích đón tiếp những vị khách lạ, mà ngay cả địa chỉ quán cũng được chọn ở một khu cực kì vắng vẻ nằm ở một góc hẻo lánh thành phố. Khỉ Đầu Chó Đỏ là một trong những kẻ chuyên buôn lậu súng ống đạn dược, nhưng cũng không phải là người duy nhất buôn súng trong quán bar. Trước đó Russell được thầy dẫn đến nên chắc cậu ta không có cảm nhận gì nhiều về nơi này, nhưng Lâm Thịnh có thể đoán được, ở những nơi hỗn tạp đủ loại người như vậy rất dễ xảy ra những chuyện không hay. Xã hội hiện nay không giống Trung Quốc ở kiếp trước của cậu, tình hình trị an luôn là vấn đề làm cho người ta không khỏi đau đầu. Bởi thế, cậu luôn phải lên sẵn mọi phương án dự bị, lỡ có gặp phải sự cố bất ngờ gì thì cũng không bị bối rối, đưa ra quyết định sai lầm. Lâm Thịnh ngồi trên ghế sofa, trong lòng thực ra cũng thấy rất hào hứng và mong đợi. Kiếp trước cậu chỉ đơn giản là một người phiên dịch các loại chữ cổ, so với cuộc sống của kiếp này thì quả thực khác xa nhiều lắm. Đối với cảnh tượng ở quán bar Tuyết Khiêu, cậu vừa nghe nói tới thì đã liên tưởng đến một loại hình tương đồng khác: quán bar của lính đánh thuê. Trên phim ảnh hay trong các loại tiểu thuyết, đây chính là loại hình bar phổ biến hơn cả. Lạch cạch. Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu. Cửa phòng ngủ dành cho khách chậm rãi mở ra, chị họ Nguyệt Nguyệt ở tạm tại nhà cậu mấy ngày nay bước tới, sắc mặt rất tiều tụy. Cô đã thay sang áo T-shirt hồng nhạt và quần jean bó sát người màu trắng, làm tôn lên đôi chân thon dài cùng bờ mông căng tròn của cô. Thấy Lâm Thịnh đang ngồi ở ghế sofa học từ vựng, cô chần chừ một lúc rồi ráng nặn ra một nụ cười, hỏi. "Trầm Trầm, em đang học từ vựng à?" "Vâng. Chị Nguyệt Nguyệt không đi ngủ trưa à?" Lâm Thịnh đặt quyển từ vựng xuống, hỏi qua loa một câu. "Chị không ngủ được..." Vương Nguyệt cúi đầu. Vừa nghĩ tới việc mình không thể trở lại trường, còn trong nhà giờ đây chắc đã rùm beng hết cả, thế là bao nhiêu đau đớn, xót xa trong lòng cô như từng đợt sóng biển tràn về. "Chị xuống dưới mua mấy món đồ rồi sẽ về ngay." Cô không muốn lộ ra dáng vẻ khốn đốn trước mặt em trai mình. Trong mắt cô, Lâm Thịnh vốn chỉ là một học sinh lớp mười hai rất bình thường, có nói với cậu cũng vô ích, chưa kể cô sợ mấy lời này có thể sẽ làm ảnh hưởng đến việc ôn luyện và thi cử của cậu. Cô được ở lại đây "tránh gió tránh mưa" đã là mắc nợ nhà người ta rất nhiều rồi. Lâm Thịnh đọc được ý nghĩ của cô nhưng cũng không hỏi han quá nhiều, chỉ mỉm cười an ủi cô. "Ra ngoài đừng quên mang chìa khóa theo nhé." "Ừ, chị biết rồi." Vương Nguyệt nhanh chóng gật đầu rồi thu dọn đồ, sau đó vội vàng mở cửa ra ngoài, chạy xuống siêu thị ở gần ngay đây. Lâm Thịnh đang học bị làm phiền, nên cũng không còn tâm trạng học thuộc từ vựng nữa. "Đúng lúc mình cũng đang rảnh rỗi, có thể ghé qua câu lạc bộ xem thử tình hình thế nào." Đồng thời cậu cũng muốn tham khảo thử xem nhóm Hạ Nhân có cách gì lấy được máu hươu tươi hay không. Sau khi nhanh chóng đứng lên thay đồ tử tế, Lâm Thịnh vẫn khoác theo hộp kiếm trên lưng, thay giày rồi mở cửa rời đi. Buổi chiều là lớp tự học, gần đây giáo viên cũng bắt đầu buông lỏng không quản thúc nghiêm ngặt nhiều như trước nữa nên cậu hoàn toàn có thể ra ngoài tối nay. Cậu không ngồi xe buýt mà bắt taxi ngang đường. Chỉ mất khoảng hai mươi phút, Lâm Thịnh đã tới được câu lạc bộ võ thuật Thiết Quyền. Võ đường đã hoàn toàn thay đổi diện mạo như được khoác lên mình tấm áo mới. Xuống xe, Lâm Thịnh đi về phía cửa chính. Trước cửa võ đường có hai người đang bày tượng đá khắc hình chim Lạc Thạch dùng để trang trí. Ở Tịch Lâm, tượng chim Lạc Thạch có địa vị ngang hàng với sư tử đá của Trung Quốc. Chúng được đặt trước cửa lớn, có tác dụng canh giữ nhà. Hai con chim Lạc Thạch màu đen tuyền đặt trước dang rộng đôi cánh như muốn bay lên. Cả võ đường đều được sơn màu trắng, cửa phòng khách đang mở rộng, bên trong là sảnh chính rộng rãi đầy trang nghiêm. Mặt sàn trong sảnh được lát bằng những phiến đá đen to, ghép thành hình một con hổ hết sức hung mãnh. Trên bức tường hai bên bàn tiếp tân treo hai cái liễn thư pháp thật lớn, bên trên đề chữ "Hổ" và "Rồng". Lâm Thịnh chắp hai tay sau lưng bước vào. Một học viên cao gầy đứng canh cửa vừa thấy cậu đã vội vàng cúi đầu chào hỏi. "Chào thầy Lâm!" "Ừ, cậu cứ tiếp tục việc của mình đi." Lâm Thịnh khẽ gật đầu, bước nhanh vào đại sảnh. Hiện tại, cậu vẫn tạm giữ chức huấn luyện viên trưởng chuyên về võ đạo kiếm thuật. Về phần Russell, hiện giờ cậu ta vẫn giữ chức huấn luyện viên bắn súng của câu lạc bộ. Cho đến thời điểm hiện tại, cả câu lạc bộ này mới chỉ có hai người bọn họ là huấn luyện viên, chỉ dạy cho toàn bộ sáu học viên ở đây. Lúc vào đến đại sảnh, cậu thấy hai cô gái tiếp tân đều là người mà trung tâm từng thuê trước đó. Nhan sắc và vóc người của cả hai đều không tệ, làm đẹp thêm cho bộ mặt câu lạc bộ. Sau khi đáp lại lời chào hỏi lễ phép của cả hai, Lâm Thịnh lại rảo bước đến khu vực vừa mới được trùng tu sửa sang thêm ở đằng sau.