Triệu Hoán Mộng Yểm

Chương 47 : Lại lần nữa (2)

Lúc Lâm Thịnh ra khỏi quán nét đã là hơn sáu giờ chiều, trời bắt đầu sẩm tối. Cậu ghé quán ven đường ăn qua loa vài món rồi bắt một chiếc xe taxi đi thẳng về nhà. Lúc cậu về, ba cậu không ở nhà, chỉ có mẹ cậu là Cố Uyển Thu ngồi trong phòng bếp gọt khoai tây. Lâm Thịnh và bà cùng nhau mau chóng làm bữa tối, nấu hai món rồi hai mẹ con ngồi quanh bàn ăn cơm. Cố Uyển Thu hỏi cậu chuyện hôm nay ra ngoài chơi, Lâm Thịnh hết sức tự nhiên mà bịa ra một đống chuyện, ung dung đối phó cho qua. Đối với cậu, cậu không muốn người trong nhà biết chuyện cậu đang ở bên ngoài tham gia Trung tâm kiếm thuật. Cũng giống như việc cậu không muốn gia nhập vào nơi mà Sears gọi là "công ty" kia. Đó là một phạm vi khác khá phức tạp. Hơn nữa, cậu cũng không biết gì về Sears. Anh ta làm gì, là người như thế nào, bối cảnh ra sao, tốt hay xấu... cậu chẳng biết một chút thông tin nào cả. Lẽ nào chỉ bởi vì tiền mà tham gia vào nhóm của đối phương? Đương nhiên làm vậy rất không thực tế, cậu vẫn phải suy nghĩ cẩn thận. Sau khi ăn cơm và rửa bát xong, Lâm Thịnh mượn cớ ôn tập bài vở, nhanh chóng rửa mặt rồi quay về phòng ngủ của mình. Cậu làm xong hai bộ đề luyện thì cảm thấy hơi buồn ngủ, bèn mặc áo khoác và mang đôi giày thể thao đã chuẩn bị sẵn từ trước. Cậu mặc nguyên quần áo nằm ở mép giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. … Thánh điện Valen. Bên trong thánh điện màu trắng xám. Lâm Thịnh từ từ ngồi xuống giữa hàng ghế, cậu thông thạo lướt nhìn tình hình xung quanh một lượt. Thánh điện vẫn giống như lần trước lúc cậu rời đi. Trong không khí bao phủ một mùi hương khiến người ta thấy an tâm, cửa lớn và cửa sổ đều được đóng chặt, vẫn nguyên vẹn không bị tổn thất. Lâm Thịnh đứng dậy khỏi hàng ghế, kiểm tra lại người mình một chút. Cậu đang mặc bộ đồ thể thao màu đen mà cậu đã mặc trước khi ngủ, đi đôi giày thể thao màu đen, còn vũ khí của cậu - trường kiếm thối nát tinh nhuệ thì đang dựa vào bên ghế. Cậu cầm kiếm lên và đi ra khỏi hàng ghế. Cậu không đến xem bục cầu nguyện ở chính giữa, mà đi thẳng về cánh cửa nhỏ ở chính giữa phía sau thánh điện. Cậu đã thăm dò xong tất cả mọi nơi trong thánh điện Valen, chỉ còn lại gian lưu trữ ở chính giữa phía sau là chưa xem. Toàn bộ thánh điện tổng cộng có một phòng khách chính, một phòng khách phụ, một phòng cho giáo sĩ, phòng bếp và phòng vệ sinh thì mỗi nơi một cái. Những nơi này cậu đều đã đi xem xét trước đó, ngoại trừ một vài vật dụng hằng ngày thì không có thứ gì khác. Bây giờ chỉ còn lại duy nhất phòng lưu trữ này là chưa xem. Lâm Thịnh nắm chặt chuôi kiếm, nhanh chóng tiến đến trước phòng lưu trữ, đưa tay nắm chặt tay nắm cửa bằng đồng lạnh lẽo. Cậu kéo cánh cửa về phía mình. Két… Sau tiếng ma sát khe khẽ, cánh cửa gỗ màu xám trắng này từ từ bị kéo ra. Bên trong là một không gian nhỏ chừng một mét vuông. Chỗ này không cất giữ quá nhiều