Triệu Hoán Mộng Yểm
Chương 244 : Nâng cấp (2)
Editor: Nguyetmai
Năng Lượng Áp Chế làm suy yếu kẻ thù, Ánh Sáng Bảo Vệ trì hoãn khiến kẻ thù mệt mỏi, Hồ Ảnh Năng có thể làm tăng sức mạnh của bản thân, cuối cùng có thể chắc chắn giành phần thắng chỉ trong một lần. Các bước tấn công tương đối logic.
Sau khi Thánh điện hoàn thành nâng cấp, việc Lâm Thịnh phải làm tiếp theo là triệu hoán Vua Bóng Đêm. Còn về kế hoạch triệu hoán Thánh giáo sĩ ban đầu và tự mình nắm giữ Hôi Ấn mới, thì so với Vua Bóng Đêm, Thánh giáo sĩ đành phải dời lại sau.
Lâm Thịnh ở trên núi làm này làm nọ hết nửa ngày, sau đó tuần tra một vòng quanh núi, nhìn xem sau khi nâng cấp có chuyển biến gì khác biệt hay không.
Đáng tiếc, ngoại trừ bóng tối dường như khiến người ta cảm thấy thân thiết hơn một chút, còn lại không có thay đổi gì.
Có điều, trường lực thanh lọc linh hồn khiến cho Lâm Thịnh thấy khá là kỳ quái. Lúc trước đã tích góp được hơn sáu trăm Thánh lực, thế nhưng nó vẫn không có thay đổi gì, cũng không thể nâng cấp hay mạnh hơn.
Sau khi chắc chắn rằng việc nâng cấp đã hoàn thành, Lâm Thịnh lấy những loại vật liệu được cất giữ trong Thánh điện Bóng Tối ra, yên lặng đứng bên trong Thánh điện.
Cậu trải tấm bạt nhựa ra, đặt cái nồi lên trên, nấu sôi nước, thả đống nguyên liệu vào và đốt ngọn nến bằng mỡ cá voi lên. Sau đó, cậu lại đặt tất cả các loại nguyên liệu vào trận pháp nghi thức trên tấm bạt.
Lâm Thịnh đã quá quen với quá trình này.
Chẳng mấy chốc, cậu đã làm xong toàn bộ công tác chuẩn bị.
Cậu đứng trước trận pháp nghi thức, bình ổn tinh thần và Thánh lực, bắt đầu chậm rãi ngâm nga câu chú khởi động của trận pháp.
Từng âm tiết quái dị không ngừng vang vọng trong Thánh điện.
Màn hơi nước màu trắng dày đặc bốc lên, nhanh chóng bao vây Lâm Thịnh.
Cậu từ từ nhắm mắt lại, trong tầm mắt hiện ra vô số chủng loại quả cầu ánh sáng. Không cần cẩn thận dò tìm, bởi trong đó có một quả cầu ánh sáng vô cùng dễ thấy, ước chừng chiếm trọn hơn phân nửa tầm mắt cậu.
Quả cầu ánh sáng này có một màu tím rịm, hệt như cặp mắt sáng ngời và dịu dàng của Deas Paminton. Lâm Thịnh tập trung tinh thần, đưa ý thức vào trong đó ngay lập tức.
...
...
Ban đêm ở biển Trân Châu.
Trên vùng biển màu xanh thẫm trải dài mênh mông không thấy bến bờ, một chiếc chiến hạm dữ tợn toàn thân đen tuyền chậm rãi nổi lên từ đáy đại dương.
Trên thân con tàu bám đầy những rong rêu cùng san hô, một vài con cá nhỏ không may cũng bị mắc vào và ngoi lên cùng, sau đó lại trượt xuống từ hai bên.
Con tàu mang dáng dấp của một chiếc thuyền buồm thời kỳ cổ đại, lúc này đang chậm rãi gương buồm, từ từ kéo lá cờ chiến màu đen có hình một con trâu đực trắng lên.
"Ta... Rốt cuộc cũng lại thấy mặt trời..."
Chỗ mũi tàu, từng dòng nước đen chảy tụ lại, hợp thành hình dáng một người cao lớn. Đó là một người đàn ông để râu quai nón với một nửa bên mặt đã đen sì, thối rữa. Gã đội mũ thuyền trưởng, mặc một bộ đồng phục chiến đấu màu đỏ nhạt, bên hông đeo một thanh kiếm lớn.