đồ, chỉ có một cột đá điêu khắc cao hơn một mét giống như kiểu bia đá. Cột đá có màu trắng xám, phía trên cùng khắc một hoa văn hình mặt trăng cong cong kề sát với ba ngôi sao. Ở bên dưới, dọc theo cột đá là những vạch khắc trông giống như vạch trên thước kẻ. Ở dưới cùng có khắc một hàng chữ. Lâm Thịnh tiến lại gần để nhìn kĩ hơn. "Tháp kiểm tra: tháp đá đánh giá cấp bậc chức nghiệp*, phạm vi xác định là kỵ sĩ, chiến sĩ, tu sĩ của thánh điện." (*) Chức vụ và nghề nghiệp nói chung. "Tháp kiểm tra??" Lâm Thịnh ngẩn người, lần đầu tiên cậu biết đến thứ này. Trong rất nhiều mảnh vụn ký ức, cậu luôn nhận được những thông tin rằng người nào người nào là chiến sĩ cấp mấy, nhưng rốt cuộc làm sao để đánh giá cấp bậc này thì không một ai nhắc đến. Hoặc là do những thứ cậu hấp thụ được đều chỉ là mảnh vụn ký ức, không đề cập đến thông tin về mặt này. Nhưng ngay lúc này, dường như cái tháp đá nhỏ ở trước mắt cậu lại có liên quan đến việc đánh giá cấp bậc chức nghiệp ấy. Cậu đi đến trước tháp đá, tỉ mỉ quan sát đồ vật này. Ngoại trừ hoa văn và vạch khắc ở mặt ngoài, xung quanh tháp đá chỉ có hai tay cầm hình cây gậy nhô ra ở hai bên trái phải. Ở mép tay cầm khắc ký hiệu biểu thị nắm chặt. Lâm Thịnh giơ tay ra, hai tay nắm chặt vào hai tay cầm. Không hiểu tại sao mà dường như cậu cảm nhận được, có một dòng nước ấm cực kì nhỏ từ trong tay cầm của tháp đá chui vào lòng bàn tay cậu, sau đó đi dọc theo cánh tay, nhanh chóng chuyển động một vòng trong cơ thể cậu. Dòng nước ấm nhanh chóng quay trở lại tháp đá và biến mất. Cạch cạch… Một loạt âm thanh rung lắc vang lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thịnh, vạch khắc trên mặt tháp đá bỗng từ từ phát ra chút ánh sáng trắng. Toàn bộ tháp đá lúc này trông hệt như nhiệt kế, một tia sáng trắng to cỡ ngón tay dần dần dâng cao từ dưới lên trên. Tia sáng trắng chậm rãi tiến đến mốc đánh dấu vị trí cấp hai, sau đó ngừng hẳn lại. "Cấp hai?" Trong lòng Lâm Thịnh khẽ xao động, cậu lập tức buông nắm tay ra. Theo động tác của cậu, tia sáng trắng kia nhanh chóng tối dần đi, chẳng mấy chốc đã tan biến. "Như vậy nghĩa là hiện giờ mình đã là chiến sĩ có trình độ cấp hai sao?" Lâm Thịnh suy đoán. Cậu lại nắm chặt tay cầm lần nữa. Tia sáng trắng kia lại nhanh chóng phát ra ánh sáng, dâng từ từ lên đến vị trí cấp hai, nhưng dòng nước ấm lúc trước lại không xuất hiện nữa. "Thật thú vị… Không biết vật này kiểm tra theo tiêu chuẩn nào nữa." Cậu buông tay cầm ra, mặc cho tia sáng trắng biến mất. Lâm Thịnh lục soát trong phòng lưu trữ thêm chút nữa, ngoại trừ tháp kiểm tra này thì chẳng còn thấy thứ nào khác. Cậu cầm thanh kiếm thối nát lên, lại quay trở về trước cửa thánh điện. Chuyến đi lần này, cậu không định ở lại trong khu an toàn này nữa. Trong thánh điện không có bất kỳ quái vật cũng như mối nguy hiểm nào, nơi này đã bị cậu xem như khu vực an toàn để nghỉ ngơi và hồi phục. "Mặc dù nơi đây