Xẹt xẹt.
Một tia chớp rạch ngang bầu trời, chiếu sáng một nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn chưa bị biến dạng của gã.
"Huyết Nhãn... Mày chờ một chút... Chờ ta khôi phục vết thương này... Ân tình của hai mươi năm trước, ta vẫn luôn ghi lòng tạc dạ..." Người đàn ông để râu quai nón nghiêm túc gằn giọng nói.
"Kuisa ta! Mới là vua biển cả mạnh nhất!"
Gã vừa dứt lời, trên con thuyền phía sau lưng, rất nhiều thuyền viên khôi ngô, cao lớn dần dần được ngưng tụ thành. Đại đa số các thuyền viên này đều giữ nguyên diện mạo lúc còn sống. Tuy nhiên mặt của bọn họ cũng giống như thuyền trưởng, đều có một nửa bị thối rữa.
"Ào ào", sóng lớn vỗ vào phía đầu chiến hạm, làm bọt nước bắn lên tung tóe. Không lâu sau, toàn bộ chiến hạm lại chậm rãi chìm vào lòng đại dương sâu thẳm, chỉ để lại một xoáy nước với những vòng lớn nhỏ đồng tâm.
...
...
Những cánh hoa dại màu lam phủ đầy núi đồi nghiêng mình đung đưa theo làn gió.
Trong không khí, vô số bụi phấn hoa li ti bị thổi bay, tản ra khắp mọi nơi.
Shana nở một nụ cười dịu dàng đứng ở giữa bụi hoa, cẩn thận thu thập chiếc lá cây đầu tiên ngay bên dưới những đóa hoa. Cô ta thận trọng cắt lá, bỏ vào trong chiếc giỏ nhỏ mình đang đeo.
"Cô đúng là nhàn nhã quá nhỉ?" Một giọng nam gay gắt vọng tới từ nơi cách đó không xa.
Nụ cười trên khuôn mặt Shana hơi cứng đờ, cô ta đứng dậy xoay người.
"Tôi cũng đã trao cho anh thứ đồ trong Thần điện Ảnh Long mà anh cần rồi. Giao dịch của chúng ta đến đây là kết thúc."
"Vậy còn cô? Sao không trở lại bên tôi nữa? Đừng nói là cô thực sự cho rằng bản thân đã lọt vào mắt xanh của vị bá tước Deas kia đấy chứ? Chỉ bằng cái nhan sắc này thôi sao? Cô lừa của hắn nhiều tiền như vậy, còn cả rất nhiều bảo khí trong Thần điện nữa, cô cho là gia tộc Paminton sẽ không ghi món nợ này hay sao?" Giọng điệu của kẻ kia đậm vẻ khinh miệt.
Shana cười một tiếng.
"Vậy cứ dùng chính bản thân tôi bồi thường cho anh ấy là được rồi. Tôi biết mình không xứng với anh ấy, nhưng mà cũng có sao đâu? Lúc ở bên anh ấy chính là quãng thời gian vui vẻ, hạnh phúc nhất cuộc đời này của tôi."
"Cô động lòng thật rồi sao?"
"Động lòng à?" Shana bật cười: "Loại con gái giống như tôi, sớm đã không nhớ rõ thế nào gọi là động lòng nữa rồi."
"Vậy thì cô đang làm cái gì? Đối với cái tên bá tước Deas đó?"
"... Tôi gạt anh ấy rằng tôi sẽ ngoan ngoãn rút khỏi thành Hắc Vũ. Anh ấy là hy vọng của quý tộc, là Nghị viên mạnh nhất, là hy vọng và niềm vinh quang sau cuối của Paminton." Shana mỉm cười nói.
"Loại phụ nữ bẩn thỉu giống như tôi, không xứng để anh ấy phải lãng phí thời gian."
"... Cô thay đổi nhiều đến thế rồi sao..."
"Vậy thì sao? Anh tới đây vì cái gì?" Shana hỏi.
"Chẳng qua chỉ tới nhìn bộ dạng bây giờ của cô thôi." Người đàn ông lạnh lùng đáp.
"Bây giờ anh đã thấy rồi đấy."
"... Cô thật sự không định rời đi?"
Shana nhấc làn váy lên.
"Quá muộn rồi..." Cô ta mỉm cười đáp. Trong khoảnh khắc ấy, nụ cười trên gương mặt lại có đôi nét giống hệt với Deas.