rất tốt, nhưng mình đi tới giấc mộng này chẳng phải vì muốn ở mãi trong khu an toàn…" Lâm Thịnh nhẹ nhàng kéo cửa lớn ở sảnh chính ra. Cánh cửa tách ra mà không gây nên chút tiếng động nào, cùng với đó là một luồng gió lạnh âm u, rét buốt tràn đến, sộc thẳng vào người cậu. Lâm Thịnh run cầm cập nhưng vẫn cầm chặt thanh kiếm, bước từng bước dè dặt rời khỏi phòng khách. Khi đứng ở cửa thánh điện, cậu có thể trông thấy ngoài kia là thành Hắc Vũ sáng rực dưới ánh đèn đường. Đường phố vắng vẻ cùng với những tòa nhà đổ nát và cũ kĩ. Tòa tháp màu đen cao vút, nhọn hoắt nằm ở phía xa xa. Bốn phía được bao quanh bởi những bức tường thành to lớn nối liền nhau. "Nơi này thật giống một nhà tù khổng lồ…" Cậu khẽ lẩm bẩm, bắt đầu tìm kiếm phương hướng để chuẩn bị tiếp tục đi thám hiểm. Cậu cầm kiếm, chậm rãi đi đến phía trước hàng rào sắt trong sân, ánh mắt dừng lại tại một phủ đệ nằm ngay đối diện với thánh điện. Phủ đệ hình con cá này trông giống như một dinh thự vậy. Toàn bộ mặt ngoài của nơi này đều mang một màu trắng xám, được chạm khắc hàng loạt bức phù điêu kiểu mấy em bé sơ sinh, thiên thần... một vài chỗ còn có hoa văn hoa tử đằng rất tinh tế. So với những kiến trúc khác ở xung quanh, phủ đệ này vẫn còn nguyên vẹn hơn rất nhiều. Thậm chí, tường rào bảo vệ ở xung quanh cũng vô cùng hoàn chỉnh, không hề hư hại hay có bất kỳ lỗ hổng nào. Phủ đệ có tổng cộng ba tầng, cửa sổ ở mỗi tầng đều được đóng lại thật chặt. Từ vị trí của Lâm Thịnh nhìn sang, có thể trông thấy ở trong sân nhỏ phía đối diện có một hồ phun nước màu đen đã cạn khô. Trước hồ có một khối bia đá màu trắng dựng thẳng đứng. Dưới ánh trăng dịu dàng, thấp thoáng có thể nhìn thấy chữ viết được khắc trên bia đá kia. Cậu suy nghĩ một chút, sau đó liền quyết định đi tới nơi đó xem thử. Không chỉ bởi vì phủ đệ này vẫn được giữ gìn nguyên vẹn, có thể sẽ tìm được vài món đồ tốt, mà điểm mấu chốt hơn cả chính là nơi đây cách thánh điện rất gần, có lẽ sẽ khá an toàn. Vả lại phủ đệ này còn thấp hơn rất nhiều so với những kiến trúc khác ở xung quanh, có vài chi tiết cũng không tinh xảo xa hoa như mấy tòa nhà còn lại. Có thể dễ dàng nhận ra rằng địa vị của chủ nhân nơi này không cao. Sống ở nơi nguy hiểm luôn rình rập tứ phía như này, địa vị không cao đồng nghĩa với việc độ nguy hiểm cũng không quá cao. Két… Lâm Thịnh nhẹ nhàng kéo cổng hàng rào sắt ra, chậm rãi bước vào trong. Mới vừa rời khỏi phạm vi bao phủ hình cầu của đỉnh thánh điện, cậu chợt cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Cảm giác uy hiếp lạnh lẽo tới thấu xương bỗng xông vào lòng. Lâm Thịnh nắm chặt thanh kiếm màu đen, đưa mắt liếc nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng vọt đến chỗ cổng sắt của phủ đệ ở đối diện. Cậu sải chân ra thật dài, nhanh chóng vượt qua con đường rộng mười mấy mét và đi đến trước cổng sắt. Cậu đưa tay kéo thật nhẹ, cổng sắt của phủ đệ liền chậm rãi mở ra.