"Nếu như có cơ hội, hãy nói với Deas rằng tôi là một kẻ lừa đảo. Tất cả những gì giữa tôi và anh ấy, đều là trò dối gạt. Từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, tôi chưa từng yêu anh ấy. Tôi chính là một con đàn bà ti tiện, là loại chó cái, đĩ điếm mà ai ai cũng có thể leo lên ngủ cùng."
"Có ý nghĩa gì sao?"
"Đương nhiên là có rồi. Nếu vậy, Deas sẽ không trở lại đây vì tôi nữa. Anh ấy sẽ quên tôi đi. Vậy thì, Thần điện của thành Hắc Vũ cũng sẽ chỉ thuộc về một mình tôi. Nói không chừng sau khi tôi chết, sẽ còn quay lại xem một chút." Shana vừa nói vừa đùa giỡn.
Không có lời đáp lại.
Một lúc lâu sau.
Shana giật mình, đột nhiên vươn tay ra, cảm nhận cơn gió mát lướt qua.
"Hiện tại, nên tỉnh khỏi giấc mơ rồi..."
"Kết cục tốt nhất chính là không gặp gỡ, không lãng quên."
Cô ta xoay người, đón lấy màn sương đen đang nhanh chóng phủ kín bầu trời phía xa, nụ cười dịu dàng hiện ra trên gương mặt. Những ký ức ấy, chỉ thuộc về một mình tôi là đủ rồi.
...
...
"Cô ta thật sự yêu con sao? Deas. Con thật sự cảm thấy cô ta có tình yêu với con hay sao?"
Một giọng nữ giận dữ gào thét ngay bên tai.
Lâm Thịnh lại mở mắt ra, cậu đang đứng ở trong góc của một phòng ăn.
Ở hai đầu bàn ăn là Vua Bóng Đêm - Deas Paminton và một phu nhân trung niên dung mạo xinh đẹp.
Lúc này, khuôn mặt vốn điềm đạm, thanh nhã của vị phu nhân kia đã trở nên nhăn nhó, dữ dằn. Lửa giận bốc ngùn ngụt trên mặt bà, ngay cả Lâm Thịnh đứng từ xa nhìn cũng cảm thấy hơi run rẩy.
"Nó chính là một đứa lừa đảo! Là một con ả lừa đảo! Deas, con có thể không tin những người khác, nhưng lời mẹ nói thì con phải nghe! Trên thế giới này, bất kỳ ai cũng có thể hại con, duy chỉ có mẹ sẽ không làm thế!" Phu nhân tức giận hét lên.
Deas giữ vẻ mặt bình tĩnh, chập rãi ăn từng miếng từng miếng thịt rán trên khay.
"Con hiểu hết mà."
Anh ta hướng mắt về phía mẹ mình, nở một nụ cười hiền hòa.
"Chỉ khi ở cùng cô ấy, trái tim con mới tìm được khoảng bình yên trước giờ chưa từng có." Anh ta đứng dậy.
"Hơn nữa, Shana là đứa lừa đảo cũng được, không phải lừa đảo cũng chẳng sao. Con không cần biết cô ấy đã từng là ai. Con chỉ cần biết, hiện tại cô ấy là ai."
"Con trở về đó là đi chết đấy!" Phu nhân đứng phắt dậy, quẳng dao dĩa trong tay đi rồi quay lưng rời khỏi đó.
"Mẹ... Cho tới tận bây giờ, chắc mẹ cũng chưa từng hiểu được, con vốn không muốn làm một người dịu dàng mà..." Deas nhìn theo bóng lưng rời đi của phu nhân, nhẹ giọng thầm thì.
"Anh lập tức quay trở về tìm em. Chờ anh, Shana." Anh ta đội thêm một chiếc nón rộng vành lên rồi xoay người rời khỏi phòng ăn.
"Bất cứ khi nào, bất kể ở đâu, ta, Deas Paminton đều là người mạnh nhất! Không thể ngăn cản, không thể trốn thoát!"
Anh ta đứng ngoài cửa, ngước nhìn màn sương mù đen kịt dày đặc như một tấm lưới khổng lồ nối liền bầu trời và mặt đất, song chân vẫn không chùn bước mà tiếp tục hướng về nơi ấy.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
9 chương
2672 chương
101 chương
26 chương
475 chương
23 chương
42 chương